Chương 39: Giao kèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sở cảnh sát Nam Hải, Hàn Sĩ Kiệt ngồi cuộn mình trong trại giam, một nam nhân đứng trước khung cửa nhìn hắn, hắn phát hiện có người, hoảng hốt chạy đến van xin.

"Dương thiếu gia, cầu người cứu ta."

Nam nhân lùi về sau rút khăn lau tay.
"Người đã giết Hứa Hạ Ngôn, Hứa thị càng muốn giết người, ta đến chỉ cảnh cáo người, chuyện gì khai nên khai, đừng trách ta chưa nói trước."

"Không, Dương thiếu gia, ta không giết nàng... Dương thiếu gia."
Hàn Sĩ Kiệt gào thét nhìn nam nhân từng bước ra khỏi phòng giam.

Không được bao lâu, Hứa Phong bước vào phòng, nhìn Hàn Sĩ Kiệt đầy căm hận, chỉ thị người mở cửa, già nua cánh tay tát mạnh lên mặt hắn.
"Tên khốn nạn."

Hàn Sĩ Kiệt chưa kịp tỉnh mộng, trên mặt đau rát, nhìn thấy Hứa Phong, hắn quỳ nắm ống quần cầu xin.

'' Hứa bá phụ cầu người... ta không cố ý. Ta không cố ý giết nàng."

Hứa Phong tức giận đá mạnh vào ngực hắn, hắn đau đớn ôm ngực ho khan.
"Tên khốn nạn, uổng công ta xem người là con rể, người còn vô liêm sỉ giết con gái ta."

Hàn Sĩ Kiệt ngước đầu mặt mày đầy nước mắt, trợn con ngươi nói.
"Không không.... Là Dương Tử Lạc, đúng vậy... ta muốn giết ả, A Ngôn nàng đỡ ả, ta không hề giết nàng."

Hứa Phong nhìn Hàn Sĩ Kiệt điên khùng, hắn thở dài lui ra. Vừa bước ra cửa, Dương Tử Lạc đã đợi hắn từ lâu. Hắn hiểu ý đi theo nàng.

"Đây là bài báo cáo Hàn Sĩ Kiệt buôn bán vũ khí, ma túy... và có ý định giết Hứa Hạ Ngôn."

Hứa Phong nhìn nàng, hắn lại nhìn tờ báo cáo.
"Không biết Dương tiểu thư có ý gì."

"Cầu xin bá phụ cho phép con được chăm sóc A Ngôn."
Dương Tử Lạc quỳ xuống trịnh trọng nói.

"Con gái của tôi, tôi tự chăm sóc được."

"Cầu xin bá phụ, nếu không có nàng, con sống không còn ý nghĩa gì nữa, cho dù bất cứ điều gì để đổi lại bên cạnh nàng, con đều có thể làm được."

Dương Tử Lạc dập đầu, vết thương trán chưa lành, đỏ thẫm cả băng gạt.

Hứa Phong nhìn nàng quyết tâm, hắn thở dài nói.
"Tôi cho cô 3 năm, lập tức ra nước ngoài học tập trở thành thương nhân giỏi nhất để trở về làm Hứa thị đứng đầu Nam Hải. Cô dám từ bỏ ước mơ của mình vì con gái tôi không?"

Dương Tử Lạc cứng ngắt, giấc mơ trở thành cảnh sát nàng mơ ước từ khi sinh ra, không nghĩ Hứa Phong một lời có thể chấm dứt nó mãi mãi.

"Không. Con sẽ làm được, chỉ cần vì A Ngôn, con đều có thể."

"Hừ... Chỉ vì một nữ nhân mà cô bỏ ước mơ của mình, xứng đáng sao?"
Hứa Phong cười nhạt nói, hắn muốn thử lòng nàng, dùng nhiều lời tổn thương để xem nàng có từ bỏ hay không.

"Xứng đáng, vì A Ngôn, tất cả đều xứng đáng."
Dương Tử Lạc đôi mắt đỏ ngầu, nàng nhớ đến đêm qua, ái nhân cùng ái nữ trong thời gian nguy kịch, nàng đau lòng một đêm, day dứt hận thù, nàng trở lại bắt nhốt Hàn Sĩ Kiệt.

