Chương 20:[Cổ đại]Luân thường đạo lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi chiều như máu, trong viện im lặng lạ thường, Hứa Hạ Ngôn nhìn mặt trời chiếu xuống nước, thẩn thờ xơ xác. Nha hoàn thúy vân không dám làm phiền chủ tử, lui xuống đi tìm vương gia. Gặp được Dương Tử Lạc trở về, nàng chưa mở miệng đáp lễ.

"Thúy Vân, A Ngôn nàng đâu rồi, trong phòng lại không thấy nàng."
Dương Tử Lạc sau khi vui vẻ trở về tìm vương phi, đi vào phòng lại sang thư phòng không thấy. Lo lắng đi tìm quanh viện, nhìn thấy thúy vân chất vấn.

"Vương gia, ngài cùng vương phi có chuyện gì sao, vương phi ngồi sau viện đã một ngày không ăn uống, nô tỳ lo lắng hài tử trong bụng, ngài mau đi khuyên vương phi a"

"Cái gì. Được rồi, người lui xuống đi." Dương Tử Lạc thở dài, đêm qua nàng cùng Hứa Hạ Ngôn xảo một buổi, nàng kia chạy đi thư phòng lạnh ngắt ngủ một đêm, hôm nay nhưng không ăn uống, nàng đau lòng, xoay người hướng nhà bếp đi.

Nấu một chút đồ ăn cùng một chút bánh ngọt, nhìn trời đã đen, nhanh hướng sau viện đi.

Bầu trời đã thăm thẳm mờ mịt sáng chút ít mặt trăng, nhìn rõ thân hình bé nhỏ trơ xác ngồi, lòng chua xót, nàng bước nhẹ chân đến chồi viện đặt đồ ăn lên bàn, nàng kia vẫn không chú ý đến nàng. Nhẹ nhàng từ phía sau choàng tay ôm thân thể đã lạnh như băng vào lòng. Vừa đặt cằm lên vai gầy, đã nghe tiếng thút thít của mỹ nhân.

"A Ngôn, là ta đã sai rồi, nàng đánh ta đi, nàng đừng làm tổn thương bản thân cùng hài tử được không?"

Hứa Hạ Ngôn giẫy ra khỏi người kia, xoay người đập tay lên vai người kia, khóc ướt đẫm khuôn mặt.
"Người khốn nạn, người đê tiện, ta đánh chết người, đánh chết người."

Đánh càng lúc càng nhẹ đi, nàng yếu đuối buông tay xuống, Dương Tử Lạc cầm hai tay nàng choàng lên cổ ôm Hứa Hạ Ngôn vào lòng an ủi.
"Là ta khốn nạn, đê tiện, là ta sai, nàng đừng khóc nữa, nàng khóc ta đau lòng, ta. .ta yêu nàng."

Nữ nhân trong lòng khóc ít đi, nàng nhẹ nhàng tách ra nhìn nữ nhân khóc sưng múp đôi mắt. Thở dài, nàng hôn lên mắt Hứa Hạ Ngôn, lại chuyển xuống chiếc mũi đã đỏ chót, nhẹ nhàng mút cắn đôi môi trắng bệch, liếm nhẹ hai mảnh môi, sau đó đẩy chiếc lưỡi vào trong. Càn quét bên trong đã lâu, tay không nhàn rỗi di chuyển ra phía trước mò mẫm đôi núi cao ngất. Nữ nhân từ chối vài lần không được cũng nhẹ nhàng đáp lại, đưa chiếc lưỡi cùng nhau day dưa trong khoang miệng. Dương Tử Lạc kéo nàng kia ngồi lên đùi nàng, một tay mò mẫm chiếc mông tròn, một tay luồng vào trong y phục mò mẫm đôi núi. Nữ nhân động tình thở gấp đè lại đôi tay xấu xa kia đã đi xuống phía dưới, nàng đỏ mặt nói.

"Vương gia, hài tử..."

Dương Tử Lạc nghe được hài tử, như trong cơn mộng giật mình dậy, nhìn nữ tử trong lòng mê mang cùng động tình day dưa quấn quýnh. Nàng vuốt sợi tóc rối trên khuôn mặt đỏ của nữ nhân.

"Ân... Ta đã nấu vài món nàng thích, nàng ăn một chút, đã một ngày không ăn, hài tử sẽ không chịu nổi."

Nữ tử ngại ngùng ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng uống canh gà. Như đói đã lâu nàng ăn rất nhanh làm Dương Tử Lạc cười một buổi.

"Vương gia... ngài đang làm gì vậy"
Đã một đêm cùng nhau như cũ, sáng hôm sau không thấy Dương Tử Lạc trên giường Hứa Hạ Ngôn đi vào thư phòng tìm nàng. Nhìn Dương Tử Lạc bận rộn may vá những con thú nhỏ đáng yêu. Nàng cười khúc khích, nam nhân thế nhưng thích may vá, đôi khi nàng nghĩ vương gia là nữ tử hơn, nghĩ đến nàng lắc đầu không thể.

