Chương 40: Từ Biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạch... Cánh cửa mở ra, trong phòng chỉ còn bóng tối, dưới cửa sổ ánh mặt trăng soi rõ thân hình cô đơn một nữ nhân ngẩn nhìn trời sao. Dương Tư Hàm lặng lẽ đến phía sau nữ nhân, xoa bờ vai đã gầy trồi xương.

"Tử Lạc, đã xảy ra chuyện gì. A di đều khóc sưng đôi mắt, em còn muốn làm bao nhiêu người đau khổ vì em mới thôi."

Không nghe Dương Tử Lạc trả lời, nàng xoay người nhìn khuôn mặt Dương Tử Lạc, đôi mắt vô hồn không chút ánh sáng, nàng đau lòng ôm Dương Tử Lạc vào lòng vỗ lưng.

"Tử Lạc, rốt cuộc em có bao nhiêu đau, tại sao phải một mình gồng chịu nó."

Đôi tay Dương Tử Lạc nhúc nhích, nàng kéo Dương Tư Hàm rời ra, lấy trên bàn máy tính bảng đưa Dương Tư Hàm.

"Chị, chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện, em không thể tha thứ cho sự ngu ngốc của bản thân, em rời đi là sự lựa chọn tốt nhất cho nàng."
Dương Tử Lạc khô khốc môi trả lời.

Dương Tư Hàm nhận máy tính bảng, nàng nhìn Dương Tử Lạc trở nên khác thường, nàng khuyên nhủ.
"Nàng sẽ tha thứ cho em."

"Chị. Em muốn trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ nàng. Chỉ là tiểu cảnh sát thì không đủ."
Dương Tử Lạc rưng lệ nhìn nàng.

Một đêm, Dương Tử Lạc cuộn mình khóc trên giường.

"Vương gia, nếu sau này thiếp biến mất, ngài có tìm thiếp không?"
Hứa Hạ Ngôn nắm tay Dương Tử Lạc, mười ngón tay đang xen nhau. Đôi mắt luôn dõi theo Dương Tử Lạc.

"Ta sẽ tìm nàng, nếu như không tìm thấy, ta sẽ đợi nàng, vì trong lòng ta, nàng chính là duy nhất."
Dương Tử Lạc vuốt những sợi tóc lướt trên môi nàng, nhẹ nhàng cúi đầu hôn thật sâu lên hai mảnh thần.

Còn đang say đắm, Hứa Hạ Ngôn mở đôi mắt, không thấy Dương Tử Lạc, nàng hốt hoảng xoay người tìm kiếm.
Khi nàng nhìn trở lại phía trước, Dương Tử Lạc chuẩn bị rơi xuống vực sâu, nàng la hét đau đớn.

"Hứa Hạ Ngôn, kiếp sau nguyện không cùng người day dưa, vĩnh viễn từ biệt không tái gặp."
Dương Tử Lạc căm hận lạnh lùng nhìn nàng, đôi mắt chứa đầy hận thù, như thể giết chết trái tim nàng bất cứ lúc nào.

Hứa Hạ Ngôn rơi lệ chạy nhanh đến gần Dương Tử Lạc, nàng càng chạy Dương Tử Lạc càng cách xa, khi nàng vấp ngã nàng không nhìn thấy Dương Tử Lạc đâu nữa, xung quanh chỉ còn màu trắng xóa, nàng nắm chặt ngực trái khóc to.

"Không... Tử Lạc..."
Hứa Hạ Ngôn ngồi dậy la hét, nước mắt đã đẫm khuôn mặt, Tô Lam nghe tiếng bạn thân la hét, nàng chạy nhanh mở cửa.
"Tô Lam... Tớ đang ở đâu, Tiểu Lạc đâu?"

Tô Lam nhìn Hứa Hạ Ngôn khóc, nàng thở dài, nàng có nên nói sự thật không?.
"Hạ Ngôn, rốt cuộc cậu đã tỉnh rồi, cậu hôn mê đã 3 ngày, cậu nên nghĩ ngơi, ăn uống một chút gì đi."

Hứa Hạ Ngôn ngoan ngoãn nhận chén cháo, khi nàng ăn xong nàng sờ soạng dưới bụng, hốt hoảng tìm.
"Tô Lam... hài tử, hài tử của tớ đâu."

"Hạ Ngôn, cậu bình tĩnh, hài tử còn nằm trong lồng kính, cậu uống thuốc xong rồi chúng ta đi xem được không?"
Tô Lam nhẹ nhàng vỗ tay nàng.

"Ân..." Hứa Hạ Ngôn thở một hơi, cũng may hài tử không sao, nếu xảy ra chuyện gì, nàng không biết nên nói gì với Tiểu Lạc.

