Phiên Ngoại 1: Mụ hay Cha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa hàng nhỏ cuối đường đã sáng rõ, hôm nay dường như khác mọi ngày, ấm áp và rực rỡ hơn. Hứa Hạ Ngôn ngọt ngào chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, Dương Tử Lạc lo lắng ngồi ghế sô pha nhìn hài tử đang ngắm nghía nàng, nàng mỉm cười nói.
"Linh nhi a. Ta là mụ của con."

Tiểu hài tử chớp đôi mắt linh tinh, lại ngửa đầu suy nghĩ một hồi quay sang trả lời.

"Ân... Người là cha của con nha."

Dương Tử Lạc cứng người, nàng nhìn xuống bản thân một chút, đúng là phẳng thật nhưng không đến nỗi, sờ lại mái tóc cũng không ngắn đến nỗi nào. Nàng xoa tay, dụ dỗ hài tử.

"Nha.. Không phải a. Mặc dù ta có chút giống nam nhân, nhưng ta là nữ nhân xinh đẹp nha. Con nên gọi ta là mụ mụ có được hay không?"

Tiểu hài tử nhảy xuống đất chạy vào phòng bếp níu áo Hứa Hạ Ngôn.
"Mẹ ơi! Cha không nhận con."

Sau đó ay ay khóc lớn, Dương Tử Lạc chạy đến bối rối, Hứa Hạ Ngôn dở khóc dở cười, trước đây khi nàng lấy hình Dương Tử Lạc mặc quân phục, hài tử luôn giòn tan miệng gọi cha, nàng khuyên mấy hồi, hài tử không chấp nhận khóc oa lên.

"Lạc, con thích Lạc làm cha, không phải trước đây nàng một câu hai câu đều phụ vương sao?"

Dương Tử Lạc gãi đầu, nàng ngại ngùng trả lời.
"Không phải kiếp trước tôi giả nam trang sao? Nếu nàng gọi tôi là cha, không phải tôi đã chuyển giới rồi sao?"

Hứa Hạ Ngôn cười khúc khích, nàng cúi người xoa đầu hài tử.
"Linh nhi a, nếu ở nhà con gọi nàng là cha, nếu ngoài đường con gọi nàng là mụ có được không nha?"

Tiểu hài tử dừng khóc, đôi mắt đỏ múp nhỏ, nàng nhìn Dương Tử Lạc cười, khẽ đôi chân đến bên cạnh nắm tay Dương Tử Lạc.
"Cha.."

Dương Tử Lạc thở dài, nàng cúi người ôm hài tử vỗ lưng.
"Ân... Linh nhi ngoan, là ta dọa con rồi."

Hứa Hạ Ngôn cười hạnh phúc, quỳ xuống đất ôm các nàng, một nhà xum quầy.

Vào buổi tối, Hứa Hạ Ngôn sửa soạn giường ngủ, Dương Tử Lạc đã tắm xong bước ra, nhìn nữ nhân bận rộn dọn dẹp, nàng cười tủm tỉm đến phía sau ôm nữ nhân.

"Thật tốt quá."

Hứa Hạ Ngôn ngừng tay, nàng xoay người chui vào lòng Dương Tử Lạc dụi đầu.

"Ân.. Thật tốt khi Lạc trở về."

"Tôi nhớ em."
Dương Tử Lạc hôn trán nữ nhân, xoa mái tóc dài đen huyền.

"Em cũng nhớ Lạc."
Hứa Hạ Ngôn ngẩn đầu âu yếm nhìn người yêu, nhón gót chân hôn lên đôi môi mềm của Dương Tử Lạc, Dương Tử Lạc bất ngờ, nhoẻn môi cười một chút. Nàng mở miệng để chiếc lưỡi của nữ nhân chui rúc vào trong càn quét, nữ nhân mạnh bạo xoay người đẩy nàng lên giường, lắc lư thân thể ngồi lên. Dương Tử Lạc trợn mắt nhìn, nàng cứng ngắt không dám cử động.

Hứa Hạ Ngôn chuẩn bị cởi chiếc váy ra, một giọng hài tử thanh thót vang lên.

