Phiên ngoại 3: Tổng tài của Hứa thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã là mùa đông tuyết trắng đầy trời, Hứa Hạ Ngôn đứng trước cửa nhìn bầu trời ngẩn người, mùa đông năm nay khác mấy năm trước, cứ mỗi lần tuyết rơi, nàng tìm đến quán ăn trước đây nàng cùng Dương Tử Lạc hẹn hò, nhưng hôm nay, một vòng tay ấm áp ôm trọn thân thể nàng, như một chú chim nhỏ được ẩn nấp trong một tổ ấm.

Hứa Hạ Ngôn nép vào trong, cảm nhận từng nhịp tim của người kia, từng hơi thở nóng dồn dập bên tai nàng.

"A Ngôn, sao em dậy sớm vậy, không ngủ thêm chút nữa đi."

Hứa Hạ Ngôn xoay người, đặt tay lên hai má đã lạnh ngắt, nàng xoa nhẹ, hơi ấm lòng bàn tay cùng da mặt truyền sang nhau, nhón gót chân hôn mảnh môi người kia.

"Em đã quen giấc rồi, em lo sợ, khi em thức dậy, Lạc không còn bên cạnh em nữa."

Dương Tử Lạc thở dài, nàng vòng tay ôm chặt Hứa Hạ Ngôn. Vuốt mái tóc dài đen huyền, nghiêng người hôn chiếc cổ trắng ngần của nàng kia, một chút rồi lại hút mạnh, làm chiếc cổ xuất hiện nhiều ban đỏ, nàng thích thú xoay người bên kia, thế là vùng cổ đầy ban đỏ.

Hứa Hạ Ngôn mới hiểu được người kia làm gì, nàng dỗi đẩy người kia ra, đâu ngờ người kia kéo đầu hôn tới tấp, một nụ hôn dài và sâu, chân nàng bắt đầu mềm nhũn không chống trụ được nữa. Dương Tử Lạc ôm mông nàng, nàng giật mình trụ 2 chân bên hông người kia, thế nhưng người kia được một tất lại tiến một thước, tay ôm mông nàng bắt đầu mò mẫm xoa nắn, nàng đê mê mà buông lỏng, người kia không buông tha, cúi người cắn nhẹ lên đỉnh núi đang phơi bày trước mắt.

Dương Tử Lạc cạ mặt đẩy vạt áo sang một bên. Nàng hôn bầu ngực, sau đó, hút đỉnh núi vào trong miệng, Hứa Hạ Ngôn mê mang ngẩn đầu, nàng nắm tóc Dương Tử Lạc lúc mạnh lúc nhẹ.

"A Ngôn a, mẹ chuẩn bị... bữa.. ăn.."

Dương phu nhân đột nhiên mở cửa phòng, Hứa Hạ Ngôn giật mình đập vào vai Dương Tử Lạc, Dương Tử Lạc cũng giật mình khó chịu, ôm Hứa Hạ Ngôn xoay người nhìn "bóng đèn" phá đám mật ngọt buổi sáng của nàng.

"Hai đứa cũng mau xuống ăn điểm tâm, vẫn còn nhiều thời gian sau buổi ăn."

Nói xong, Dương phu nhân thảnh thơi đóng cửa, để Dương Tử Lạc đen mặt, ôm nữ nhân đặt lên giường bắt đầu hành sự. Chưa đụng đến môi nữ nhân, Hứa Hạ Ngôn đã đẩy nàng rớt xuống giường, mông chạm mạnh xuống đất.
Nữ nhân sửa soạn quần áo rồi thản nhiên ra cửa.

Dương Tử Lạc giận dỗi đứng dậy chạy ra phòng khách, nhìn cha mẹ cùng nữ nhân, hài tử đã chuẩn bị ăn điểm tâm. Nàng cũng ngồi lên ghế, mắt cứ đâm chọt vào Dương phu nhân, ai bảo đêm qua nàng cùng Hứa Hạ Ngôn đang hành sự, Dương phu nhân lôi nữ nhân của nàng nói chuyện một đêm. Sáng nay cũng không buông tha, thánh thần ơi, nàng sắp chết vì bị ngược thân mất thôi.

"A Ngôn a.. Cổ con bị gì vậy, con không khỏe sao?"
Dương Tử Đình nhìn hài tử cùng phu nhân mắt tia mắt tỉa, ông thở dài để ý đến Hứa Hạ Ngôn.

Hứa Hạ Ngôn nghe xong, mặt đỏ như gấc cúi đầu, tay phía dưới nhéo mạnh người kia. Người kia giật mình hét lên làm cả bàn cũng giật mình theo.

Dương Tử Lạc cười hì hì, tay xoa xoa nữ nhân.
"Cha. Hôm qua mẹ cứ kéo A Ngôn nói chuyện, thành ra nàng bị dị ứng gió ban đêm. Ngài cũng mau quản phu nhân của ngài đi, để A Ngôn còn nghỉ ngơi dưỡng thân a."

Dương Tử Đình ngơ ngác nhìn Dương phu nhân, Dương phu nhân thảnh thơi ăn điểm tâm, mở miệng đâm chọt ai kia.

