Chương 4: Mùa Xuân của Tiểu Lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố Nam Hải có ba gia tộc kinh doanh thị trường lớn. Ba gia tộc hợp tác làm cho báo chí rầm rộ,Ba lão gia của Hứa thị, Hàn thị và Dương thị hợp tác như quan hệ bằng hữu.

Nhưng gần đây báo chí loan tin Hàn thị cùng Hứa thị có mối quan hệ rất tốt, thiếu gia của Hàn thị vừa mới đảm nhiệm công ty lại là thanh mai trúc mã với tiểu thư Hứa thị. Lại có nhiều tin đồn, tiểu thư Hứa thị chán ghét thiếu gia Hàn thị nên thanh mai trúc mã coi như là tin đồn nhảm đi. Không biết báo chí nào lại loan tin họ là vị hôn thê đã được gia đình sắp đặt làm bao nhiêu công tử đại thiếu gia lần lượt truy đuổi tiểu thư đại mỹ nhân của Hứa thị.

" Không biết ai đã đem hồn tiểu Lạc bé nhỏ của Tư Hàm ta đi đâu rồi..."

Dương Tư Hàm là chị họ của Dương Tử Lạc, vừa phẫu thuật xong cho một bệnh nhân, lại nghe y tá nói Dương Tử Lạc đang đợi nàng trong phòng, vừa bước vào phòng đã thấy 1 cô gái ngẩn người thất lạc.

Nghe được giọng của Dương Tư Hàm, Tiểu Lạc tỉnh mộng, quay sang bĩu môi.
" Hàm Tỷ... Em đang chờ chị mà."

Dương Tư Hàm thấy cô bé bĩu môi, làm nàng nhớ tới 2 người từ nhỏ rất thích dính lấy nhau. Mà bây giờ...
" Tử Lạc... Em có trách chị không?"

Dương Tử Lạc ngẩng đầu nhìn Tư Hàm, rồi quay ra cửa sổ. Nàng biết Hàm tỷ đang nói về chuyện gì, Dương thị vốn là sẽ của cha nàng, Dương gia lão có 2 người con trai, con trưởng ăn chơi tham lam, mà con thứ lại tốt bụng, học giỏi.

Dương lão gia vốn nhường lại công ty cho con thứ không nghĩ một ngày đột tử chưa kịp ghi lại di chúc, mà con trưởng đương nhiên sẽ được hưởng tất cả công ty. Cha nàng vì gia gia mất, không để lại thứ gì cho hắn, hắn đưa vợ con sang nước ngoài. Hắn một lòng một dạ vào công việc sự nghiệp, nên mẹ nàng dắt nàng trốn về Nam Hải, đến giờ đã 5 năm mà hắn không 1 lần trở về thăm.

Sau khi con trưởng Dương Tử Phàm làm việc ở Dương thị, hắn nịnh nọt rất nhiều thương gia khác nên đã trở nên nổi tiếng, không được bao lâu vợ hắn mất hắn lại đưa vợ bé và con riêng của hắn trở về, làm cho Dương Tư Hàm tức giận bỏ nhà ra ngoài sống. Tình cờ gặp được Dương Tử Lạc điều tra ở bệnh viện, nên 2 người liên lạc với nhau.

Dương phu nhân luôn muốn Dương Tư Hàm về sống chung nhưng Tư Hàm luôn cảm thấy xấu hổ vì người cha của mình nên không đồng ý.

" Chị... Chị nên về nhà, mẹ sẽ nấu cho chị ăn bữa tối thật ngon... Mẹ lúc nào cũng giục em gọi chị về."

Dương Tư Hàm nhìn Tử Lạc, Tư Hàm biết dì luôn che chở nàng như con gái. Lúc mẹ mất, dì lúc nào cũng an ủi nàng, muốn đưa nàng sang nước ngoài mà người cha vô liêm sỉ lại không cho phép nàng ra khỏi Nam Hải nửa bước. Hắn cướp Dương thị làm gia đình Tử Lạc lưu lạc ngoài nước, nàng cảm thấy thật có lỗi với họ.

" Tiểu Lạc... Cho chị chút thời gian."

