Chương 22:[Cổ đại]Một đêm bạc đầu thành kẻ điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kẽo kẹt. Một tiếng cửa mở ra, Dương Tử Lạc đi vào trong phòng nhìn nữ tử nằm trên giường ngủ say. Đưa đôi tay nhẹ nhàng vuốt tóc nữ nhân, xoa khuôn mặt nhỏ mịn màng không buông.

"Vương gia." Một giọng nam ngắt suy nghĩ của nàng.

"Nhất. Đưa nàng đi." Dương Tử Lạc lạnh lùng thu đôi tay. Nhắm mắt tuyệt tình hạ lệnh.

"Vương gia. Ngài..." Nhất nhìn chằm chằm mái tóc nàng.

Dương Tử Lạc thờ ơ đưa một lọng tóc nhìn. Tâm đã lạnh, đến cả mái tóc cũng lạnh thành sương.
"Chỉ là luyện công đến tẩu hỏa nhập ma thôi. Bổn vương không sao."

Nhất nhìn chủ tử lạnh lùng, hắn chưa bao giờ thấy chủ tử như vậy. Chủ tử luôn thích cười, đôi khi trầm ngâm tính tình trẻ con. Giờ đây chủ tử đã trưởng thành, ra dáng một Vương gia thực thụ, nhìn nữ tử nằm trên giường, hắn thở dài, đây là chuyện của họ, hắn không tốt nói.

Đêm đã khuya, cửa cung thủ vệ đã bắt đầu đi tuần tra, chiếc xe ngựa chạy đến trước cửa. Một thân hình quan phục đi vào Ngự thư phòng, thái giám vừa thông báo cho hoàng đế xong đã lùi ra.

"Không biết tiểu Vương gia đến Ngự thư phòng của trẫm đêm khuya có chuyện gì."
Hoàng đế dừng xem thư, ngước đầu nhìn Dương Tử Lạc, khi nhìn rõ nàng, hắn giật mình không nhỏ.
"Tóc ngươi..."

"Cầu hoàng thượng buông tha cho Hàn đại nhân."
Dương Tử Lạc quỳ xuống cúi đầu hạ giọng ngắt lời hắn.

"Không biết Vương gia có ý gì." Hoàng đế nghiêm mặt nhìn nàng.

"Cầu hoàng thượng tha tội Hàn đại nhân. Phân thượng phụ vương trên trời, hạ thần nguyện ra chiến trường bang hoàng thượng đoạt thiên hạ." Dương Tử Lạc dập đầu nói to.

Hoàng đế cười to, hắn biết Dương Tử Lạc có tài, hắn muốn tiểu vương gia như hoàng đệ của hắn, bành trướng ra chiến trường đánh giặc, chỉ vì Vương thái phi quá che chở nàng, hắn năm lần bảy lượt tuyển nàng đánh giặc không được. Không nghĩ rằng nàng tự mình cầu hắn, không uổng công hắn bày trận.

"Nếu vương gia đã tự mình cầu trẫm, trẫm làm sao không duyệt. Tiếu Minh, mau hạ chỉ cho trẫm." Sau khi nghe hoàng đế hạ lệnh, thái giám chạy vào.

"Vương gia... ngài mau lại đây xem, thiếp vừa làm y phục hài tử, có đẹp hay không?" Nữ tử cười vui vẻ đưa vật trên tay trước mặt Dương Tử Lạc.

"Vương gia... đây là con gì nha, tại sao nó lại xấu xí như vậy a." Nữ tử nhăn đôi mày đẹp, môi chu nhỏ xinh xắn.

"Vương gia... ngài thấy thiếp mang y phục này như thế nào, có đẹp không?" Nữ tử mang y phục hồng phấn xoay người đến trước mặt Dương Tử Lạc.

"Vương gia... ngài thích nam hài tử hay nữ hài tử nha." Nữ tử dịu dàng xoa bụng đã tròn một vòng, mẫu tính hiện trên mặt.

"Vương gia, thiếp yêu ngài." Nữ tử đỏ mặt cúi đầu nắm tay Dương Tử Lạc thổ lộ.

"Dương Tử Lạc, ta hận ngươi." Nữ tử khuôn mặt đầy nước mắt hét lên.

"A Ngôn.." Dương Tử Lạc vô lực gọi nàng kia, đưa đôi tay với lấy hình ảnh mờ mịt trước mắt.

