Chương 41: Hoàn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Hải 3 năm sau, trên một con đường đông nghịt người, cuối đường có một cửa hàng buôn bán thú bông nhỏ, nhiều hài tử ra vào cửa hàng như khu trò chơi, vài nữ nhân đứng trước cửa hàng buôn chuyện.

"Các người biết gì chưa? Cửa hàng thú bông này chính là của Hứa tiểu thư con gái duy nhất của Hứa thị a."

"Thật sao? Một tổng tài tại sao lại mở cửa hàng thú bông nho nhỏ này a."

"Các người không biết rồi, 3 năm trước Hứa tiểu thư tuyên bố cắt đứt quan hệ cùng Hứa gia, nàng ra ngoài bương trải đến nay, lại nói nàng có hài tử cùng nam nhân khác, nam nhân kia thế nhưng vô liêm sĩ không chịu trách nhiệm mà trốn đi, Hứa gia quy củ không chấp nhận a."

"Có chuyện này sao? Nam nhân này thật vô trách nhiệm, nàng khổ cực nuôi hài tử, thật là phận làm nữ nhân mà."

Hứa Hạ Ngôn đứng phía sau nghe cuộc trò chuyện bọn họ, nàng thở dài, 3 năm trước nàng từng rời nhà đi.

Sau khi nàng khỏe hơn, nàng trở về nhà tìm cha bàn chuyện Hàn Sĩ Kiệt. Vô tình nàng nghe được cuộc nói chuyện của cha mẹ.

"Phong, ông muốn Hứa Hạ Ngôn nó khổ đến bao giờ, ông còn muốn tách hai đứa nhỏ như vậy nữa sao?"

Hứa Phong nhăn mày trả lời.
"Dương Tử Lạc tiểu cô nương này chưa đủ chăm sóc con gái tôi, tôi phải tách hai đứa nó để biết được thực lực của nàng."

Hứa Hạ Ngôn tức giận đẩy cửa nhìn hai người kinh ngạc.
"Cha, người thật quá đáng, chính người đưa Dương Tử Lạc đi, người còn muốn tốt cho con sao."

Hứa Phong bình tĩnh ngồi trên bàn.
"Nàng là nữ nhân, con cũng là nữ nhân, nàng làm gì bảo đảm hạnh phúc cho con."

Hứa Hạ Ngôn siết tay nhìn Hứa Phong.
"Nàng là nữ nhân thì sao chứ, con có thể bảo đảm hạnh phúc cho nàng."

"Hỗn láo, cớ gì con hạ thấp bản thân nuôi một tiểu cảnh sát."
Hứa Phong đập bàn.

"Cho dù nàng là tiểu ăn mày con cũng nuôi nàng."

"Nghịch nữ, ta xem sau này con làm gì để nuôi nàng."

Hứa phu nhân nhìn hai cha con người cãi ta chối, bà tiến đến nắm tay Hứa Hạ Ngôn.
"A Ngôn a, con đừng để ý cha nói, cha chỉ muốn tốt cho con."

"Mẹ, con quyết định sẽ tự nuôi bản thân không cần dựa dẫm Hứa thị nữa."
Hứa Hạ Ngôn xoa tay Hứa phu nhân một chút, buông tay bước ra khỏi phòng.

Nhớ đến chuyện cũ, Hứa Hạ Ngôn lắc đầu, mặc dù cha đuổi nàng đi nhưng ông vẫn âm thầm hỗ trợ nàng, đã 3 năm nàng không trở về nhà, không biết cha mẹ có khỏe mạnh hay không.

Hôm nay bận rộn một ngày, Dương phu nhân đón Dương Hạ Linh về nhà. Nàng mỉm cười đón nhận hài tử.
"A di, thật cực khổ người mỗi ngày đều đón Linh nhi."

"A Ngôn, con nên sửa a."
Dương phu nhân cười nhìn nàng.

Hứa Hạ Ngôn đỏ mặt, một lâu sau mới mở miệng gọi.
"Mẹ.."

Trước đây khi nàng đặt tên sơ sinh cho hài tử, nàng một lòng đều đặt họ Dương, cha nàng phản đối gay gắt, Dương phu nhân sau khi nghe được, bà khóc rất nhiều. Bà khuyên nàng sửa cách gọi, nàng ngại ngùng không dám. Đến nay nàng đều gọi adi, bà không trách, nhưng hôm nay bà lại gợi chuyện cũ.