"Cha, mẹ, con buồn ngủ."
Dương Hạ Linh dụi mắt đi vào, không nhìn các nàng trực tiếp leo lên giường phía trong nằm xuống đắp chăn. Để lại hai nàng toát mồ hôi nhìn nhau.

Hứa Hạ Ngôn đỏ mặt ra khỏi người Dương Tử Lạc, chưa kịp nằm xuống, Dương Tử Lạc đã đặt nàng lên giường, hai tay ghì chặt tay nàng, Hứa Hạ Ngôn cười mỉm đưa hai chân kẹp hông người phía trên khiêu khích. Dương Tử Lạc như con sói đói, liếm môi, cúi đầu hôn đôi môi đỏ ngất của nữ nhân, nữ nhân phía dưới giả vờ bụm chặt môi, Dương Tử Lạc hời hợt rời xuống cằm nhỏ cắn vài cái. Sau đó liếm nhẹ xuống phía dưới cổ trắng mịn, từng chút cắn từng nơi trên cổ, nữ nhân đê mê mà thở dốc, ngửa đầu ra phía sau cong người ôm chặt Dương Tử Lạc.

Nhìn nữ nhân động tình, Dương Tử Lạc bắt đầu trêu chọc, nàng đẩy nhẹ chân lên vùng đất giữa thân làm nữ nhân than nhẹ.

"Ân..."

Hứa Hạ Ngôn mềm nhũn ngã xuống giường, nàng long lanh mắt nhìn Dương Tử Lạc, nào ngờ nàng ấy không buông tha cúi người cắn mạnh đỉnh núi của nàng, nàng tê cứng mà rên rỉ.

"Lạc... đừng, Linh nhi còn trên giường."

Dương Tử Lạc không để tâm đến, buông tay Hứa Hạ Ngôn, hai tay chuẩn bị tiến công lên "vùng núi" cùng "động sâu". Tay nàng nhẹ nhàng xoa nắn đỉnh núi, lúc mạnh lúc nhẹ, Hứa Hạ Ngôn mơ màng kiềm nén, nàng xoay đầu nhìn hài tử nhắm mắt, nàng càng đỏ mặt hơn. Cuối cùng, không thể chịu đựng được dục vọng kiềm chế suốt ba năm thiếu vắng Dương Tử Lạc, nàng dùng hết sức đẩy Dương Tử Lạc ra khỏi người. Nàng cắn môi bước xuống đất nắm tay Dương Tử Lạc đến phòng khách.

Vừa thấy sô pha, nàng đẩy Dương Tử Lạc còn ngơ ngác ngồi xuống, sau đó leo lên đùi Dương Tử Lạc ngồi. Hứa Hạ Ngôn bắt tay Dương Tử Lạc chạm vào ngực, nàng nhắm mắt hôn ngấu nghiến đôi môi Dương Tử Lạc. Cảm giác ướt át đang trào dâng, Dương Tử Lạc di chuyển bàn tay chạm vào vùng tư mật, đẩy nhẹ vật nhỏ khiến Hứa Hạ Ngôn run rẩy rên rỉ.

"Cha, mẹ, đã trể rồi các người vẫn còn chơi đùa sao?"
Dương Hạ Linh nháy mắt nhìn các nàng, Hứa Hạ Ngôn ngửa đầu nhìn hài tử, nàng giật mình dựng thẳng người, ngại ngùng chui đầu ôm chặt Dương Tử Lạc.

Dương Tử Lạc vỗ trán, nàng có nên gửi hài tử ở đâu đó vài ngày hay không? Một lần hai lần đều đúng vào lúc cao trào.

"Ân. Linh nhi con đi ngủ trước đi a, ta cùng mẹ con đang bàn chuyện quan trọng."

"Không được, con muốn ngủ cùng hai người."
Dương Hạ Linh bĩu môi dậm chân.

Dương Tử Lạc thở dài, bế Hứa Hạ Ngôn trở về phòng, vừa đặt lên giường, nữ nhân đã lăn vòng vào trong làm nàng dở khóc dở cười, không phải lúc nãy mạnh bạo chủ động sao?

Nhìn hài tử leo lên giường ôm thú bông, nàng lắc đầu, nhất định hôm sau nàng phải gửi hài tử cho mẫu hậu của nàng. Không chừng, nàng tắt dục vọng vài lần mà chết mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net