"Hàm tỷ... Chị không có lỗi... Chuyện đã qua chúng ta nên quên... Về nhà ăn thôi... Em đói rồi."

Dương Tử Lạc làm sao cho Tư Hàm từ chối được, nhanh lôi kéo Tư Hàm ra khỏi phòng.

Bước ra khỏi bệnh viện Tư Hàm đã thấy 1 cô gái nhảy nhót ngoài xe của nàng. Nàng mỉm cười thải giày cao gót tới gần chọt trán Tử Lạc.

"Quỷ đói đầu thai... Đi thôi.."
Dương Tử Lạc bĩu môi cười hì hì... Theo mở cửa nhảy lên xe ngồi.

Chiếc xe vừa lướt qua một cô gái đứng đó không xa, cô gái vừa thấy họ lên xe, cắn môi trừng mắt nhìn theo.

"Hạ Ngôn, sao vậy... "
Tô Lam thấy bạn thân nhìn theo chiếc xe thể thao kia còn mang theo sát khí làm nàng run sợ nữ nhân băng lãnh này.

" A... Không có gì... Bác sĩ Tô đã xong công việc rồi a... Chúng ta đi ăn thôi."

Hứa Hạ Ngôn cảm thấy mình không khống chế được thì bạn thân đã nhắc nhở làm nàng hồi thần.

Bước vào xe nhanh chóng lấy điện thoại nhắn cho người kia. "Tối nay qua phòng tôi ngay. Không qua đây thì đừng trách tôi."

Nhắn tin xong nàng cảm thấy trút hết buồn bực mỉm cười trở lại, lái xe hướng quán ăn.

Dương Tử Lạc vừa mới lên xe không bao lâu điện thoại trong túi áo run lên, nàng rút ra xem. Vừa nhìn được tin nhắn của người gửi, nàng xém đập đầu vào kính xe do phanh gấp.

" Tiểu Lạc... Em sao vậy, có bị thương đến đâu không?"
Tư Hàm đang lái xe thấy Tử Lạc rút điện thoại , không để ý đến đèn đỏ, vừa kịp quay sang nàng phanh xe lại.

Không nghĩ rằng làm tiểu Lạc nhà nàng xém trán hôn kính xe.
"A ... Ha.. Ha... Khôn.g .. Có... Gì"

Dương Tử Lạc bắt đầu run, từ ngày nàng hẹn hò với Hứa đại mỹ nhân đã hơn 2 tháng. Nàng đã công tác điều tra ở thành phố A, thuận tiện né tránh đại mỹ nhân, lại nói dối đại mỹ nhân đang công tác xa không biết khi nào trở về.  Chẳng là công tác mà vẫn mơ màng nên chậm trễ thời gian.

Hôm nay điều tra xong đâu vào đấy nàng trở lại rủ Hàm tỷ về nhà ăn tối với Dương phu nhân. Không nghĩ rằng đại mỹ nhân sẽ nhắn tin gọi nàng đến nhà.

Chẵng lẽ đại mỹ nhân đã thấy nàng, không thể nào, thành phố Nam Hải rộng lớn như vậy, vừa đụng mặt đã thấy sao. Trả lời nàng hay không trả lời, nàng nhớ có 1 lần không trả lời tin nhắn đại mỹ nhân, trong lúc đang kiểm tra xác chết, đại mỹ nhân nhá máy suốt làm nàng muốn rớt tim ra ngoài. Vẫn là trả lời đi.

"Hứa đại mỹ nhân a... Đồng chí ta đang thực thi nhiệm vụ, đâu cứ phải lúc nào trở về được là về."

"Nhiệm vụ của người là cùng nữ tử khác "Hẹn hò" sao, không nói nhiều, đến nhà tôi ngay lập tức."

Tin nhắn của đại mỹ nhân vừa qua, Dương Tử Lạc kích động đứng lên, bản tính sợ hãi lại trỗi dậy. Làm Tư Hàm đang lái xe cũng phanh xe lại.

"Tiểu Lạc... Làm sao vậy..."

"A ... Ha .. Ha... Chị chở em đến chung cư Giang Phong được không, hôm nay em có nhiệm vụ ở đó, chị về nhà nói với mẹ em nha... Hàm tỷ."

