Chương 17:[Cổ đại]Động phòng thực sự(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi xe ngựa đến Hứa phủ, phu thê Hứa Phong đã đứng trước cửa. Nhìn thấy nữ nhi được vương gia dìu xuống ngựa, Hứa phu nhân thả tâm lo lắng, những tin đồn thổi làm bà mất ăn mất ngủ, sợ rằng nữ nhi bị ủy khuất.

Hình ảnh trước mắt tựa như bức tranh, nỗi lo cũng dịu xuống, nắm tay Hứa Hạ Ngôn hỏi thăm.
"Ngôn nhi. Con ở vương phủ có được không?"

Hứa Hạ Ngôn nhìn mẫu thân lo lắng, nàng xoa tay Hứa phu nhân, lại xoay đầu nhìn Dương Tử Lạc đang nói chuyện cùng Hứa Phong. Trong lòng nàng giờ đây rối bời, những việc Dương Tử Lạc làm cho nàng cảm động , là cái thứ nhất phu quân thắp đèn cũng không tìm được.

"Nương, hắn rất tốt với con, người an tâm."

" Tốt tốt... vậy là tốt rồi. Chúng ta vào thôi... Hôm nay..." Hứa phu nhân chưa nói hết câu, một giọng nam từ bên trong vọng ra.

"Ngôn nhi... là nàng sao?" Hàn Sĩ Kiệt nhìn thấy Hứa Hạ Ngôn, hắn vui mừng chạy ra chào đón.

Hứa Hạ Ngôn nhìn rõ người, nàng lo lắng xoay người, cảm nhận được ánh mắt của Dương Tử Lạc, nàng nắm chặt vạt áo.

"Hàn công tử, ta đã là thê tử của Vương gia, người nên gọi ta là Vương phi."

"A ... Là tại hạ vô lễ, vọng vương phi thứ tội." Bị Dương Tử Lạc nhìn, hắn toát mồ hôi làm lễ.

"Chúng ta vào phủ thôi." Dương Tử Lạc đi tới nắm tay Hứa Hạ Ngôn, mặt nàng lạnh ngắt như thể một cái nhìn cũng đủ sát khí giết chết người.

Một bàn sơn hào hải vị, phu thê Hứa Phong ngồi giữa, Dương Tử Lạc cùng Hứa Hạ Ngôn ngồi bên trái, bên phải là Hàn Sĩ Kiệt. Hắn bắt đầu rót rượu, khi mọi người không chú ý, hắn bỏ thuốc vào ly rượu đưa cho Hứa Hạ Ngôn.

"Vương phi... hôm nay tại hạ kính người một ly."

Hứa Hạ Ngôn bồn chồn, tửu lượng nàng yếu, đã uống vài ly nhưng Hàn Sĩ Kiệt không buông tha nàng, dù sao hắn cũng từng là người nàng yêu.

"Cha nương, vương gia, ta mệt mỏi, ta trở về phòng trước." Sau khi uống rượu, người nàng nóng rực, tim đập lúc mạnh lúc nhanh. Đầu óc choáng váng mờ mịt, kìm chế bản thân nàng xin phép về phòng.

Không được bao lâu Hàn Sĩ Kiệt xin đi lấy rượu làm Dương Tử Lạc nghi ngờ. Khi nàng uống ly rượu lạ của Hàn Sĩ Kiệt đưa, nàng nghe được mùi thuốc, nàng đổi ly rượu khi hắn không chú ý, sau đó mau chóng tìm Hứa Hạ Ngôn.

Khi nàng mở cánh cửa đã nghe tiếng đổ vỡ, nàng đá mạnh cửa, cảnh tượng trước mắt làm nàng điên cuồng, nàng nhìn thấy gì vậy, thê tử của nàng bị nam nhân khác vũ nhục, dùng hết nội lực chưởng Hàn Kĩ Kiệt văng ra ngoài.

Đang trong cơn cuồng dại, bị chưởng phun ra máu, Hàn Sĩ Kiệt như tỉnh như ngất, hắn không chịu nổi nội thương rốt cuộc xỉu tại chổ.

Dương Tử Lạc bế Hứa Hạ Ngôn sang phòng khác, nhìn Hứa Hạ Ngôn kêu nóng, tay níu kéo mạnh vạt áo làm hé ra chiếc yếm đỏ. Dương Tử Lạc đè tay nàng, dò mạch mới rõ Hứa Hạ Ngôn trúng Mê Tình Dược.

Nàng thở dài, đưa tay xoa đôi má đã đỏ ngót vì rượu. Chiếc yếm như tờ giấy mỏng bị giày vò, Dương Tử Lạc không nhịn được cắn vật nhỏ trên chiếc yếm. Thân thể sau chiếc yếm cũng không yên cứ nảy lên xuống.