Nàng nhìn thấy Hứa Hạ Ngôn phụ nàng, cùng Hàn Sĩ Kiệt nắm tay nhau chăm chú mà ôm cùng một chổ. Nàng lẻ loi một mình nhìn họ âu yếm, ân ái. Tâm đau nhức như vạn tiễn xuyên tim, xoay người rời đi lặng lẽ.

"Lạc nhi... Lạc nhi con mau tỉnh lại" Vương thái phi khóc nhìn nữ nhi tái nhợt nằm trên giường, vuốt mái tóc đã bạc trắng. Nhìn mái tóc nữ nhi, bà càng khóc lợi hại, bà không thể tin rằng, chỉ một đêm nữ nhi bạc đầu vì Hứa Hạ Ngôn.

"Mẫu phi... Con đây làm sao."
Dương Tử Lạc mở mắt, nhẹ nhàng thở ra nhìn vương thái phi.

"Đêm qua mẫu phi nghe Tiểu Hoa nói rằng con sau khi trở về từ trong cung lại té xỉu. Con... tóc của con..." Vương thái phi nước mắt dầy dụa hỏi.

"Mẫu phi... Con đau... đau lắm... A Ngôn nàng không thuộc về con, là một năm trước con cầu hoàng tỷ giúp con, A Ngôn gả cho con là do con, Hàn Sĩ Kiệt vô liêm sĩ muốn vũ nhục nàng, con không cách nào giải dược, hài tử... hài tử đâu rồi."
Dương Tử Lạc mơ màng, bưng ngực đau nhức đứng dậy.

Vương thái phi nhìn nàng điên cuồng tìm kiếm, bà nhẹ đỡ nàng sang phòng hài tử đang ngủ.

"Mẫu phi... ngài nhìn, hài tử thật xinh đẹp tựa như A Ngôn... của ta.. Hạ ...Hạ Linh . Dương Hạ Linh. Hài tử của ta."
Dương Tử Lạc lúc cười lúc khóc, như một người điên lo sợ mất con. Nàng ôm chặt hài tử trong lòng.

"Lạc nhi. Hài tử rốt cuộc là của ai." Vương thái phi vỗ nhẹ lưng nàng.

''Hài tử là của con. Mẫu phi... hài tử là của con cùng A Ngôn. Mấy năm trước con uống nước suối thánh mẫu. Sau khi vui hoan cùng A Ngôn, nàng thật sự mang thai, đương nhiên là hài tử của con nha."
Dương Tử Lạc ngây thơ xoay người cười rộ hàm răng như đứa trẻ, rồi lại ôm hài tử lắc lư.

Vương thái phi nhìn nàng khùng điên, bà khóc lợi hại, chỉ một đêm, bạc đầu thành người điên là cỡ nào đau nhức. Nếu bà biết được sự tình, bà đã không để nữ nhi trở nên như vậy. Nghe hạ nhân thông báo nữ nhi sắp ra chiến trường, bà làm sao yên giấc yên lòng. Tại sao ông trời lại đối xử với bà như vậy, phu quân a, người đoạt sự sống của nữ nhi, người cũng đoạt ái tình của nữ nhi. Nửa đời sau, Lạc nhi làm sao bây giờ.

"Mẫu phi... ngài hãy thay con chăm sóc Linh nhi, con nhất định sẽ chiến thắng trở về." Sau một đêm, thần chí Dương Tử Lạc trở lại bình thường, từ sau vương thái phi mới biết được chỉ có buổi tối Dương Tử Lạc trở nên trẻ con, ban ngày lạnh lùng như sắt đá. Bà thở dài, cho người đi tìm đại sư. Nhìn một thân giáp Dương Tử Lạc, bà nắm chặt tay nàng.

"Nhất định con phải chăm sóc tốt bản thân. "

Xoay người nhìn nam nhân bên phải Dương Tử Lạc hạ giọng.
"Nhất. Phải bảo vệ vương gia chu toàn không được để sai sót điều gì."

"Dạ. Thuộc hạ đã rõ." Nhất cúi đầu làm lễ.

Chiến trường đẫm máu, đao kiếm vô tình, người đi không trở về, người về không nguyên vẹn. Chỉ nguyện trời cao bang Lạc nhi an an qua được khổ chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net