Chương 36: Chuyện cũ kể lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hơn 2 tháng kể từ ngày Dương Tử Lạc trở về, Tô Lam không thấy Hứa Hạ Ngôn, nàng lo lắng liên lạc nhưng đều thất bại. Công việc đã hoàn tất, nàng mang túi chạy ra ngoài, vì vội vã nàng va chạm vào người, chưa kịp giữ thăng bằng, người kia ôm nàng vào lòng.

"A... Tô Lam, em có đau không."
Dương Tư Hàm nhàn rỗi tìm Tô Lam trò chuyện, vừa vào phòng nàng ấy đã đụng mạnh vào xương quai xanh của nàng, chịu đựng đau đớn xoa trán nàng kia.

Tô Lam mềm yếu ôm chặt Dương Tư Hàm, nhớ đến đây là trước phòng làm việc của nàng, nàng xấu hổ đẩy người kia ra.

Cảm nhận được nàng kia rời đi, nhìn đôi tai đỏ ngất, nàng hài lòng xoay đầu nhìn xung quanh không có ai, cúi người hôn một cái vào môi mỹ nhân.

Mỹ nhân thẹn thùng đập vào ngực nàng vài cái, xoay người rời đi.

"A... Tô Lam, em đi đâu vậy."

Tô Lam không để ý đến nữa, cất đôi cao gót nhanh hơn nửa bước, sau đó nàng ngừng lại xoay người, không ngờ con người kia vô tích sự chạm vào nàng, chưa kể, chạm người vẫn chưa đủ, chạm môi nàng thật mạnh, nàng trợn đôi mắt nhìn, xung quanh tiếng la hét reo réo của bệnh nhân cùng bác sĩ khác, nàng thẹn thùng chết ngất bỏ mặc người kia còn mộng mơ lên xe.

Lái xe ra cổng, một thân hình đứng giữa đường chặn nàng, nàng thở dài dừng lại, chờ người kia đã leo lên xe.

"Hàm cũng vừa phải thôi, Hàm muốn em xấu hổ chết đi phải không?"

Dương Tư Hàm cười hì hì, kéo bàn tay nàng nắm chặt, nói
"Không có, công khai như thế không thế không tốt sao? Như vậy mấy con ruồi kia tránh xa em ra thì rất tốt nha."

Tô Lam dở khóc dở cười, kéo tay búng trán Dương Tư Hàm một cái, sau đó lái xe.
"Không phải 2 tháng trước Hàm mặt dày đến nhà quỳ xin cha mẹ em gả cưới em sao? Em cũng là của Hàm rồi, Hàm còn muốn gì nữa?"

Dương Tư Hàm liếm môi, kéo bàn tay Tô Lam đặt lên ngực nàng.
"Tôi muốn em"

Như hiểu được điều gì, Tô Lam đỏ mặt rút tay lại, ban ngày ban mặt... Tô Lam khiển trách.
"Ban ngày tuyên dâm, Hàm là quỷ háo sắc. Hôm nay em muốn đến nhà Hứa Hạ Ngôn."

Nhắc đến Hứa Hạ Ngôn, nàng nhớ đến Dương Tử Lạc.
"Ân. Dạo này tôi cũng không thấy Dương Tử Lạc, rốt cuộc 2 người đã xảy ra chuyện gì a?"

Nhìn Dương Tư Hàm bứt tóc vò tai, Tô Lam trên trán đầy hắc tuyến, đây là nữ nhân nàng ái sao? Ngu ngốc chẳng khác Dương Tử Lạc, nàng nên cách biệt hai người này ra.

Đã đến chung cư Giang Phong, nàng kéo Dương Tư Hàm đi lên, tìm được phòng Hứa Hạ Ngôn, nàng gõ vài tiếng . Không nghe được tiếng trả lời, nàng rút điện thoại, cánh cửa đã mở ra. Sau cánh cửa là một nữ nhân gầy gò, mặt mày đã xanh xao không một chút sắc, nàng giật mình la lên.
"Hứa Hạ Ngôn."

Hứa Hạ Ngôn mệt mỏi đẩy cửa để các nàng vào phòng. Nhìn căn phòng bừa bộn, nàng xoay người dọn dẹp một chút.

"Hứa Hạ Ngôn, cậu điên rồi, cậu còn hài tử có biết không?"
Tô Lam nhìn trên bàn đầy thức ăn nhanh, văn kiện rơi dưới đất, nói ra căn phòng không khác một bãi chiến trường.

