Chương 27:[Cổ đại]Ái Muộn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương phủ, mọi thứ đều như cũ khi nàng còn ở đây, đêm đã thâm trăng tỏ tường, Hứa Hạ Ngôn nhắm mắt mãi chẳng thể ngủ được, nàng quyết định rời giường đi dạo quanh viện một vòng, vô tình nàng đi ngang qua thư phòng, nàng nhớ lại ba năm trước từng nói lời tuyệt tình với Dương Tử Lạc, nàng hối hận muôn lần cũng không thể gạt bỏ được nó trong đầu.

Nhìn trong thư phòng còn sáng, nàng lén nhìn qua khe cửa. Phía sau cánh cửa là một tấm lưng gầy luôn chú ý bức tranh trên tường, nàng tiến đến gần hơn để nhìn rõ bức tranh. Bức tranh rất đặc biệt, là hình ảnh một nữ tử có nụ cười xinh đẹp, nàng không nghĩ rằng Dương Tử Lạc luôn chú ý đến nàng, trước đây nàng nghĩ không ai tốt hơn Hàn Sĩ Kiệt cho đến khi nàng gặp được Dương Tử Lạc. Nàng biết, Dương Tử Lạc âm thầm che chở nàng, yêu thương chiều chuộng nàng, luôn tuân theo phép tắc nữ tử, nàng ngu ngốc từ chối, rời bỏ người kia. Hối hận, đã ba năm nàng hối hận rất nhiều, giờ đây Dương Tử Lạc đã thay đổi... không, Dương Tử Lạc chẳng thay đổi gì cả, là nàng nghĩ nhiều quá thôi.

"Ai..." Dương Tử Lạc cảm nhận được người theo dõi, nàng to giọng.

"Ta... là ta." Hứa Hạ Ngôn giật mình lùi về phía sau.

"Không biết đêm đã khuya, Hứa cô nương đến đây làm gì." Dương Tử Lạc xoay người giả vờ lật vài trang thư.

"Lạc..." Sau một hồi lâu suy nghĩ, Hứa Hạ Ngôn nhẹ giọng gọi tên người kia.

"Đừng gọi bổn vương như vậy." Dương Tử Lạc trầm giọng.

"Lạc... chúng ta không thể như trước được sao." Một giọt nước mắt thấm trên đất, Hứa Hạ Ngôn kìm tiếng khóc, đôi mắt thăm thẳm nhìn người yêu lạnh lùng từ chối nàng.

"Như trước... Ha Ha... Hứa cô nương người không phải là Vương phi của bổn vương, Vương phi nàng đã chết rồi." Dương Tử Lạc cố tình nhấn mạnh từ 'chết' làm Hứa Hạ Ngôn tuyệt vọng tột đỉnh.

"Lạc... Ta cầu nàng, ta yêu nàng, ta không muốn rời khỏi nàng." Biết rằng mọi thứ không thể dễ dàng tốt hơn, ba năm nàng cố gắng quên mọi thứ để sống một nơi xa lạ, nhưng nàng nhận ra rằng nơi nào có Dương Tử Lạc, nơi đó mới có hạnh phúc. Dương Tử Lạc, Tử Lạc nàng có biết không, tên của nàng như đã ngấm sâu vào xương tủy của ta. Ta không cầu xin nàng tha thứ, chỉ cần nàng cho phép ta được ngắm nhìn nàng là đủ rồi.

"Người yêu bổn vương, thật là chuyện khôi hài, Hứa cô nương đừng nghĩ rằng Linh nhi có thể giữ người ở đây, bổn vương đưa người biến mất đều có thể. Vọng Hứa cô nương thứ lỗi, xin mời rời khỏi đây." Dương Tử Lạc lạnh lùng trục khách, nhưng trong tâm nàng đau nhức không muốn, nhìn người yêu khóc ròng như mưa, nàng muốn giữ lại nhưng lý trí không cho phép nàng yếu đuối.

"Phụ vương..." Dương Hạ Linh ôm thú bông nhỏ bước vào phòng dụi mắt, nhìn Dương Tử Lạc tức giận, tiểu hài tử nhích đến nắm y phục Hứa Hạ Ngôn mếu máo.

