Chương 11: Ừm, Ta là nữ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các chủ, theo như điều tra được thì lúc sáng Tiêu Tuyết Ngưng ở Tinh Hào đã đấu giá được Phục Nguyên Đan Ngũ phẩm đan dược. Trên đường đi thì bị Niêm Mạc Vân là nhị tiểu thư của Niêm gia và hai tên hầu cận chặn đường cướp. Tiêu Tuyết Ngưng thực lực không đủ nhưng cũng may có Ngũ phẩm đan dược trên người nên cũng còn sống trở về nhưng bị thương rất nặng."Tiêu Mặc bẩm báo.

Cố Diêu Nguyệt nghe xong mặt đen lại, ngữ điệu lạnh lùng:"Cho thời gian 7 ngày, ta không muốn nghe tới Niêm gia nữa, còn Niêm Mạc Vân và 2 tên hầu cận thì...bọn ngươi tự hiểu! Sau 7 ngày ta không thấy được kết quả như mong muốn thì các ngươi vào Tĩnh Đường ở một tuần đi."

Cố Diêu Nguyệt trong lòng thầm nghĩ:'Bọn người Niêm Gia toàn là một lũ rác rưởi, khi trước ta đã từng điều tra ra về việc bọn chúng sử dụng người làm lô đỉnh để tăng tu vi, cả một gia tộc thông đồng bao che với nhau. Đáng lẽ ra nàng không thích lo chuyện bao đồng. Nhưng thật trùng hợp bọn chúng động vào Tiêu Tuyết Ngưng, thật trùng hợp bọn chúng thối nát.'

"Vâng, các chủ!" Tiêu Mặc nghiêm túc đáp sau đó biến mất.

Tư Hàm Quân đứng ở một bên nghe hai chữ Tĩnh Đường thì liền nổi da gà:'Lần này sư phụ là thật sự tức giận rồi, Tĩnh Đường a, nơi này là một khu vực ẩn sâu trong Tinh Sâm Chi Địa, bên trong im lặng đến đáng sợ, chỉ cần lơ là một xíu thôi là chết khi nào không hay, có khi người còn chưa kịp la lên đã bị yêu thú cắn chết rồi. Tĩnh Đường là nỗi ám ảnh đối với tất cả thành viên trong Nguyệt Vũ Các nha.'

"Này Hàm Quân, ngươi về Nguyệt Vũ Các xem sự tình chính sự đi, thời gian này không được rong chơi nữa."Cố Diêu Nguyệt đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Lúc này Tư Hàm Quân rất là tức giận Niêm Mạc Vân, trong lòng mắng đủ kiểu:'Chơi ngu thì chơi một mình đi chứ, sao lại lôi bọn ta vào cùng vậy nè, đúng thật đáng hận.'

'Sư phụ lần này làm lớn rồi, nếu đợi thêm vài ngày nữa đến lúc Mộ Trầm Hiên và Bắc gia đấu đá nhau giành Niêm Gia thì sẽ thu được rất nhiều lợi. Còn Mộ Trầm Hiên và Bắc gia sẽ bị tổn hại không ít. Nhưng sư phụ lại không làm vậy, bây giờ người động tay với Niêm gia rồi a. Thế nào bọn người Mộ Trầm Hiên cũng phát giác ra điều không đúng. Nhưng thôi không quan tâm nữa, chỉ cần làm theo mệnh lệnh của sư phụ là được.' Tư Hàm Quân vừa suy ngẫm vừa uống trà.

Bây giờ Cố Diêu Nguyệt đang trên đường đến Tiêu gia, đến nơi nhìn xung quanh không thấy Tiêu Tuyết Ngưng, nàng lại bay lên nóc nhà, lấy một miếng ngói rồi nhìn xem. Thấy vẫn còn ngủ, nàng tiếp tục quan sát.

Đột nhiên Tiêu Tuyết Ngưng tỉnh, nàng ngồi dậy, đi về phía bàn rồi ngồi xuống ghế rót trà uống. Tay chống cằm nhìn bình dược còn trên bàn, nàng cầm lên lắc lắc:"Hửm, bây giờ viên đan dược này phải làm sao đây, có nên lấy hay không đây, nhưng như thế thì chính là nợ ân tình rồi, rốt cuộc hắn muốn gì ở mình mà phải đầu tư như này chứ."

'Nàng không cần phải suy nghĩ nhiều vậy đâu Tuyết Ngưng.'Cố Diêu Nguyệt ngồi trên mái nhà cười híp mắt.

'Nhưng mà hình như hắn rất quan tâm tới mình, không biết bây giờ hắn có ở đây không. Mình có nên giả vờ ngã để cho hắn đỡ mình không?' Tiêu Tuyết Ngưng suy ngẫm sau đó lại đỡ trán mà thầm than:'Ngươi cũng ấu trĩ quá rồi Tiêu Tuyết Ngưng. Sao hắn có thể xuất hiện chỉ vì chuyện đó chứ. Lần trước là tại vì ngươi sắp chết thôi a.'

