Chương 9: Say rượu "Yêu" người.(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại phòng khám , Dương Tư Hàm vừa bước vào đã nhìn thấy ai kia ngồi thẫn thờ, bắt đầu trêu ghẹo.
"U ... đây là làm sao, Đại gia Tử Lạc ngài giá quang lâm đến tiểu phòng của nô tì có việc, mỗi lần ngài vào đây như xác mất hồn a.. Văn phòng Tư Hàm ta có khả năng nhập xuất linh hồn a .. "

Dương Tử Lạc giật mình nhìn Tư Hàm, nhìn thật lâu mở miệng
" Tỷ... chúng ta uống rượu đi."

Vừa nghe được đề nghị của Tử Lạc, nàng trở tay không kịp đang uống nước đã phun đầy mặt Tử Lạc.

"Tỷ... Mất vệ sinh quá."
Dương Tử Lạc ghét bỏ lau mặt.

"Em đang nói cái gì...Có phải chị nghe nhầm không?" Dương Tư Hàm không tin trố to mắt nhìn nàng như tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Trước đây nàng từng "dụ dỗ" tiểu Lạc uống rượu, sau khi Tử Lạc tỉnh dậy không nói với nàng tiếng nào, cắt đứt liên lạc với nàng nửa tháng trời. Nàng phải xách cái xác già cỗi này đến tận "tẩm cung" của đại gia năn nỉ xin lỗi, đại gia mới dịu cơn giận tha thứ cho nàng. Từ đó đến nay nàng không dám dụ dỗ Tử Lạc nữa.

"Chị... Em nói chúng ta đi uống rượu đi." Dương Tử Lạc khẩn cầu nhìn nàng. Ánh mắt như chú cún vừa bị chủ bỏ rơi ngoài đường.

Vừa vào quán nhậu, Dương Tử Lạc không ăn thức ăn, trực tiếp uống vài ly rượu. Dương Tư Hàm không chịu đựng được nữa ngăn nàng.

"Tiểu Lạc a... Em lại không ăn gì mà uống trực tiếp không tốt đâu a... Em với Hạ Ngôn xảy ra chuyện gì sao? Có chuyện gì cứ từ từ giải quyết đừng hành hạ bản thân như vậy."

"Ân... Em với A Ngôn làm sao... Chúng ta không có chuyện gì cả." Dương Tử Lạc đỏ mắt nhìn ly rượu trên tay.

" Không có chuyện gì.... không có tại sao em muốn uống rượu, không phải em ghét uống rượu sao?"
Dương Tư Hàm lắc đầu, nàng biết Dương Tử Lạc có khổ tâm không nói ra.

"Chị... Nàng... có yêu em không, em cảm giác nàng như đám mây trên trời, lúc nào cũng thấy nó đứng im nơi đó, nhưng thật ra nó bay dần đi không thấy nữa."

Dương Tử Lạc ngước lên nhìn Tư Hàm bằng đôi mắt ngập nước, đúng vậy, nàng đang khóc, nàng cảm giác bản thân yếu đuối nhường nào, không đủ dũng khí cùng người yêu, nàng chỉ là một tiểu cảnh sát thôi. Dương Tử Lạc cười khổ, thêm một ly rượu nữa làm cổ họng rát nóng như ngàn vết dao cứa vào nó.

Dương Tư Hàm nhìn nàng say gục trên bàn đành lấy điện thoại Dương Tử Lạc nhấn gọi Hứa Hạ Ngôn.

Tại Hứa gia, Hứa Hạ Ngôn đang ăn cơm cùng gia đình và Hàn Sĩ Kiệt. Nghe tiếng điện thoại rung lên, Hàn Sĩ Kiệt và Hứa Phong nhìn nàng, làm nàng càng thêm áp lực. Nàng cắn môi, cầm điện thoại lên.
"Con đi nghe điện thoại, con xin phép."