Dương Tử Lạc giật mình, thấy tiểu hài tử sợ hãi, nàng thu lại thái độ, cong đôi môi cười nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống ôm hài tử vào lòng xoa lưng an ủi.

"Ai nha... Tiểu bảo bối của phụ vương làm sao vậy, có phải phụ vương làm con sợ hay không, là phụ vương sai rồi, Linh nhi bỏ qua cho phụ vương được không nha."

"Ân... Phụ vương đừng tức giận nha. Mẫu phi nói, người tức giận rất xấu xí. Linh nhi không muốn phụ vương xấu xí a." Tiểu hài tử linh tinh lau mắt, minh họa tiểu xấu xí làm Dương Tử Lạc bật cười.

"Phụ vương... Linh nhi muốn người cùng mẫu phi ngủ cùng Linh nhi." Dương Hạ Linh bắt đầu bày trò, nắm tay Dương Tử Lạc cùng Hứa Hạ Ngôn đua đòi.

"A... Có thể một mình phụ vương ngủ cùng Linh nhi được không a." Dương Tử Lạc trợn mắt, biết rằng tiểu hài tử thông minh, nàng đành dụ dỗ tiểu hài tử.

"Không được... phụ vương không thương Linh nhi. Ay ay..." Dương Hạ Linh òa khóc lên làm Dương Tử Lạc bối rối dỗ dành.

"Được rồi, được rồi... Phụ vương cùng mẫu phi sẽ ngủ cùng Linh nhi, Linh nhi ngoan."

Tiểu hài tử nghe được kết quả như ý, tinh nghịch đưa đôi tay lau mặt, xoay người chạy về phòng leo lên giường. Nghe được bước chân cả hai người vào phòng, tiểu hài tử dịch người vào phía trong cùng. Đứng lên chóng nạnh phân chia chổ nằm.

"Mẫu phi sẽ nằm ôm Linh nhi, Phụ vương sẽ nằm bên ngoài ôm mẫu phi. Được rồi, phụ vương lên giường mau lên."

Dương Tử Lạc đau đầu, tiểu hài tử quay nàng như chong chóng nha. Có thể ôm Hứa Hạ Ngôn sau khi nàng đuổi người ta đi sao? Được rồi, bảo bối là nhất, lời bảo bối là tuyệt đối tuân lệnh. Nhìn Hứa Hạ Ngôn đã nằm vào vị trí, đã xoay lưng ôm hài tử rồi, nàng buâng khuâng có nên ôm Hứa Hạ Ngôn không a.

Nằm một chốc lát, nàng không thể chịu được nữa, đưa tay choàng lên hông Hứa Hạ Ngôn, tay sắp chạm vào, Hứa Hạ Ngôn bất ngờ xoay người, nàng giật mình lui tay về, giả vờ đưa lên đưa xuống thở ra thở vào.

"Ây da... Thật là buồn ngủ quá a.." Nói xong, xoay lưng về phía khác, tay xoa ngực thở phì phèo, trong lòng vạn lần mắng bản thân dở hơi.

Một hồi lâu, Dương Tử Lạc cảm nhận được đôi tay thon gầy của Hứa Hạ Ngôn choàng lên hông nàng, thân nhích gần nàng hơn, hơi thở của Hứa Hạ Ngôn dồn dập nơi gáy cổ, Dương Tử Lạc cứng người, nàng không nhúc nhích được cũng không thể gạt tay Hứa Hạ Ngôn. Dự định mở miệng, cổ đã ẩm ướt, tiếng khóc thút thít lọt vào tai nàng, nàng biết, Hứa Hạ Ngôn đã khóc rất nhiều hôm nay, nàng không thể làm gì khác hơn ngoài từ chối. Từ ngày Hứa Hạ Ngôn rời đi, mỗi đêm nàng đều mộng người trở về, mỗi đêm mộng người gọi tên, mỗi đêm mộng người nói ái nàng. Đã vạn đêm, nàng đã quen, người nói ái bây giờ, nàng không biết đâu là mộng đâu là thực.

" Tiểu Lạc... Ta yêu nàng. Cầu nàng tha thứ cho ta. Ta yêu nàng, Lạc."

Một đêm không ngủ, một đêm dày vò, tóc đã bạc người đã về, nhưng tâm đã chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net