Chương 30:[Cổ đại]Giải hòa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời đã sáng, tia nắng kéo nhau chiếu vào phòng, làm rõ hai thân hình ôm nhau trên giường, Dương Tử Lạc sau khi tỉnh dậy, nhìn dung nhan nữ nhân còn đang say mộng, nàng hạnh phúc hôn trán nữ nhân.

"Ưm... Vương gia." Hứa Hạ Ngôn tỉnh giấc đưa tay dụi mắt nhìn người kia cười khúc khích, như nhớ ra chuyện gì nàng ngại ngùng ôm chặt Dương Tử Lạc.

"Ân. Làm sao, không phải tiểu hồ ly người đêm qua... câu dẫn bổn vương không tha, hôm nay lại trốn núp thế này." Dương Tử Lạc xoa tóc nữ nhân trêu chọc.

Nữ nhân kia hờn dỗi đánh vào lưng nàng vài cái, sau đó lui ra nhìn sâu đôi mắt Dương Tử Lạc.

"Vương gia..."

Biết rõ nữ nhân lo lắng điều gì, Dương Tử Lạc cười nhẹ hôn môi nữ nhân.

"Sau này gọi ta là Tiểu Lạc, được không?

"Ân." Hứa Hạ Ngôn vui vẻ ôm Dương Tử Lạc, nàng cười cùng giọt nước mắt hạnh phúc, giờ đây, nàng hạnh phúc hơn bao giờ hết.

"Phụ vương, mẫu phi, đêm qua các người ở đâu, tại sao con không thấy các người trở về." Tiểu hài tử bắt đầu lên lớp, nhìn Dương Tử Lạc dịu dàng gắp đồ ăn vào bát Hứa Hạ Ngôn. Dương Hạ Linh hờn dỗi trách móc.

"Ân.. Đêm qua.... ây nha. Đêm qua chúng ta ngủ quên ở phòng phụ vương nha, không phải Linh nhi vẫn ngủ một mình được sao." Dương Tử Lạc lau trán.

"Các người ngủ riêng không cho con ngủ cùng nhau.. Ay ay.." Dương Hạ Linh khóc kể, một tháng nay đều cùng nhau ngủ, bỗng dưng sáng nay tiểu hài tử tỉnh dậy không thấy người đâu, tiểu hài tử tháo quát đi tìm.

"Ân. Linh nhi ngoan, đêm nay mẫu phi cùng phụ vương sẽ ngủ cùng con có được không?" Hứa Hạ Ngôn dở khóc dở cười, nàng nhẹ nhàng lau mắt hài tử dỗ dành.

"Ân." Dương Hạ Linh vui vẻ ngồi vào bàn ăn món ăn yêu thích của nàng. Thấy Dương Tử Lạc gắp đồ ăn cho nàng, nàng nhấc bát ra ngoài, miệng hừ một tiếng không nhìn đến nữa, Dương Tử Lạc vô tội nhìn Hứa Hạ Ngôn. Hứa Hạ Ngôn bật cười xoa đầu tiểu hài tử. Một buổi sáng ấm cúng cho đến khi..

"Vương gia biểu ca..." Lâm Huệ Nhi sau khi tỉnh dậy, nàng phát hiện bản thân nằm phòng khách, nàng hoảng loạn chạy đi tìm Dương Tử Lạc, nhìn một nhà vui vẻ, nàng nhăn mày gọi người.

"Ân.. Lâm biểu muội, người đây rồi, mau vào bàn ăn nha." Dương Tử Lạc giật mình, thấy nữ nhân õng ẹo, nàng cười mời nữ nhân lên ghế.

"Vương gia biểu ca, tại sao nữ nhân này lại ở trong phủ, không phải chúng ta sắp thành thân sao? Như vậy thanh danh của người sẽ không tốt?" Lâm Huệ Nhi vừa nói vừa chỉ vào Hứa Hạ Ngôn lên án.

