Chương 26 :[Cổ đại]Gặp lại cố nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, Dương Tử Lạc nâng ly trà nhấp một chút, nhìn Trưởng công chúa nhăn cau đôi mày, nàng thở dài mở miệng.

"Hoàng tỷ, người thật sự để Tô cô nương gả cho thái tử sao?"

"Bổn cung sẽ không chấp nhận, người cũng biết Tô Lam nàng là của bổn cung sao?"
Nhắc đến thái tử, Dương Tư Hàm gầm nhẹ trả lời.

"Ba năm trước, thái tử cấu kết cùng Hàn Sĩ Kiệt tạo phản, thế nhưng chúng ta không có chứng cứ, cư nhiên hoàng thượng không cảnh giác hắn, nếu để Tô Lam cô nương thành thân cùng hắn, không phải là hại nàng cả đời sao."
Dương Tử Lạc đặt ly trà lên bàn, ngón trỏ gõ bàn trầm ngâm.

"Tiểu Lạc, chuyện này không thể chậm trễ được nữa, đệ nhất định phải giúp bổn cung."
Dương Tư Hàm ngước đầu nhìn Dương Tử Lạc, đôi mắt cầu xin không nháy, Dương Tử Lạc thở ra một hơi đứng dậy làm lễ.

"Điều này hoàng tỷ không cần nhắc, đệ cũng phải làm. Trời đã tối, đệ xin phép lui xuống."

Ngồi trên xe ngựa, Dương Tử Lạc đang suy tư, đột nhiên nghe người rao bán hồ lô đường, nàng cho xe dừng lại mua một ít. Cầm trên tay hồ lô đường, nghĩ đến tiểu bảo bối vui vẻ, lòng nàng thật cao hứng.

Xe ngựa mau đến Hứa phủ, nàng xuống ngựa đi vào gọi to.

"Linh nhi, phụ vương đến rồi đây."

Từ trong phòng khách chạy ra một thân hình nhỏ ôm chặt chân Dương Tử Lạc.

"Phụ vương.... Con nhớ phụ vương."

"Ân.. Linh nhi nhìn xem đây là gì nha"
Dương Tử Lạc ngồi xuống đưa vật trong tay trước mặt hài tử.

"A... Là hồ lô đường."
Hài tử vui vẻ tiếp nhận, sau đó quay đầu chạy vào phòng khách nắm y phục nữ tử.

"Mẫu phi... phụ vương mua hồ lô đường cho chúng ta nha."

Dương Tử Lạc theo đường nhìn hài tử đi lên, khi nhận rõ thân hình nữ tử, mắt nàng không chuyển động trừng to hết cỡ, như đang chìm trong giấc mộng ảo huyền, nàng nhìn thấy yêu người trước mắt, tâm đột ngột nhức nhói từng đợt, tay siết chặt, ngón tay như đâm xuyên lòng bàn tay . Hài tử nhìn Dương Tử Lạc không chuyển động, nhẹ nhàng chạy đến lung lay Dương Tử Lạc gọi.

"Phụ vương..."

Cơn mộng đã tỉnh, Dương Tử Lạc cười khổ, nàng tìm mọi cách chỉ để người yêu rời đi, vạn sự đau khổ nàng nhẫn nhịn, nhưng chỉ có người trước mắt dù nàng chết đi sống lại cũng không quên được. Không ngờ rằng gặp lại trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy. Nàng nắm đôi tay nhỏ hài tử nhìn đôi mắt lo lắng của hài tử, nàng cắn môi ngẩn đầu nói.

"Bổn vương đến đón Linh nhi, đa tạ Hứa cô nương chăm sóc Linh nhi."

Nghe được người yêu gọi bản thân xa lạ, Hứa Hạ Ngôn điếng người, tâm tình xúc động muốn mở miệng trả lời, nhưng nước mắt không nghe lời rơi theo đường khuôn mặt. Tay nắm siết y phục nhăn một đoàn, đôi mắt ngập nước nhìn Dương Tử Lạc.

Thấy Hứa Hạ Ngôn mềm yếu, Dương Tử Lạc lạnh lùng xoay người dắt hài tử bước đi. Mặc cho hài tử xoay đầu nhìn Hứa Hạ Ngôn, nàng kéo hài tử nhanh bước.

"Phụ vương... con muốn mẫu phi cùng chúng ta về vương phủ, có được không phụ vương."

Dương Hạ Linh lắc đôi tay nàng đung đưa, mắt đen long lanh cầu xin nhìn Dương Tử Lạc. Dương Tử Lạc đau đầu, nhìn hài tử sắp rơi nước mắt, nàng xoay người.

"Ủy khuất Hứa cô nương cùng bổn vương đến Vương phủ rồi."

Tiếng xe ngựa như không phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong xe, Dương Tử Lạc nhìn hài tử đối diện ngon miệng liếm từng viên hồ lô đường, Hứa Hạ Ngôn kế bên cũng không rãnh rỗi nhắc nhở, khăn tay lau miệng hài tử. Khung cảnh trước mắt bao lần nàng đều mơ trong mộng, thế nhưng khi tỉnh dậy chỉ còn nàng cùng bức họa trên tường.

