Chương 19 :[Cổ đại]Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đại phu đã xem mạch xong, chưa kịp nói đã bị cắt ngang.

"A Ngôn... A Ngôn nàng làm sao. Mẫu phi, A Ngôn làm sao vậy?"

Dương Tử Lạc chạy ập vào phòng, nhìn thấy Vương thái phi đang đứng chờ đại phu trả lời, Dương Tử Lạc nhanh một bước "hỏi tội" rồi.

"Lạc nhi a, con gấp gáp làm gì, mồ hôi thấm đầy cả mặt, con nhìn xem không phải nàng tỉnh rồi sao, đại phu đã xem mạch xong rồi nha."

Vương thái phi lấy ra khăn tay lau mồ hôi cho Dương Tử Lạc, ân cần vuốt những sợi tóc rối trên mặt nàng vì chạy nhanh một đoạn đường dài.

Nói đến xem mạch xong rồi, Dương Tử Lạc, vương thái phi cùng Hứa Hạ Ngôn đều trừng to mắt nhìn đại phu. Vị này đại phu bắt đầu run rẩy, mồ hôi như ướt đẫm cả y phục, sợ rằng nói sai điều gì thì đầu cũng giữ không được a.

Đại phu gắng gượng cái môi cười nói.
"Xin vương gia yên tâm, vương phi không phải bị bệnh."

Sau đó, hắn nhanh chóng xốc áo quỳ xuống.
"Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương phi. Vương phi có thai, vương gia dưới gối đã có tiểu thế tử nối dõi rồi."

Hứa Hạ Ngôn nghe được bản thân có thai, nghĩ rằng đứa nhỏ trong bụng nàng cùng Dương Tử Lạc, nàng vui vẻ đưa tay xoa bụng mình.

"Cái gì."
Dương Tử Lạc cùng vương thái phi hét lên làm Hứa Hạ Ngôn giật mình. Hứa Hạ Ngôn ngẩn đầu nhìn Dương Tử Lạc xanh mặt, nàng lo lắng hỏi.

"Vương gia... thiếp có thai, vương gia ngài không thích sao?"

Như sét đánh bên tai, Dương Tử Lạc nghĩ rằng mình nghe lầm, nàng là nữ tử cùng Hứa Hạ Ngôn làm sao sẽ có thai. Từ khi Hứa Hạ Ngôn chấp nhận nàng, nàng cùng Hứa Hạ Ngôn như hoa như lá luôn dính nhau một chổ làm sao Hứa Hạ Ngôn phản bội nàng được.

Nàng nhìn mẫu phi đang trừng mắt với nàng, nàng đau đầu, lại nghe Hứa Hạ Ngôn hỏi, nàng lo lắng Hứa Hạ Ngôn biết được bí mật của nàng, thở dài ngồi xuống bên cạnh xoa tay Hứa Hạ Ngôn.

"Làm sao sẽ, hài tử của ta, tại sao ta lại không thích được?"
Khi nàng nói đến hài tử của nàng, nàng nhịn đau nhức trong lòng, nhiều năm muốn cùng âu yếm người cùng có hài tử, nhưng nàng kia rời đi nàng cùng nam nhân khác, khi nàng xuyên việt thêm một lần nữa sống, thế nhưng hài tử này là từ đâu mà đến.

Vào buổi tối, Hứa Hạ Ngôn huyên thuyên mãi về hài tử, tay xoa bụng rồi lại khâu vá y phục nhỏ.

"Vương gia, chúng ta thật sự có hài tử." Hứa Hạ Ngôn cầm tay Dương Tử Lạc sờ soạng bụng bản thân không đề phòng con sói đang đói khát.

Dương Tử Lạc kìm lòng, hai tháng nay nàng đều hôn Hứa Hạ Ngôn không dám tiến một bước nào, sợ nữ nhân nghi ngờ, nàng chỉ có thể giả vờ mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Rất tốt hôm nay lại được nữ nhân chủ động, nhưng bận tâm trong bụng có hài tử, nàng không thể làm gì khác hơn.
"Ân. Thật sự là hài tử của chúng ta sao?"

Hứa Hạ Ngôn ngẩn đầu tách ra khỏi người Dương Tử Lạc, nước mắt như thác chảy xuống nhìn Dương Tử Lạc,
"Vương gia, người nói vậy có ý gì, người cho rằng thiếp hồng hạnh ra tường phản bội người sao, thiếp là hạng người như vậy sao?"

Dương Tử Lạc trong lòng chua xót, nàng biết rằng Hứa Hạ Ngôn trước kia tâm đều vì Hàn Sĩ Kiệt, khi Hứa Hạ Ngôn gả cho nàng, Hứa Hạ Ngôn đều họa hắn, có khi Hứa Hạ Ngôn uống rượu gọi tên hắn, tim nàng đau như cắt, có khi nào hài tử cũng sẽ là của hắn.
"Là Hàn Sĩ Kiệt đúng không, hắn đã làm gì nàng?"
Dương Tư Lạc cuồng loạn chất vấn.

Hứa Hạ Ngôn đặt tay nắm chặt ngực trái, tiếng khóc của nàng càng lúc càng lớn, từng tiếng nấc lên làm nàng không nói thành câu.
"Vương gia, thiếp đã nói với ngài hắn đã không còn là gì của thiếp rồi, tại sao ngài không tin thiếp, trong lòng thiếp chỉ có ngài, tại sao chứ?"