"Ân... nàng xem, đây là con thỏ cùng con mèo nha."
Dương Tử Lạc đắc ý đưa vật trong tay trước mắt Hứa Hạ Ngôn giới thiệu.

"A... Thật đáng yêu, sao ngài biết làm những thứ này a. Có đôi khi thiếp nghĩ ngài là nữ tử hơn a"
Hứa Hạ Ngôn thích thú cầm đồ vật cười giỡn.

Dương Tử Lạc giật mình cứng người, nhìn nữ nhân đùa giỡn, nàng giả vờ kiếm cớ.
" Ha Ha.... Nàng không biết. Đây là sứ giả nước láng giềng dạy ta nha. Nếu không ta dạy nàng, như thế nào?"

Hứa Hạ Ngôn mừng rỡ bám lấy Dương Tử Lạc hỏi một ngày. Cuối cùng mệt mỏi, trở về phòng ngủ.

Từ sau mọi chuyện đã rõ, Dương Tử Lạc nuông chiều chăm sóc Hứa Hạ Ngôn từng chút. Mặc kệ người trong phủ đồn đại, nàng xuống bếp vì Hứa Hạ Ngôn mỗi ngày, nấu nhiều thức ăn ở hiện đại lấy lòng nữ nhân. Dạy nữ nhân may vá những thú bông đáng yêu, cùng nữ nhân đi dạo, kể những câu chuyện kì lạ làm nữ nhân thích thú.

" Vương gia, TV là gì nha."
Hứa Hạ Ngôn nằm trên vai Dương Tử Lạc âu yếm ôm hông nàng hỏi.

"Nha... TV rất ghê gớm, nàng có thể thấy những hình ảnh tuyệt đẹp bên trong nó..." Dương Tử Lạc bắt đầu kể những thứ ở hiện đại làm nữ nhân hiếu kì cười vui vẻ.

Đã mang thai tám tháng, bụng to một vòng, Dương Tử Lạc cúi đầu nằm lên bụng Hứa Hạ Ngôn.
"Hài tử a, con có nghe ta nói gì không nha"

Hứa Hạ Ngôn cười khúc khích, một tay xoa đầu Dương Tử Lạc, một tay xoa bụng nói.
"Vương gia, ngài xem hài tử đạp ta, chắc chắn hài tử nghe ngài nói rồi."

"Ân... Hài tử của ta rất ngoan, nhất định sẽ xinh đẹp giống nàng" Dương Tử Lạc yêu thương hôn lên bụng Hứa Hạ Ngôn, ngẩn đầu hôn trán nữ nhân.

"Nếu là nam hài sẽ rất tuấn tú như ngài nha." Hứa Hạ Ngôn long lanh đôi mắt nhìn nàng.

Dương Tử Lạc thở dài trong lòng, bí mật của nàng có lẽ sẽ giữ đến cả đời, chỉ sợ một khi nàng nói ra, Hứa Hạ Ngôn sẽ không tha thứ cho nàng. Không, nàng phải nói, chỉ cần Hứa Hạ Ngôn không rời nàng sẽ không khí.

"A Ngôn... ta có chuyện này muốn kể nàng nghe nha"

"Ân... Chuyện gì a" Hứa Hạ Ngôn lo lắng nhìn Dương Tử Lạc trầm lặng.

"Nàng cảm thấy nữ tử cùng nữ tử cùng một chổ như thế nào" Dương Tử Lạc nói xong, hai mắt không chuyển nhìn kĩ Hứa Hạ Ngôn.

"Nha... không phải trái luân thường đạo lý sao, hai nữ tử làm sao sẽ có hài tử?"

"Sẽ có a. Nàng không biết sao, trong giang hồ có một con suối thánh mẫu, cho dù là hai nữ tử cũng có thể có hài tử?" Như có hi vọng, Dương Tử Lạc nhanh chóng trả lời.

"Không được, cho dù như vậy, đó là trái luân thường đạo lý, người đời sẽ xa lánh, ta thấy thật ghê tởm." Hứa Hạ Ngôn nhăn mi phản đối. Từ xưa nam nhân cùng nữ nhân cùng một chỗ, như thế nào nữ tữ sẽ cùng nữ tử đâu. Phụ thân nàng đã dạy nàng không được trái luân thường đạo lý, làm xấu hổ mặt mũi của hắn.

Dương Tử Lạc như đau đớn rơi xuống vực, tim như cắt thành mảnh vụn, nàng cắn môi che giấu nước mắt sắp trào ra.

"Vương gia, sao ngài lại hỏi như vậy."
Hứa Hạ Ngôn không thấy Dương Tử Lạc trả lời, hỏi.

"Không.. không có gì, ta ngủ trước đây, ta mệt mỏi rồi" Nói xong xoay người hướng mép giường nhắm mắt.

Hứa Hạ Ngôn cũng không hỏi thêm gì, nằm xuống kề sát Dương Tử Lạc ôm hông nàng, nhắm mắt vào cơn mộng đẹp.

Dương Tử Lạc mở mắt nhìn trăng, trong lòng hiu quạnh,lại một đêm không ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net