"Ân...a" Hứa Hạ Ngôn trong cơn mê mang, trong người nàng nóng rạo rực, cuồng dục muốn thêm nữa, nàng ôm đầu Dương Tử Lạc cong người.

Dương Tử Lạc bắt đầu cởi y phục trên người Hứa Hạ Ngôn, chỉ để lại chiếc yếm cùng quần khố. Nàng đưa dò xét tấm lưng trơn bóng của mỹ nhân. Đôi môi cũng không rảnh hôn cuồng nhiệt.

Từng đợt khoái cảm trào dâng, Hứa Hạ Ngôn cầm tay Dương Tử Lạc chà xát vùng tư mật.
"Ân... mau..mau"

Chiếc lưỡi nàng không nghe lời cứ quét toàn bộ bên trong Dương Tử Lạc, cầu hoan được đáp lại, Hứa Hạ Ngôn cắn môi rên rỉ. Khi đôi tay Dương Tử Lạc chạm vào vùng đất chưa được khám phá. Như có một luồng điện chạy lên đầu óc, Hứa Hạ Ngôn đưa hai chân kẹp chặt thân Dương Tử Lạc.

Nhìn thê tử như điên như cuồng mê trong khoái lạc, Dương Tử Lạc không nhịn được hôn lên cổ nàng, cắn nhẹ cắn mạnh, sau khi thỏa mãn, nàng hôn xuống đôi núi đang phập phồng chờ đợi xâm chiếm. Nàng hôn cắn đỉnh núi, làm Hứa Hạ Ngôn như chết đi sống lại rên rỉ.

"Ân... a... a...ân"

Đùa giỡn đôi núi đã đủ, nàng cúi đầu tìm xuống vùng tư mật đã ngập đầy nước suối, nàng liếm môi, hôn lên vật nhỏ. Lưỡi nhỏ không đúng đắn càn quét bên trong, vùng tư mật nhạy cảm có hạn, Hứa Hạ Ngôn rên rỉ vui sướng.
"A ân..." một đêm ân ái triền miên đến mệt mỏi, Hứa Hạ Ngôn cầu xin Dương Tử Lạc mới ngừng lại.

"Aaaa" "chát" một tiếng tát chát tai làm Dương Tử Lạc tỉnh giấc, nàng mở to mắt nhìn người đánh bản thân. Nhìn nàng kia kéo chăn che thân, Dương Tử Lạc mới phát giác mình đã gây ra chuyện gì.

" A Ngôn, nàng hãy nghe ta nói..."

Hứa Hạ Ngôn sau khi tỉnh dậy, nàng nhìn xung quanh nhận ra không phải căn phòng bản thân. Nhích người ngồi dậy, phía dưới hông đau nhức làm nàng tỉnh toàn bộ. Nhìn vết máu trên giường nàng xanh mặt tát mạnh người bên cạnh.

"Tại sao... người đã nói buông tha ta... ngươi..."

Dương Tử Lạc hốt hoảng ngồi dậy, cũng may đêm qua nàng không cởi y phục, nếu Hứa Hạ ngôn biết nàng là nữ tử sẽ cỡ nào tổn thương.

"A Ngôn... đêm qua Hàn Sĩ Kiệt hạ dược vũ nhục nàng, ta chỉ muốn giúp nàng giải dược thôi."

"Người đi đi. Người đi cho ta..." Hứa Hạ Ngôn nghe được người yêu vô liêm sĩ hạ dược muốn vũ nhục nàng, mà nàng phải trao thân cho danh nghĩa phu quân. Nàng mệt mỏi đuổi người .

"A Ngôn... Ta sẽ không đi, A Ngôn cầu nàng, ta yêu nàng từ lâu, Hàn Sĩ Kiệt nhưng vô liêm sỉ, nếu chuyện ra bên ngoài sẽ như thế nào. Nàng cho ta một nữa cơ hội, được không?"
Dương Tử Lạc quỵ đất ngẩn đầu cầu xin.

Hứa Hạ Ngôn nhìn người kia cầu xin, nàng biết Dương Tử Lạc đều quan tâm nàng, nhìn người kia từng chút lo lắng âu yếm nàng, một đêm hoan ái cỡ nào ngại ngùng, nàng đỏ mặt lắc đầu. Không được, người kia vũ nhục không xin phép nàng, làm sao nàng bỏ qua được.

"Ta muốn suy nghĩ một chút."

"Được được... chỉ cần nàng cho ta một cơ hội ta sẽ làm tất cả vì nàng." Dương Tử Lạc hấp tấp đứng lên nắm tay Hứa Hạ Ngôn thề thốt, ngước mắt nhìn vết máu đỏ trên giường, nàng vui vẻ đi ra ngoài kêu Thúy Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net