Nói xong, Hứa Hạ Ngôn xoay người xuống giường chạy khỏi phòng để lại Dương Tử Lạc la hét đập phá trong phòng cho hả dạ.

Một đêm không ngủ, Dương Tử Lạc mệt mỏi lết thân xác vào triều, sau khi tan triều nàng đến Dung Hoa Cung.

Nhìn xung quanh lại không có nha hoàn cùng thái giám, nàng cũng không rãnh rỗi thông báo trực tiếp bước vào tẩm cung của Trưởng Công Chúa.

"Hoàng tỷ... ta đến tìm ngài..."
Nàng chưa nói xong, hình ảnh trước mắt làm nàng giật mình, nàng trợn mắt nhìn nữ tử nằm phía dưới yêu kiều rên rỉ cong người ghì chặt chân ôm hoàng tỷ của nàng. Một hình ảnh cỡ nào dâm mỹ, nàng không chớp mắt nhìn kĩ nữ tử phía dưới, kia không phải là tiểu thư của Thượng thư đại nhân sao.

"Dương Tử Lạc... ta đã nói với người bao nhiêu lần, bước vào phòng bổn cung phải gõ cửa sao?"
Dương Tư Hàm tức giận tìm chăn che thân thể cho mỹ nhân cùng nàng. La hét tên không biết điều phá đám chuyện tốt của nàng.

"Hoàng tỷ a.... ta không biết ngài đang..."
Dương Tử Lạc đổ mồ hôi, nàng vẫy tay chối tội.

"Đi ra ngoài cho ta..." Vừa xong câu nói, Dương Tử Lạc nhanh chạy ra ngoài đóng cửa lại. Nàng thở một hơi, vuốt trán đã ướt đẫm.

Cửa mở ra, một nữ tử đỏ mặt cúi đầu chạy đi, sau đó Dương Tư Hàm cũng nối sau đen mặt nhìn Dương Tử Lạc. Dương Tử Lạc nhích người về phía sau, giả vờ vô tội lắc đầu.

"Vương gia ngài rãnh rỗi phá đám tìm bổn cung chuyện gì."

"Hoàng tỷ... kia Tô tiểu thư..." Dương Tử Lạc cúi đầu rồi ngẩn đầu nhìn hướng nữ tử đã chạy.

"Không liên quan đến người. Người nên thành thật trả lời bổn cung." Dương Tư Hàm cắt đứt nghi vấn của Dương Tử Lạc. Sau đó, xoay người vào phòng ngồi lên ghế uống trà.

Dương Tử Lạc chạy theo sau, ngồi lên ghế ngẩn đầu nhìn Dương Tư Hàm, rồi lại cúi đầu xoa tay, rốt cuộc nhịn không được ngẩn đầu thành thật.
"Hoàng tỷ, nữ tử cùng nữ tử sẽ có hài tử sao?"

Phụt. Một ngụm nước trà tưới lên mặt Dương Tử Lạc. Nhìn chật vật Dương Tử Lạc, Dương Tư Hàm cười ngả ngớt ngửa ra sau.

''Hoàng tỷ." Dương Tử Lạc đen mặt la hét.

"Ân. Tại sao vương gia ngài lại hỏi vấn đề này nha. Có phải...?" Dương Tư Hàm cười xong, mắt lướt lên xuống hỏi.

"Hoàng tỷ sẽ không muốn có hài tử cùng Tô tiểu thư đi." Dương Tử Lạc giật mình, né tránh vấn đề.

"Ân. " Suy nghĩ một hồi lâu, Dương Tư Hàm xoay chén trà rồi ngẩn đầu nói tiếp.
"Trước đây bổn cung gia nhập giang hồ, nghe truyền thuyết kể rằng có một khu rừng huyền bí, trong rừng sương mù mờ mịt, nếu tâm người ác độc hít phải chết ngay tại chổ, nếu tâm thiện lương sương mù dẫn đường đến con suối trắng, nước trắng như mây trên trời, nước suối đã có một nữ tử trong giang hồ uống được, nàng kia cùng một nữ tì yêu nhau, sau đó nữ tì có thai sanh hài tử, từ sau nhân gian gọi con suối là suối thánh mẫu, khu rừng được gọi là thánh lâm. Bổn cung chỉ nghe kể lại, họ còn đưa bản đồ cho bổn cung, bổn cung đã tìm mãi không tìm được a."

Dương Tử Lạc nghiêm túc nghe, sau khi nghe xong nàng trợn mắt nhìn Dương Tư Hàm, nàng không thể tin được, nhớ lại năm đó nàng được sư phụ cho phép xuống núi tu luyện, khi nàng lạc trong rừng cũng đã uống nước suối trắng. Mãi cho đến khi nàng tìm lại không thấy con suối huyền bí đó. Có lẽ đó là con suối mà Dương Tư Hàm kể trong truyền thuyết chăng. Thật sự Hứa Hạ Ngôn mang hài tử của nàng sao? Là thật sự, đó là hài tử của nàng cùng Hứa Hạ Ngôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net