'Nhưng mà nếu hắn đỡ mình thì sao. Đánh cược một lần vậy.' Tiêu Tuyết Ngưng nhìn xuống đất. Nàng đứng dậy đi, nhưng tay chân lại cứng ngắc. Cô hít một hơi, sau đó giả vờ như vấp trúng cái gì đó, Tiêu Tuyết Ngưng ngã về phía trước.

Nhìn về nơi mình sắp ngã xuống. Trong đầu Tiêu Tuyết Ngưng liền bừng tỉnh:'Aaa, sao mà ngốc thế này, kiểu này thế nào cũng chạm mặt với đất thôi.' Nhưng nàng lại quên mất một điều, thân là một người tu tiên đã sắp kết đan, nàng thừa thời gian vận linh lực để cơ thể không bị ngã.

Trong phút chốc cứ nghĩ là mình sấp mặt, Tiêu Tuyết Ngưng được một người ôm vào. Không ai khác là Cố Diêu Nguyệt. Cảm thấy mình không bị ngã còn được ôm vào, nàng có phần mừng rỡ.

Cố Diêu Nguyệt chứng kiến một màn từ nãy đến giờ, trong lòng có phần buồn cười. Lúc nãy nàng thấy Tiêu Tuyết Ngưng đi như người máy thì đã sắp muốn cười ra tiếng, nhưng nàng kìm lại. Nàng thấy đột nhiên Tiêu Tuyết Ngưng có xu thế sắp ngã xuống đất thì thời gian nhỏ đó nàng đấu tranh suy nghĩ của mình. Nên giúp hay là không? Nếu giúp thì Tiêu Tuyết Ngưng sẽ nghĩ nàng là một tên theo dõi biến thái rồi ghét bỏ nàng thì sao. Còn không giúp thì nàng ấy té đau mặt mất. Nàng không muốn Tiêu Tuyết Ngưng bị thương cho dù là một chút nhỏ...

Và đương nhiên, Các chủ Cố Diêu Nguyệt của chúng ta đã chọn theo con tim thay lí trí.

Tiêu Tuyết Ngưng được Cố Diêu Nguyệt ôm vào lòng thì nàng thừa thời cơ điểm nguyệt người nọ, không cho nàng cử động. Sau đó thoát khỏi cái ôm ấm áp của ai kia.

Cố Diêu Nguyệt trong lòng nghi hoặc:'Sao nàng ấy lại biết điểm nguyệt, là một người từ hiện đại xuyên về đây thì làm sao biết được những việc này chứ. Nếu nói nàng ấy học ở cổ đại thì không thể nào. Nàng ấy xuyên tới đây bất quá 4 tuần, bao lâu nay chỉ có tu luyện và luyện đan thì làm sao có thời gian học về mấy cái thứ này cơ chứ. Đáng ngạc nhiên hơn đây là một loại điểm nguyệt nâng cao, nàng ấy đều vận dụng linh lực cho mỗi lần điểm nguyệt. Một tên tu vi Nguyên anh có thể bị bất động nửa tiếng đồng hồ đấy. Nhưng mình tu vi Phân thần hậu kì vừa mới đột phá vài ngày trước thì sao có thể hề hấn gì với mấy cái điểm nguyệt này chứ. Thôi thì cứ xem thử nàng ấy muốn làm gì.'

Nhìn thấy Cố Diêu Nguyệt đã bị điểm nguyệt rồi mà sắc mặt vẫn còn bình tĩnh, thậm chí còn xuất hiện nét cười, Tiêu Tuyết Ngưng nghi hoặc lên tiếng:"Ngươi là ai? Theo dõi ta bao lâu nay có mục đích gì?"

"Ta tên Cố Diêu Nguyệt. Còn về việc ta theo nàng thì...chỉ là nàng có thứ ta cần thôi."Cố Diêu Nguyệt không chút che dấu nói tên thật, nghĩ rằng nếu mình nói ra là muốn nhờ nàng chăm sóc và kế thừa Nguyệt Vũ Các sau khi mình phi thăng thì không được, nàng ấy nhất định sẽ không đồng ý, và cũng sẽ không tin mình. Mà lí do này cũng đúng, Cố Diêu Nguyệt muốn một thứ ở nàng đó chính là nàng nha.

Tiêu Tuyết Ngưng nhìn Cố Diêu Nguyệt. Đối với một người đã trải qua một kiếp, trong lúc điểm nguyệt thì không khó để nhận ra có cải nam trang hay không. Nàng hỏi nhưng giọng nói đầy sự khẳng định:"Ngươi là nữ nhân?!"

"Ừm, ta là nữ nhân."

"Rốt cuộc thứ ngươi muốn ở ta là gì mà phải cho ta những thứ dược quý thế kia. Một viên đan dược Lục phẩm ngươi cho ta mà ngươi không biết trên đời này có bao nhiêu người thèm thuồng nhỏ dãi vì nó ư?"Tiêu Tuyết Ngưng giọng nói có chút không tin.

