Chương 31:[Cổ đại]Nhảy vực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng ngựa lộc cộc vang lên dồn dập, từng tiếng lộc cộc liên hồi như thể một đám ngựa chạy ào vào trong cung, người người la hét ồn ào, thái giám nô tì tháo quát chạy kêu la cứu giúp, tiếng chạm nhau đanh đát của kiếm đao, một tên thủ lĩnh phi ngựa chạy đến quỳ xuống làm lễ với thái tử.

"Hàn Sĩ Kiệt ra mắt thái tử, thái tử vạn tuế vạn vạn tuế."

"Tốt lắm. Phụ hoàng đã chết, Hàn đại nhân mau cho người đi bắt Nhàn vương gia cùng Trưởng công chúa."

"Tuân lệnh."

Dương Tử Lạc sau khi nghe tin hoàng cung náo loạn không thể truy cứu, nàng cho người đưa Vương thái phi cùng Trưởng công chúa, Hứa Hạ Ngôn nhanh rời lên núi. Khi nàng giao chiến cùng đám nhân y phục đen, nàng kiệt sức lùi lên đỉnh núi.

Một tên nam nhân vô liêm sĩ đứng trước mắt nàng khiêu khích.

"Ha ha... Không ngờ tiểu vương gia người rốt cục cũng có ngày hôm nay, để xem người còn sống sót hay không."

Dương Tử Lạc khinh thường, ba năm trước nàng hạ mình cầu cứu hắn, hắn không trả ân ngược lại còn muốn lấy mạng nàng.

"Không biết Hàn đại nhân có ý gì, âm mưu tạo phản, giết vua thoái vị, người chết nên là người."

"Vương gia ngài nên xem đây là ai. Ra đi."

Một vị nữ tử lo lắng bước ra, đôi mắt luôn chú ý đến Dương Tử Lạc, thấy Dương Tử Lạc vẫn chưa bị thương, nàng thở ra nhẹ nhàng.

"A Ngôn." Dương Tử Lạc nhận ra Hứa Hạ Ngôn, biết nàng vẫn an toàn, nàng cảnh giác nhìn Hàn Sĩ Kiệt.

Sau khi Dương Tử Lạc đưa nàng cùng Trưởng công chúa rời đi, một đoàn lĩnh quân bao quanh, Dương Tư Hàm rút kiếm giao chiến.

Hàn Sĩ Kiệt từ trong đám quân đi ra thông báo tin dữ, Tô Lam cô nương không chấp nhận thành thân cùng thái tử đã uống thuốc độc tử vẫn, Trưởng công chúa lửa giận công tâm, lao đầu chém giết túi bụi cuối cùng bỏ mình trên đất.

Hàn Sĩ Kiệt cho người đi tìm bắt Dương Tử Lạc, nàng quỳ xuống cầu xin, hắn cư nhiên vô liêm sĩ nắm cằm nàng ha hả cười nói.

"Nếu nàng nói hắn biết, nàng yêu ta và có hài tử cùng ta, đến lúc đó ta sẽ xem xét lại."

Nàng nhìn đôi mắt lo lắng của Dương Tử Lạc, nếu nàng nói như vậy, khác gì giết chết Dương Tử Lạc, Hàn Sĩ Kiệt đã hứa hẹn bỏ qua nàng, đến lúc đó nàng sẽ cùng Dương Tử Lạc cùng hài tử chạy trốn.

"Người nên giữ lời nói của người."
Hứa Hạ Ngôn trầm giọng nói nhỏ với Hàn Sĩ Kiệt.

Hàn Sĩ Kiệt câu môi, biết nữ nhân mắc bẫy, đến lúc đó hắn giết chết Dương Tử Lạc cũng không muộn.

"Đương nhiên, Hàn Sĩ Kiệt ta đều vì nàng."

"Đừng nói những lời dơ bẩn của người chạm vào ta."
Hứa Hạ Ngôn khó chịu nói.

Dương Tử Lạc nhìn hai người to nhỏ, nàng sốt ruột mở miệng.

"A Ngôn, nàng có sao không?"

"Vương gia, ta... ta ái không phải người, người ta ái chính là Hàn ca ca."