"A... Lâm biểu muội, nàng là thê tử của ta, tự nhiên sẽ ở vương phủ a." Dương Tử Lạc vô tội chớp mắt trả lời.

"Cái gì... Chúng ta thành thân.."

"Bổn vương cùng người thành thân đâu? Là do mẫu phi quyết định, ta chưa hề chấp nhận, A Ngôn từ nay là Vương phi, Lâm biểu muội nên gọi một tiếng biểu tẩu." Dương Tử Lạc nhanh chóng cắt đứt câu nói của Lâm Huệ Nhi.

Lâm Huệ Nhi tức giận không sai, đứng dậy vẫy tay bước ra ngoài.

"Tiểu Lạc, như vậy có được không?" Hứa Hạ Ngôn lo lắng.

"Ân. A Ngôn đừng lo, nàng là thê tử duy nhất của ta, tự nhiên sẽ được nha." Dương Tử Lạc âu yếm vuốt tóc Hứa Hạ Ngôn, cho dù hoàng thượng có hạ chỉ ép buộc nàng cùng người khác thành thân, nàng sẽ không cho phép điều đó xảy ra.

"Tiểu vương gia, hôm nay ngài rất khác hôm qua, nhìn xem, đôi mắt ngài lấp lánh như sao, chân mày ngài sắp tỉa thành pháo hoa rồi, cái miệng ngài sắp kéo đến mang tai rồi a. Ngài nên kìm chế cảm xúc của ngài."

Dương Tư Hàm vừa bước vào phòng, nhìn Dương Tử Lạc sung sướng mộng mơ, nàng hảo tâm nhắc nhở, không phải hôm qua còn ủ rũ trở về, hôm nay mặt mày rạng ngời đến đây, chắc chắn vị kia vương phi hạ độc rồi.

" Hoàng tỷ, ngài mau ngồi xuống, ngài có khát nước không, có mệt mỏi không, đệ đấm bóp cho ngài." Dương Tử Lạc kéo Dương Tư Hàm lên ghế, rót nước, xoa vai làm Dương Tư Hàm như gặp quỷ không dám nhúc nhích.

"Vương gia a, chuyện bổn cung nhờ ngài sao rồi."

Đi vào vấn đề chính, Dương Tử Lạc trở mình ngồi lên ghế, trầm ngâm một lát, mở miệng.

"Hoàng tỷ, tháng trước ta phát hiện một nhóm vệ binh lạ ở phía tây, khi ta cho người xâm nhập, tên thủ lĩnh nhóm vệ binh này cư nhiên là Hàn Sĩ Kiệt, thái tử vẫn chưa có động tĩnh gì, chuyện này thật lạ, đệ vẫn đang cho người điều tra."

"Ân. Tháng sau Tô Lam sẽ trở thành thái tử phi, chuyện này nhất định không được, cho dù là thái tử, bổn cung không cho phép ai cướp Tô Lam khỏi bổn cung, chúng ta nên chờ thái tử mưu phản, đến lúc đó, đích thân bổn cung sẽ giết hắn."

Dương Tư Hàm không khách khí nói, cho dù là thân đệ, nàng cũng không bỏ qua, hắn bao nhiêu lần cướp đoạt mọi thứ của nàng, đến cả nữ nhân của nàng hắn cũng không buông tha.

"Hoàng tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ điều tra kĩ, mọi chuyện cứ để đệ giải quyết, hoàng tỷ chỉ cần chờ đợi kết quả."

Sau khi bàn bạc cùng Dương Tư Hàm, nàng trở về vương phủ, đi dạo một vòng, một nữ tử cùng tiểu hài tử đang vui đùa chú thỏ nhỏ, nữ tử bận rộn lau trán mồ hôi của tiểu hài tử, tiếng cười của họ ngân vang khắp phủ, như một bức tranh khắc sâu trong tâm nàng, đây chính là điều nàng mơ mộng nhiều đêm. Giờ đây, nó đã thành hiện thực rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net