"Không chừng nàng không những dị ứng trên cổ mà thân thể đều dị ứng."

Hứa Hạ Ngôn càng đỏ mặt hơn, tay nhéo mạnh khiến Dương Tử Lạc nghẹn nghiến răng.

"A Ngôn, nàng đừng nghe mẹ tôi nói, tôi sẽ không như vậy a, đau... đau .. A Ngôn."

Hứa Hạ Ngôn ăn xong, nàng nhanh chóng đứng dậy chạy vào phòng. Dương Tử Đình khó hiểu nhìn Dương phu nhân cùng Dương Tử Lạc.

"Cha. Ngài đừng nhìn con. Phu nhân của ngài khiến nữ nhân của con chạy mất rồi."

''A... Con cũng mau sắp xếp lễ hôn của hai con, chúng ta cũng nên sang Hứa gia để hỏi thăm a."
Dương Tử Đình chuyển chủ đề.

Dương Hạ Linh đang ngon miệng, nghe Dương Tử Đình nói đến Hứa gia, hài tử nhanh nhảu trả lời.
"Ông nội, có phải chúng ta sẽ về nhà ông bà ngoại đúng không?"

Nói gì thì nói từ khi Hứa Hạ Ngôn sinh Dương Hạ Linh chưa một lần trở về Hứa gia, nhưng nghe Hứa Hạ Ngôn kể đến, hài tử luôn hiếu kì ông bà ngoại là người như thế nào.

Dương Tử Lạc dịu dàng xoa tóc hài tử, nàng ôm hài tử vào lòng lau bàn tay hài tử.

"Ân. Linh nhi có muốn sang nhà ông bà ngoại chơi không? Ông bà ngoại đều nhớ mong Linh nhi a."

"Thật không cha? Nhưng mà... Ông bà ngoại không thích mẹ nữa rồi."
Hài tử long lanh đôi mắt ngấn lệ, nghĩ đến mỗi lần Hứa Hạ Ngôn kể về Hứa gia, Hứa Hạ Ngôn đều ôm hài tử khóc ròng.

"Sẽ không? Ông bà ngoại rất thương mẹ cùng Linh nhi, làm sao sẽ không thích."

Hài tử vui vẻ nhảy xuống ghế, chạy vào phòng kéo Hứa Hạ Ngôn ra phòng khách xem phim, huyên thuyên về chuyện Hứa gia.

Dương Tử Lạc hạnh phúc chạy đến cùng các nàng, nhìn khuôn mặt lo lắng của Hứa Hạ Ngôn, nàng xoa khuôn mặt nữ nhân, hôn một chút dụ dỗ.

"A Ngôn nàng đừng lo..."

Hứa Hạ Ngôn còn lo lắng, nàng sợ cha mẹ sẽ bắt buộc Dương Tử Lạc rời nàng đi, nàng sợ phải đợi thêm ba năm nữa.

"Đây là chương trình thương nhân xuất sắc, chúng ta cùng nhau theo dõi để tư vấn vị tổng tài của Hứa thị đó chính là Dương tiểu thư."

Hứa Hạ Ngôn xoay đầu nhìn tivi, nhìn người trên truyền hình, nàng lại nhìn Dương Tử Lạc.

"Xin hỏi Dương tiểu thư, theo chúng tôi biết cô là cháu gái của Dương thị và là cảnh sát Nam Hải, tại sao ba năm sau cô lại trở thành tổng tài của Hứa thị."

"Tôi trở thành thương nhân có hai mục đích, một là tôi sẽ đưa Hứa thị đứng đầu Nam Hải, hai là tôi tuyên bố Hứa Hạ Ngôn là của tôi."

Người dẫn chương trình cùng mọi người trong trường quay đều ồ lên thật to, sau đó họ bàn tán rất nhiều.

"Đây là Dương tiểu thư tổng tài duy nhất của Hứa thị trong thời gian tới, cô ấy đã tuyên bố sẽ đưa Hứa thị đứng đầu, và trở thành vị hôn thê của Hứa tiểu thư con gái duy nhất của Hứa thị. Đây thật là một tin nóng trong ngày hôm nay."

Dương Tử Lạc nhìn nữ nhân không nhúc nhích, nàng nghiêng người, nữ nhân từ lâu đã rơi lệ. Nàng ôm chầm nữ nhân vào lòng, nữ nhân bạo lực đẩy nàng ra. Đập hai cánh tay vào vai nàng, nàng nín thở chịu trận.

"Tại sao lại lừa em, tại sao lại rời em đi."

"Tôi biết tôi giấu em là sai, nhưng tôi chỉ còn cách im lặng mà hành động, chỉ cần ở bên cạnh em, tôi đều có thể chịu đựng."
Dương Tử Lạc nắm tay hai nàng vòng lên cổ, lau nước mắt, hôn nhẹ lên hai mí mắt.

Hứa Hạ Ngôn buồn rầu bĩu môi, từ ngày người này trở về, nàng khóc cười bất thường, thật đáng ghét. Chỉ cần người này ở bên, nàng mới thật sự là chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net