Sau khi nghe được Hứa Hạ Ngôn gọi, Dương phu nhân hài lòng gật đầu. Bà xoa đầu tiểu hài tử dụ ngọt.
"Linh nhi hôm nay phải ngoan, nghe lời mẹ có biết không, bà nội phải về nhà rồi."

Tiểu hài tử linh tinh gật đầu, lại quay sang Hứa Hạ Ngôn nói.
"Mẹ, tại sao cha còn chưa về, mỗi khi về nhà bà nội đều không thấy cha."

Hứa Hạ Ngôn cùng Dương phu nhân nhìn nhau thở dài. Đã 3 năm nay nàng cho người tìm kiếm Dương Tử Lạc, nhưng kết quả đều không có, thất vọng mỗi ngày càng thêm, nhưng nàng vẫn không từ bỏ.
"Cha sẽ về sớm thôi, hôm nay Linh nhi đi học có vui không?"

Chuyển chủ đề khác, tiểu hài tử không để ý đến nữa, lại vui vẻ trả lời.
"Ân , thật vui vẻ, hôm nay Tình nhi đến chơi với Linh nhi, Tình nhi thật đáng yêu, mẹ, sau này con muốn cưới Tình nhi."

Hứa Hạ Ngôn cười xoa đầu nàng.
"Ân, Linh nhi muốn đều có thể."

Tạm biệt Dương phu nhân, Dương Hạ Linh đang ngồi chơi thú bông phía trong, nàng cũng xoay người dọn dẹp cửa hàng.

"Hứa tiểu thư, tôi nghe nói cửa hàng thú bông của cô may vá rất tốt, những thú bông đều may khít không rách bung được, tâm tôi đã rách rất nhiều, cô có thể vá giúp tôi."
Một giọng nói trầm ấm của nữ nhân đùa giỡn.
Hứa Hạ Ngôn dọn dẹp không ngừng, mỗi ngày đều có người đến trêu chọc nàng, nàng đều không trả lời, nhưng hôm nay lại có giọng nữ trêu chọc, nàng không giận trả lời.

"Vị này tiểu thư, nếu tâm bị rách nát gì đó, nên tìm bác sĩ thì tốt hơn,."

Một hồi lâu, nàng nghe giọng nữ nhân cười, nàng nghi hoặc ngoảnh mặt phía sau, khi nàng nhìn rõ nữ nhân kia, nàng trợn con ngươi hết cỡ, nữ nhân cũn cỡn với mái tóc trắng, chiếc áo sơ mi cùng quần tây, lịch lãm, tuấn mĩ như không phân biệt được nam nhân hay nữ nhân.

Nàng rớt nước mắt, tiếng nấc bắt đầu cất ra, nàng cắn môi kiềm nén, không thể che nổi cảm xúc nàng bây giờ, nàng che môi ngồi gục xuống đất khóc lớn.

Nữ nhân kia giật thốt mình, quỳ trên đất ôm Hứa Hạ Ngôn vào lòng, xoa mái tóc vuốt nhẹ, từng lọng tóc đan xen ngón tay nhau. Nhẹ nhàng thỏ thẻ với đôi tai nhỏ của Hứa Hạ Ngôn.
"Đã để em đợi lâu, tôi yêu em, A Ngôn."

Hứa Hạ Ngôn luồn tay ôm chặt nữ nhân, cắn mạnh lên vai khiến nữ nhân kia run rẩy, cảm giác trong miệng có vị máu tươi, Hứa Hạ Ngôn nhả ra.

"Không, Tử Lạc, là em đã để Lạc đợi lâu."

Có lẽ trời cao có mắt, dù bao nhiêu người đẩy các nàng rời nhau, dù bao nhiêu kiếp cách xa nhau, một lòng vẫn tìm trở về.

Sinh tử xa cách
Cùng người thề nguyện
Nắm tay đã hẹn
Sánh bước đến già
 
Dương Tử Lạc, tam sinh tam thế, ta nhận ra tình duyên kiếp trước không thể nói, kiếp này đời này, nguyện cùng người vĩnh cửu ân ái.

-----------------------------------------------------------
Kết nhẹ... không suy nghĩ đc kết đẹp hơn T_T . Vẫn còn phiên ngoại của DTH & TL, cùng gia đình nhỏ DTL. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net