"Tốt lắm, ngày mai tôi sẽ cho người chuẩn bị. Còn một điều kiện nữa..."
Hứa Phong nói ngừng một tí.

"Điều kiện... "
Dương Tử Lạc giật mình, nàng tin đây không phải điều kiện bình thường.

"Cô không được gặp nàng cùng hài tử, không được liên lạc với nàng trong 3 năm, sau 3 năm, như cô mong muốn."

Lời Hứa Phong như cắt đường hi vọng của nàng, không gặp được Hứa Hạ Ngôn, không được nhìn thấy hài tử, làm sao nàng có thể mạnh mẽ chống chọi tương lai phía trước, làm sao nàng đủ dũng khí bước tiếp.

"Bá phụ.. chuyện này..."

Hứa Phong đứng dậy sửa lại âu phục nói.
"Nếu cô không làm được cô có thể từ bỏ."

"Con sẽ làm."
Dương Tử Lạc gục đầu, ngón tay cắm sâu trên đùi, nàng kìm nén đau nhức chấp nhận.

Sau khi xong nhiệm vụ, Dương Tử Lạc trở lại bệnh viện, nhìn hài tử trong lồng kính, đứa trẻ kiếp trước nàng một thân nuôi lớn, nay nhỏ bé với cơ thể yếu non như vậy. Vô thức rơi lệ, nàng có lỗi với hài tử, nàng đã có ý định giết chết hài tử, sau đó rời đi chưa một ngày nuôi dưỡng. Nàng gục xuống đất khóc đau đớn.

Dương Tư Hàm cùng Tô Lam ngồi trước phòng bệnh, nhìn thấy Dương Tử Lạc trở lại, các nàng mừng rỡ đứng dậy.

"Tiểu Lạc, em đi đâu cả ngày vậy."
Dương Tư Hàm hỏi thăm, sau khi thông báo việc Hứa Hạ Ngôn cùng hài tử thoát nguy kịch, Dương Tử Lạc rời đi đã một ngày mới trở về.

Dương Tử Lạc đẩy cửa vào phòng, nhìn nữ nhân xanh xao khuôn mặt, nàng vuốt nhẹ, cúi đầu hôn môi nữ nhân thật lâu.

"Hàm Tỷ, Em muốn ra nước ngoài."

Dương Tư Hàm cùng Tô Lam giật mình, Hứa Hạ Ngôn vừa sinh hài tử tại sao nàng lại ra nước ngoài.

"Tiểu Lạc, em nói gì vậy, còn Hứa Hạ Ngôn cùng hài tử làm sao bây giờ."

"Chị... Em muốn nói từ biệt nàng, chị hãy nhắn với nàng, ngày mai em đi rồi, hãy thay em chăm sóc hài tử."

Chát... Tô Lam tức giận tát thật mạnh lên khuôn mặt Dương Tử Lạc.

"Tôi không ngờ cô loại người hạ đẳng như vậy, uổng công A Ngôn yêu cô, nàng chịu đau khổ sinh hài tử cho cô, vậy mà cô không nhìn các nàng một lần mà rời đi."

Dương Tử Lạc rơi lệ nhìn các nàng, nàng không thể nói, nàng đã giao kèo với Hứa Phong, nàng có lỗi với Hứa Hạ Ngôn, có lỗi với các nàng.

"Chuyện tôi cùng nàng, mong Tô Lam tiểu thư không nên xen vào."
Dương Tử Lạc lạnh lùng nhìn nàng, sau đó ngoảnh mặt rời đi.

Tô Lam tức giận muốn đuổi theo, Dương Tư Hàm thở dài ngăn cản, dỗ dành người yêu. Nhìn bóng lưng mệt mỏi của Dương Tử Lạc, nàng biết Tử Lạc che giấu nỗi khổ một mình. Đêm nay nàng sẽ tìm Dương Tử Lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net