"Bọn họ muốn thì liên quan gì đến ta. Ta chính là cho nàng. Dù là một nghìn viên Lục phẩm đan cũng không bằng thứ ta cần. Đúng là ta có muốn một thứ ở nàng, nhưng hiện tại vẫn chưa phải là lúc, còn phải cần nàng chiếu cố nha."Cố Diêu Nguyệt nói trong mắt mang theo một tia ẩn ý.

Tiêu Tuyết Ngưng thắc mắc khi nhìn thấy ánh mắt kia, nhưng sao đó thay vào rất nhiều nghi hoặc cùng kì quái:'Rốt cuộc nàng ta muốn gì ở mình. Cho dù thánh khí thì cũng không có giá trị bằng một nghìn viên đan dược Lục phẩm đâu. Nàng ta nói không bằng một phần là như thế nào. Trên người mình có thứ quý giá vậy sao.'

"Nàng không cần nghĩ nhiều vậy đâu, nàng chỉ cần biết là ta không hại nàng là được, còn thứ ta cần ở nàng thì ta muốn cướp cũng không được. Ta là muốn nàng tình nguyện đồng ý với ta."Cố Diêu Nguyệt nói xong khóe môi vươn lên tạo thành một nụ cười hoàn hảo.

Tiêu Tuyết Ngưng thấy vậy bên tai hiện lên một tầng ửng đỏ. Nhìn hảo khả ái.

Thấy bản thân mình ngượng ngùng, Tiêu Tuyết Ngưng nhanh chóng đè xuống cảm giác, quay qua cảnh cáo Cố Diêu Nguyệt:"Nhưng ngươi không được theo dõi ta như vậy, làm gì có ai theo dõi đến cả lúc ta ngủ cơ chứ. Ngươi chính là một tên biến thái đi rình mò người khác. Sau này không được theo dõi ta nữa!"

Nghe Tiêu Tuyết Ngưng nói mình là kẻ biến thái, Cố Diêu Nguyệt liền ấp úng muốn giải thích:"Ta, ta không phải..."

"Ngươi đừng biện minh nữa, mau đi về đi! Từ nay về sau không được theo dõi ta nữa."Tiêu Tuyết Ngưng ra lệnh đuổi khách.

Cố Diêu Nguyệt thấy vậy liền có phần thất vọng định đi về, sau đó nàng nghĩ tới một chuyện, mặt cười lên, trong mắt có phần tính toán mong chờ.

"Nhưng nàng vẫn chưa giải nguyệt cho ta thì làm sao ta đi được đây."Cố Diêu Nguyệt gương mặt giả vờ bất đắc dĩ.

Tiêu Tuyết Ngưng chả có phần thông cảm hay áy náy nào với Cố Diêu Nguyệt, nàng lạnh lùng hừ một tiếng rồi bước lại gần, muốn giải nguyệt một cách mạnh bạo.

Tiêu Tuyết Ngưng vừa đưa tay lên định dùng lực mạnh nhấn xuống thì tay liền bị bắt lại. Trong lúc nàng kinh ngạc mở to mắt thì đã bị Cố Diêu Nguyệt thừa cơ ôm vào lòng.

"Ngươi, ngươi như thế nào..."Tiêu Tuyết Ngưng không tin được lên tiếng, dùng sức đẩy người đang ôm mình ra.

"Hửm? Như thế nào là thế nào?"Cố Diêu Nguyệt cười híp mắt nhìn Tiêu Tuyết Ngưng.

Tiêu Tuyết Ngưng cảm thấy nhột khẽ nhíu mày, nàng cảm thấy cả người nóng lên. Dùng sức đẩy Cố Diêu Nguyệt ra nhưng vẫn không được.

Cố Diêu Nguyệt ôm Tiêu Tuyết Ngưng, tựa đầu vào vai nàng cười tít cả mắt:'Nàng ấy đáng yêu quá đi mất.'

Sau đó nàng buông Tiêu Tuyết Ngưng ra, xoa xoa đầu nàng:"Ta đi đây, lần sau gặp lại, Tuyết Ngưng. Còn cần phải chiếu cố nhiều."

Tiêu Tuyết Ngưng đẩy cái tay đang xoa đầu mình ra, lạnh lùng nói:"Không cần gặp lại, ta và ngươi không thân thiết như vậy."

Cố Diêu Nguyệt cười bất đắc dĩ, thu tay về, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Cố Diêu Nguyệt biến mất. Tiêu Tuyết Ngưng đi về giường, ngồi tu luyện.

----Tiểu kịch trường----

Tiêu Tuyết Ngưng:"Đây rõ ràng là một tên biến thái, tác giả mau trả lại Cố Diêu Nguyệt điềm đạm bình tĩnh lại cho taaaa."

Tác giả:"Nàng ta gặp ngươi thì liền như vậy, kêu ta trả sao đây."╮(╯▽╰)╭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net