"Hạ Ngôn a... tiểu tướng công nhà em đang say mềm trên đất đây, tỷ ta khuyên nàng như thế nào nàng đều không chịu về nhà" Dương Tư Hàm thêm mắm thêm muối dụ dỗ đại mỹ nhân đến đón tiểu nhóc con.

"Cái gì... Em sẽ đến ngay" Hứa Hạ Ngôn nhận được tin người yêu say bất tỉnh nhân. Nàng nhanh chóng lái xe đến điểm hẹn Dương Tư Hàm.

Hứa Hạ Ngôn cùng Dương Tư Hàm vất vả đưa về phòng. Dương Tư Hàm ném Tử Lạc lên giường than vãn.
"Ôi... Thân xác cỗi già của tỷ, Hạ Ngôn em xem... Nhìn nàng gầy vậy mà nặng chết người a."

Hứa Hạ Ngôn lau mặt người kia, dịch gối đắp chăn kĩ xoa đôi má hồng vì rượu say. Nàng quay sang nhìn Dương Tư Hàm,
"Cảm ơn Tư Hàm tỷ, nàng đã uống nhiều như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Dương Tư Hàm nhìn Hạ Ngôn, rồi thở dài.
"Em nên hỏi nàng thì hơn, đến đây thôi, chị phải về nhà."

Nhìn người yêu say rượu, trong lòng không dễ chịu chút nào, nàng đứng dậy vào phòng tắm rửa.

Không được bao lâu, Dương Tử Lạc mở mắt ra nhìn xung quanh, cảm giác cho nàng biết rằng đây không phải phòng nàng. Lại nghe tiếng nước chạy, nàng ngồi dậy đi đến phòng tắm mở cửa.

Phòng không khóa, nàng trực tiếp bước chân vào, như một màn sương trắng bay lượn, ẩn nấp sau màn sương là một thân hình chữ S, những giọt nước trượt dọc xuống xương quai xanh, lại kéo nhau chạy lên đôi núi cao nhẹ nhàng leo xuống cái rốn nhỏ như vuốt ve thân hình gợi cảm ấy. Mắt nàng ngưng lại, nuốt nước miếng một ngụm, nàng bước nhẹ nhàng tiến đến ôm chầm người phía trước.

Hứa Hạ Ngôn không nghĩ rằng người kia vào phòng tắm "nhìn lén". Vừa dự định mở miệng trách mắng, người kia đã phong bế môi nàng, cuồng vọng đói khát mút vào, mang theo ý nghĩ chiếm giữ nồng đậm. Chiếc lưỡi dài của người kia đã chen lấn vào trong miệng nàng, càn quét, xấm chiếm cái lưỡi non nớt của nàng.

Vì bất ngờ hôn nàng, nên nàng trợn to mắt nhìn vào đôi mắt đầy khao khát chiếm dục của Tử Lạc. Giống như một con báo muốn nuốt chửng thức ăn của nó, nàng không kiềm chế được bản thân mà dán thân thể ôm sát người kia.

Nụ hôn rất dài và sâu, ngay lúc đầu người kia cuồng bạo càn rỡ hôn nàng, sau đó nhẹ nhàng "săn sóc" chiếc lưỡi, tay người kia không an phận bắt đầu dò xét vuốt ve làn da trắng mịn của nàng. Nhẹ nhàng nắn ngọn núi đang phập phồng trên cơ thể.

Vừa chạm vào ngọn núi, hô hấp của nàng càng lúc càng gấp rút, tiếng thở cùng đan vào nhau. Người kia điên cuồng hôn nàng sâu hơn.

Cảm giác đôi chân như không trụ được nữa, nàng buông lỏng tay trượt xuống, người kia nhưng đưa chân vào giữ hai chân nàng, ghì nhẹ lên vùng tư mật làm nàng thiếu chút nữa hôn mê.
"Ân.." tiếng rên từ lâu kìm nén đã thoát ra. Nàng kẹp chân người kia lại, trong bụng như muốn thoát ra gì đó, nàng xấu hổ đập vào vai người kia vài cái.