"Không có Dương Tử Lạc, hài tử chẳng còn ý nghĩa gì nữa?"
Hứa Hạ Ngôn đỏ ngầu đôi mắt, nhìn Tô Lam khô khốc môi trả lời.

"Đó là hài tử của cậu cùng Dương Tử Lạc, cậu không giải thích với nàng sao?"
Tô Lam thở dài, dọn dẹp trên bàn nói, thấy Dương Tư Hàm đứng đực ra, nàng dẫm gót lên chân người kia, người kia đau đớn trừng nàng, sau đó cười hì hì đi nấu ăn.

Hứa Hạ Ngôn nhìn Dương Tư Hàm thê nô đi làm việc vặt, nàng cười khổ, Dương Tử Lạc trước đây cũng như vậy, không cần nàng nói, người kia cũng tự động đi làm, nhưng bây giờ, cho dù nàng nói như thế nào, người kia không còn đặt trong lòng nữa.

"Tớ có thể giải thích sao? Nàng có thể tin trong khi tớ từng thú nhận tớ yêu Hàn Sĩ Kiệt, đang mang thai của hắn sao?"

"Cái gì?" Tô Lam trợn mắt nhìn Hứa Hạ Ngôn, nàng ngồi xuống ghế kéo Hứa Hạ Ngôn cùng ngồi, nhìn vòng bụng của Hứa Hạ Ngôn nàng thở dài, đã 5 tháng nhưng chẳng khác gì 3 tháng.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu yêu Dương Tử Lạc hay Hàn Sĩ Kiệt"

Bốp... một chén nhỏ rơi xuống, Tô Lam đau đầu đứng dậy đi vào phòng bếp, sau cánh cửa có người ẩn nấp, nàng nhéo lỗ tai người kia lôi ra ngoài.
"Hàm còn có tính xấu như vậy sao? Đã học của ai?"

"A..a... Lam nhi, đau đau, tôi chỉ đi lấy đồ mà thôi." Dương Tư Hàm nhón chân né tránh, nàng cầm đôi tay Tô Lam lấy lòng.

"Không lấy gì nữa, ra ngoài với em."

Hứa Hạ Ngôn nhìn các nàng thân thiết, nàng thở dài, đã đến lúc nói tất cả sự thật rồi, nàng không muốn giữ trong lòng thêm nữa, ba đời ba kiếp nàng hối hận đã lâu rồi.

Một lúc sau.

"Không... không thể nào, cậu đang kể chuyện trong truyền thuyết sao?" Sau một buổi kể chuyện của Hứa Hạ Ngôn, Tô Lam trợn mắt nhìn nàng đầy biểu tình không thể tin.

"Ân... Chỉ vì kiếp trước tớ đã nói như vậy, Dương Tử Lạc chắc chắn rất hận tớ, tớ nên làm sao đây?" Hứa Hạ Ngôn rớt nước mắt, nàng đau đớn kể lại, mọi thứ như đã kết thúc từ khi nàng thốt ra lời của Hàn Sĩ Kiệt ép buộc nàng.

"Hàm... Hàm liên lạc với Tử Lạc đi, chúng ta nên nói chuyện với nàng, không thể để mọi chuyện hiểu lầm sâu hơn." Tô Lam thở dài, xoay người nắm tay Dương Tư Hàm.

Dương Tư Hàm sau khi nghe xong câu chuyện của các nàng, nàng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Hai tháng nay tôi liên lạc với Dương Tử Lạc không được, a di cũng không khuyên được nàng, nàng đi công tác thường xuyên, bận rộn đến nỗi không trở về nữa."

Không nghe được câu trả lời như ý, Hứa Hạ Ngôn thất vọng cúi đầu, nàng dày vò bàn tay.

Tô Lam kéo tay Hứa Hạ Ngôn, không muốn bạn thân đau khổ thêm nữa, nàng khuyên nhủ.
"Hạ Ngôn, cậu hãy nghĩ đến hài tử, Dương Tử Lạc từng nuôi lớn hài tử, nàng chắc chắn biết rõ hài tử của cậu nhất, đến khi đó, nàng sẽ suy nghĩ lại, mọi hiểu lầm sẽ giải mà thôi."

Hứa Hạ Ngôn xoa bụng, hài tử như an ủi nàng, đạp nhẹ lên bàn tay nàng, nhớ đến kiếp trước, Dương Tử Lạc mỗi đêm đều nằm nghe hài tử, đều ru nàng cùng hài tử, nàng khóc lớn, ôm Tô Lam thật chặt, nàng khổ sở, đau đớn đến tận tâm can. Nàng trách trời cao bất công, nàng trách bản thân bất lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net