Thân thể hài tử đã phục hồi tốt, Tô Lam ẵm hài tử đưa Hứa Hạ Ngôn, mẫu tính trong người, Hứa Hạ Ngôn đung đưa hài tử, đột nhiên hài tử bật khóc, Hứa Hạ Ngôn giật mình bối rối. Tô Lam đối diện nhìn nàng cười.

"A Ngôn, đứa nhỏ chỉ đói bụng thôi, cậu nên cho đứa nhỏ uống sữa.?"

Hứa Hạ Ngôn phát hiện tầm mắt Tô Lam nhìn trên ngực nàng, nàng đỏ mặt, cởi áo đút "thực vật" cho đứa nhỏ. Nghĩ đến, nàng muốn khóc, kiếp trước chính nàng sinh đứa nhỏ, nhưng chưa một lần cho hài tử bú sữa. Tử Lạc có phải quá nhẫn tâm hay không?

"Tô Lam, tại sao tớ không thấy Tử Lạc, Tử Lạc xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Lam còn do dự nói ra, Dương Tư Hàm cùng Dương phu nhân vào phòng. Hứa Hạ Ngôn mừng rỡ, không thấy Dương Tử Lạc, nàng xụi mặt hỏi thăm.

"A di... Dương Tử Lạc nàng đâu rồi."

Dương phu nhân cùng Dương Tư Hàm nhìn nhau, Dương phu nhân thở dài ngồi lên giường đón nhận đứa nhỏ, bà cười nhìn Hứa Hạ Ngôn.

"A Ngôn con nhìn xem, đứa nhỏ rất giống Tiểu Lạc khi nhỏ."

Hứa Hạ Ngôn mỉm cười. Điểm nhẹ từng nơi trên khuôn mặt hài tử.
"Ân... Linh nhi rất giống Tiểu Lạc, cái mũi cái môi đều giống."

Dương Tư Hàm rút trong túi máy tính bản, nàng gật đầu cùng Dương phu nhân cùng Tô Lam. Đưa Hứa Hạ Ngôn, nói.

"Hạ Ngôn, đây là Dương Tử Lạc lưu lại cho cô."

Hứa Hạ Ngôn chớp mắt nhìn các nàng rời đi, nàng không hiểu điều gì cho đến khi một video trong máy tính bảng phát ra.

"A Ngôn... Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi nói lời từ biệt cùng em, mọi chuyện xảy ra tôi không hề mong muốn, nhưng mất đi em tôi càng đau khổ hơn, yêu em, tôi dày vò hai kiếp người. Cho dù đau đớn tận tâm can, cho dù phụ tẫn thiên hạ, cho dù thân xác đã chết mòn tôi vẫn yêu em. Nếu như phải biệt ly, hãy tha thứ cho sự ích kỉ của tôi, hãy chăm sóc hài tử khỏe mạnh. Bảo trọng."

Hứa Hạ Ngôn leo xuống giường đi, nàng ngã nghiêng đứng dậy, đi được vài bước lại vấp ngã, tiếng đổ vỡ loảng xoảng làm Tô Lam bên ngoài giật mình. Tô Lam đẩy cửa,nhìn vùng vết thương mổ của Hứa Hạ Ngôn đã đỏ ướt chiếc áo. Nàng hét lên

"Hứa Hạ Ngôn, cậu điên rồi."

Hứa Hạ Ngôn mơ màng nhìn nàng, nước mắt dày dụa không thấy rõ xung quanh, Tô Lam kéo nàng vào lòng, nàng đau nhức gào khóc.

"Tử Lạc... Không, Tử Lạc đã hứa với tớ sẽ không rời đi, tại sao nàng không giữ lời hứa, tại sao chứ."

Dương Tư Hàm đỡ Hứa Hạ Ngôn lên giường, kiểm tra vết thương, nàng nhẹ nhàng vỗ tay Hứa Hạ Ngôn.
"A Ngôn, Tiểu Lạc sẽ trở về, nàng đang hối hận vì những chuyện nàng đã đối xử với cô. Hãy để nàng một thời gian ổn định hơn."

Hứa Hạ Ngôn khóc lắc đầu, nàng không hề trách Dương Tử Lạc, nàng trách bản thân ngu ngốc, làm tổn thương Dương Tử Lạc, hại Dương Tử Lạc một đêm tóc bạc trắng là bao nhiêu đau mới có thể như vậy. Nàng tuyệt tình rời bỏ Dương Tử Lạc cùng hài tử, đáng trách là nàng mới phải, tại sao Tử Lạc luôn giữ một mình.

Nhìn hài tử đang ngủ say trong lòng Dương phu nhân, kiếp trước Dương Tử Lạc một thân nuôi hài tử, hãy để kiếp này nàng thay Tử Lạc dưỡng hài tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net