"Ưm... Lạc.. đừng... đừng ở đây.... Lên giường được không?"

Chưa dứt câu, người kia đã bế nàng lên, còn đang đê mê trong khoái cảm, nàng hét lên một tiếng, nhìn người kia gấp gâp bế nàng lên giường.

Vừa nằm xuống giường, người kia lau sạch thân thể nàng, nhanh cởi quần áo ném xuống đất. Nàng xấu hổ che kín thân, ngượng ngùng không nhìn tới nữa.

Không để nàng chờ lâu, người kia đã quỳ xuống giường, kéo hai chân nàng vòng hai bên hông ngườ kia, lấy chăn chăn lên, hôn môi nàng cuồng nhiệt.

Lúc nhẹ lúc mạnh như trêu ghẹo nàng, chiếc lưỡi cũng bắt đầu xoay quanh khoang miệng tìm kiềm chiếc lưỡi nhỏ của nàng cùng nhau múa xoay.

Nàng cảm nhận được giây phút linh và từ từ đáp trả người kia, mút nhẹ đầu lưỡi người kia một cách thèm khát.

Người kia trở mình, đưa tay vuốt tóc nàng một cách dịu dàng, lại kéo xuống vành tai vuốt ve nó, tay kia cũng không rãnh rỗi nhanh chóng nắn bóp đôi núi đang phơi bày trước mắt.

Đôi núi mềm nhũm theo bàn tay, tiểu nụ cũng không chịu đựng được kích thích mà trồi lên như gọi mời.
"Ưm... ân.... Lạc... nhẹ một chút"

Hứa Hạ Ngôn đang còn mê mang trong nụ hôn, đôi núi của nàng như muốn nổ tung, những khoái lạc trào lên, giữa hai chân đã thoát không ít "dư vị".

Dương Tử Lạc nào nghe được lời nàng, cuồng bạo mà xoa nắn, sau đó lướt xuống phía dưới tìm tiểu hạch. Vừa chạm đến tiểu hạch, dư vị đã ước tràn bàn tay, tìm đc tiểu hạch nàng chà xát nó nhẹ nhàng, lại nhéo một chút, vuốt lên xuống.

"Ân... a.. a.. Lạc... Ưm... Lạc.. Em khó chịu.."
Hứa Hạ Ngôn run bật lên, nàng đưa mông sang hai bên trái phải né tránh bàn tay hư hỏng của người kia, càng né tránh người kia càng công kích làm nàng tê dại kẹp chặt hông Tử Lạc.

"Bảo bối... để tôi đưa em lên đỉnh điểm của khoái lạc. Ngoan ngoãn yên lặng để tôi hầu hạ".
Dương Tử Lạc rời môi nàng, hôn xuống cái cổ trắn ngần, mút mạnh vài cái, sau đó liếm nhẹ từ cổ xuống xương quai hàm. Nhìn đôi núi hồng, kìm lòng không đậu nàng mở miệng ngậm vào trong miệng.

"Aa...ân... Lạc.."
Hứa Hạ Ngôn ưỡn thân lên, ôm chặt đầu Dương Tử Lạc, lại muốn kéo đầu người kia ra, nàng không còn sức lực nữa, ngửa đầu ra sau thở dốc.

Dương Tử Lạc càng lúc mút càng nhanh, nàng như một chiếc thuyền nhỏ giữa sóng biển, từng đợt sung sướng kích thích nàng. Nàng nắm chặt chăn la hét lên một tiếng, hai chân cột chặt thắt lưng Dương Tử Lạc, phía dưới đã trào đầy chất dịch.

Một đợt khoái cảm đã trải qua, nàng trở người nằm xuống giường thở gấp.
Đêm... vẫn còn dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net