Két.... Xe ngựa đột ngột ngừng lại. Dương Tử Lạc mơ màng chưa kịp phản ứng, khuôn mặt đã úp gọn vào đường giữa hai đỉnh núi cao ngất của Hứa Hạ Ngôn. Hứa Hạ Ngôn đỏ mặt, dự định vòng tay ôm người kia, người kia không hiểu phong tình ngồi dậy nghiêm mặt nói.

"Bổn vương bất cẩn, vọng Hứa cô nương thứ lỗi."

Nói xong, Dương Tử Lạc không che được vùng đỏ rực trên khuôn mặt, nàng đứng dậy bước ra khỏi xe ngựa. Hứa Hạ Ngôn cười khúc khích, nàng biết người kia vẫn còn yêu nàng, nàng sẽ dùng thời gian chứng minh nàng yêu người kia. Vui vẻ trong lòng chưa nguôi đã có giọng nói kêu gọi người kia của một nữ tử khác.

"Vương gia biểu ca..."
Một nữ tử thân y phục màu hồng phấn chạy đến thân thiết kéo tay Dương Tử Lạc.

"Vương gia biểu ca... huynh đi đâu cả ngày, muội đợi mệt chết rồi."

Dương Tử Lạc giật mình, nghe được thanh thót tiếng gọi, nàng nổi rớt cả da gà, cố gắng vùng tay ra khỏi nữ tử nhưng không được, nàng đành mở miệng.

"Lâm biểu muội, không phải bổn vương bận sao. Dạo này bổn vương có nhiều việc phải làm không rãnh rỗi cùng biểu muội ngắm hoa xem trăng được."

Nữ tử chu môi, ngửa đầu lên vai Dương Tử Lạc nhõng nhẽo giọng nói.
"Vương gia biểu ca, chúng ta sắp thành thân, huynh cũng phải bồi muội chứ."

Hứa Hạ Ngôn nghe xong, mí mắt giật vài lần, nàng cố gắng kìm lại nước mắt, người nàng yêu sắp cùng người khác thành thân, nàng làm sao vui vẻ nhìn họ thân thiết trước mắt nàng. Nàng nắm chặt bàn tay nhỏ làm Dương Hạ Linh đau nhức, tiểu hài tử như biết chuyện, nho nhỏ phản bác.

"Lâm a di, Linh nhi sao chưa nghe được chuyện này nha."

"Tiểu hài tử làm sao biết được nha. Sau này ta sẽ là mẫu phi của người. Linh nhi phải nghe lời nha."

Nữ tử buông cánh tay Dương Tử Lạc ngồi xuống xoa đầu Dương Hạ Linh. Dương Hạ Linh nhanh nhẹn chạy trốn phía sau Hứa Hạ Ngôn làm nàng đen mặt rút bàn tay trên không trở về. Dương Tử Lạc ho khan vài lần, cuối cùng mở miệng giải hòa.

"Lâm biểu muội đây là Hứa cô nương Hứa Hạ Ngôn. Hứa cô nương đây là Lâm Huệ Nhi. Hai người cứ bàn chuyện, bổn vương có việc xin đi trước."

Dương Tử Lạc nhìn hai nàng giới thiệu mỗi người, thấy rõ thuốc súng tia chớp nàng rùng mình cáo lui trước để lại hai nàng nhìn nhau không chớp mắt.

"Ây nha... đây không phải là Vương phi đã chết rồi sao. Ta cứ tưởng hồn ma hiện hình về a. Hù chết ta rồi."
Lâm Huệ Nhi yểu điểu quẩy tay rồi giả vờ vuốt ngực lấy từ đâu ra khăn tay lau nước mắt.

Hứa Hạ Ngôn giật môi vài cái, không muốn cùng nữ tử lạ lùng này tranh cãi, nàng nắm tay tiểu hài tử bước qua, chưa được vài bước nàng kia cao giọng khiêu khích nàng.

"Vương gia biểu ca sẽ là của ta, người bây giờ chỉ là cái nho nhỏ nữ tử, đừng hòng chạm vào người của ta."

"Nàng là phu quân của ta, cho dù người là ai, đừng mơ mộng ảo huyền, chỉ cần ta còn sống thì ta là nương tử duy nhất của nàng."
Hứa Hạ Ngôn không xoay người, trầm giọng tuyên bố chủ quyền.

"Lâm a di. Nàng là duy nhất mẫu phi của ta. Ta không cần người làm mẫu phi đâu nha. Mẫu phi chúng ta vào nhà thôi."
Dương Hạ Linh ngoan ngoãn để Hứa Hạ Ngôn dắt tay vào phủ, lời hài tử nói làm nàng cảm động, không phụ lòng nàng đẻ nặng sinh đau. Đây chính là hài tử của nàng cùng phu quân Dương Tử Lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net