Hàn Sĩ Kiệt sau khi nghe xong cười sảng khoái, tiếng cười của hắn vang vọng lọt vào tai Dương Tử Lạc. Dương Tử Lạc ngỡ như mình nghe nhầm, nàng run đôi tay buông kiếm xuống đất, đôi mắt ẩm ướt nhìn Hứa Hạ Ngôn cúi mặt, nàng không thể nghe được gì nữa.

"A Ngôn nàng đang nói gì vậy, làm sao có thể, nàng nói dối đúng không, Hàn Sĩ Kiệt ép nàng phải không?"

Từng lời chất vấn của Dương Tử Lạc như đâm nát tâm nàng, Hứa Hạ Ngôn rơi nước mắt như mưa nhìn Dương Tử Lạc nửa cười nửa khóc, nàng không muốn nói dối, nhưng nàng không còn cách khác, chỉ cần giữ mạng sống của Dương Tử Lạc, mang trên người cái thanh danh hồng hạnh ra tường nàng cũng nhận.

"Dương Tử Lạc người không nghe nhầm, ta ái Hàn ca ca, ta đã mang thai của hắn."

Tuyệt vọng, Dương Tử Lạc sụp đổ quỳ xuống gào thét đau đớn, nàng đập hai cánh tay mạnh xuống đất mặc cho máu đầm đìa chảy ra. Hứa Hạ Ngôn đưa tay bịt kín môi kìm nước mắt, nàng muốn chạy đến ngăn cản Dương Tử Lạc, Hàn Sĩ Kiệt không buông tha nắm chặt tay nàng, nàng cố gắng giãy giụa nhưng không được.

Khi Dương Tử Lạc ngẩn đầu nhìn Hứa Hạ Ngôn, như trong cơn ác mộng, nàng từng mộng Hứa Hạ Ngôn cùng một chổ cười hạnh phúc bên Hàn Sĩ Kiệt. Thật buồn cười, trước nay đều nàng si tâm vọng tưởng, nàng nghĩ rằng Hứa Hạ Ngôn nhất tâm yêu nàng, là do nàng ép buộc Hứa Hạ Ngôn sao, nàng có tội gì sao, nàng chỉ toàn tâm toàn ý ái Hứa Hạ Ngôn.

Tâm như nát vụn, cứ hít thở đều đau điếng không thở nổi, nàng ngẩn đầu nhìn trời, tách... một giọt mưa rơi trên mí mắt nàng lôi kéo nước trong mắt cùng nhau đi xuống. Lại thêm một giọt nữa, từng giọt đâm mạnh lên mặt nàng, đau đớn tột cùng, giờ đây, không còn một hi vọng nào giữ lại nàng. Hoàng tỷ đã chết, mẫu phi cùng hài tử mất tích, Hứa Hạ Ngôn không thuộc về nàng, nàng không còn ý chí nào để tiếp tục sống nữa.

Nhìn lại phía sau, đó là vực sâu, nàng lùi lại từng bước, khi chạm đến thềm cuối cùng của ngọn núi.

"Dương Tử Lạc.... không, nàng đừng lùi lại nữa."

Hứa Hạ Ngôn phát hiện Dương Tử Lạc lạ thường, nàng nhìn rõ, Dương Tử Lạc đã đứng sát vách núi, nàng la hét lên.

Dương Tử Lạc cười khổ, nàng có tư cách gì để Hứa Hạ Ngôn lo lắng, nàng không phải dư thừa của bọn họ hay sao, nàng thống khổ cắn lưỡi kìm nén tiếng khóc, một mùi máu tươi nhập vào gian mũi, mở miệng nói.

"Nguyện kiếp sau không cùng người day dưa, A Ngôn, kiếp sau ta không muốn nhìn thấy người. Chỉ nguyện kiếp sau sanh ly tử biệt."

Lời cuối đã nói, nàng hít sâu một hơi, ngã người về phía sau nhắm mắt buông xuôi.

"Không..."
Tiếng hét thống khổ của Hứa Hạ Ngôn vang vọng khắp núi. Bầu trời mây đen giăng kín, mưa rì rào rơi xuống. Khóc than cho một kiếp người ly biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net