Dương Tử Lạc cương đầu quay sang Tư Hàm, mếu máo cầu xin.

"Ân... Công việc gấp lắm sao... Có trở về ăn không?"

Tư Hàm hiếm khi thấy nàng sợ sệt như vậy, Tử Lạc là đứa nhỏ tinh nghịch không sợ trời không sợ đất mà bây giờ khúm núm kích động.

"Em sẽ trở về ...nếu... Có thể."

Xe vừa đến Giang Phong, Tử Lạc nhanh mở cửa vẫy tay bái bai Tư Hàm, rồi chạy nhanh tìm số phòng Hạ Hứa Ngôn nhắn qua. Vừa đến vẫn không thấy ai, vẫn chưa về sao? Nàng nên đợi không? Lôi điện thoại ra gọi đến đại mỹ nhân.

" Tôi đến rồi, Cô không đưa chìa khoá cũng không có ở nhà, cô muốn tôi đợi sao."

"Ân. Đợi đi"

Bíp.... Dương Tử Lạc đứng hình, cái gì a... Ép buộc nàng đến nhà còn phải đợi sao. Nàng muốn về... Vừa quay đầu bước được vài bước rồi quay đầu lại, cứ như vậy vài lần... Ân... Nếu đại mỹ nhân trở về không thấy. Có khi nào nàng sẽ bị đại mỹ nhân biến thành tảng băng không a... Đợi... Là 2 tiếng đồng hồ..

Hứa Hạ Ngôn vừa mới cùng Tô Lam ăn tối xong lại đi mua sắm, đưa tay lên xem đồng hồ, ân, đã 7 giờ rồi, mua chút đồ ăn cho người kia rồi chở bạn thân về nhà.

Vừa lên cầu thang đã thấy ai kia ngồi không hình tượng trước nhà nàng. Ngồi chồm hổm đầu thì gục vào cửa còn mông thì cong ra ngoài. Nàng vừa tức vừa buồn cười, bước tới cửa duỗi chân đá vào mông cái người kia 1 cái.

" Dậy đi, muốn nuôi muỗi nhà tôi sao."
Cái người kia... Đang trong mộng ngon, lại bị phá đám, vừa quay sang đã tỉnh mộng. Nhanh chùi miệng đứng dậy, bắt đầu to gan trách tội.

" Nè... Dù sao tôi cũng là nữ nhân... Cô để một đứa con gái nhà lành như tôi ở ngoài đợi như vậy có bất công không a..."

Hứa Hạ Ngôn nghe nàng tự nói nàng là "Nữ nhân" lại " Con gái nhà lành". Liền quét từ đầu tóc ngắn ngủn như con trai xuống vòng 1 phẳng lì LCD lại xuống đôi chân dài với cái quần thể thao nam. Chổ nào là nữ nhân, chổ nào là con gái nhà lành. Nàng buồn cười ném đồ đạc trong tay vào người kia.

" Vào nhà thôi... Tiểu Lạc đang kêu a..."

Chưa kịp trách tội xong, nữ nhân kia còn ném đồ đạc cho nàng, lại nghe bao tử bắt đầu réo. Ân nàng đói rồi...

Vừa mở cửa lại không nghe được người kia hồi đáp, Hứa Hạ Ngôn quay đầu thấy người kia đứng đực ra nhìn nàng, nàng thở dài, đến vòng tay người kia vào người, nhẹ giọng.

"Vào thôi, Tiểu Lạc muốn ăn gì, Em vào bếp làm nhé."

Dương Tử Lạc nào biết được Hứa tổng đang dùng mỹ nhân dụ hoặc nàng. Tự dưng là ngơ ngát gật đầu.

" Ân... Cái gì cũng được."
Thấy người kia ngu ngốc gật đầu, Hứa Hạ Ngôn nhón chân hôn 1 cái lên mặt người kia. Rồi vào phòng bếp chuẩn bị nấu ăn.

" Ân... Ngoan ra phòng khách đợi Em."

Dương Tử Lạc mơ màng đưa tay xoa chỗ đại mỹ nhân vừa hôn qua. Ân...

Thật mịn, ấm áp, ngơ ngác bước từ từ vào phòng khác. Ngồi xuống ghế lại bắt đầu mơ màng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net