Chương 13: Đột phá Sương Lai tầng 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----Sáng hôm sau----

"Tiêu Tuyết Ngưng, ngươi mau ra đây cho bổn tiểu thư."Nữ nhân hồng y dẫn theo 2 tên hầu xông vào viện của Tiêu Tuyết Ngưng la lên.

Tiểu Thi thấy vậy liền hoảng hốt chạy lại, cúi người xuống:"Chung tiểu thư, sao, sao người lại tới đây?"

Chung San Kì liền thái độ:"Tại sao ta lại không thể tới đây, ta muốn đến đây thì ngươi cản được à, ta cũng chả thèm đến cái nơi rách nát này, hừ!"

"Thôi mà San Kì, hôm nay ta đến đây để đưa thuốc cho Tiểu Ngưng a."Tiêu Bích Châu đứng ở kế bên lên tiếng. Sau đó quay qua Tiểu Thi, cười hiền hậu:"Nhị muội đang ở trong phòng sao Tiểu Thi?"

Tiểu Thi thấy Tiêu Bích Châu liền vui mừng, đây là người duy nhất đối tốt với chủ tử nàng a:"Vâng, đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đang ở trong phòng."

"Vậy ta đến đó đây, ngươi cứ tiếp tục việc đi Tiểu Thi."Tiêu Bích Châu cười sán lạn bước đi.

Cùng lúc đó Tiêu Tuyết Ngưng bước ra. Trên mặt đeo thêm một màn che mỏng, thân thể nàng bây giờ nhìn qua thực yếu đuối tiều tụy.

Tiêu Bích Châu liền phản ứng đi lại, vừa đến đã ôm chầm lấy tay Tiêu Tuyết Ngưng, tỏ ra thân thiết, nói:"Sau này ta có đến đây, muội không cần phải đeo màn che đâu, chúng ta là tỷ muội, muội đừng quá câu nệ như vậy. Muội a, chỉ cần mặt được chữa khỏi thì chính là mỹ nhân thiên hạ nha."

Tiêu Tuyết Ngưng nghe những lời đường mật của Tiêu Bích Châu, trong lòng lạnh một mảnh. Thấy Tiêu Tuyết Ngưng không phản ứng gì, Tiêu Bích Châu vẫy tay kêu:"Người đâu, đem vào đây!"

Nhìn những món ăn đầy linh khí được đem vào, Tiêu Tuyết Ngưng cười giễu. Nhưng trong mắt của Tiêu Bích Châu thì chính là nàng đang cười vui sướng, Tiêu Bích Châu dịu dàng:"Tiểu Ngưng a, đây là thịt linh thú đặc biệt mà ta đặc biệt chuẩn bị cho muội, còn thuốc này muội cũng nên uống a, rất tốt cho sức khỏe, dạo này muội cũng quá gầy rồi, cần phải bồi bổ."

Tiêu Tuyết Ngưng trên mặt nở nụ cười:"Phiền đến tỷ rồi, Tuyết Ngưng không biết làm sao báo đáp."

"Tỷ muội với nhau, muội đừng khách sáo."Nụ cười trên mặt Tiêu Bích Châu chưa từng tắt:'Ha, ngươi chỉ cần uống những chén thuốc này vào rồi chết dần là báo đáp ta rồi, nhị muội thân yêu a.'

"Cũng đã trưa rồi, đại tỷ về nghỉ ngơi, ta không dám phiền đến tỷ."Tiêu Tuyết Ngưng ra lệnh tiễn khách.

Nhưng Tiêu Bích Châu sao có thể dễ dàng như vậy, không nhìn thấy tận mắt Tiêu Tuyết Ngưng ăn uống hết những thứ này thì nàng ta không yên tâm. Không yên tâm thì làm được gì chứ? Ả không thể mặt dày ở lại được, sẽ làm cho Tiêu Tuyết Ngưng sinh nghi ngờ. Ả ta muốn nàng chết ngay lập tức, nhưng không thể, Tiêu Bích Châu vẫn sợ bị phát hiện vì vậy phải bỏ độc vào thức ăn rồi tích tụ lâu ngày. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là Tiêu Tuyết Ngưng cơ thể suy yếu, bệnh mà chết.

"Muội ăn vui vẻ, ta về đây."Tiêu Bích Châu nhìn Tô Tuyết Ngưng, quay người đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cổng, gương mặt tươi cười đã không còn nữa, trên mặt hiện rõ sự ghen ghét. Chung San Kì đi theo, có phần khó chịu hỏi:"Này Bích Châu, tại sao ngươi cứ đối tốt với nàng ta làm gì? Để cho ta đánh cho ả bị thương chả phải tốt sao?"

Tiêu Bích Châu ngay lập tức thay đổi thái độ, cười dịu dàng:"Nàng ấy là muội muội ta, không thể làm thế được."

"Hừ, ngươi quá lương thiện rồi." Chung San Kì gương mặt đầy bất mãn:'Tiêu Tuyết Ngưng, cứ chờ đó đi, thời gian tới ngươi sẽ chẳng yên lành gì đâu.'

Nhìn biểu hiện của Chung San Kì, Tiêu Bích Châu biết mình đã thành công được phần nào. Vừa đốc thúc mối quan hệ giữa mình và nàng ta, vừa để cho nàng ta càng ngày càng chán ghét Tiêu Tuyết Ngưng.

Chung San Kì chán ghét Tiêu Tuyết Ngưng là vào chuyện của nhiều tuần trước, Tiêu Tuyết Ngưng vô tình làm bẩn giày của nàng ta, với tính cách hống hách được cưng chiều của ả, liền quấy lên, muốn lao vào đánh Tô Tuyết Ngưng nhưng Tiêu Bích Châu cản lại. Tiêu Bích Châu thật ra cũng muốn đánh chết Tiêu Tuyết Ngưng, nhưng vì phụ thân ả-Tiêu Mạo Tường căn dặn không được làm hại nàng, căn dặn Tiêu Bích Châu đối xử tốt với nàng, sau này sẽ cần tới. Cứ như là hắn ta muốn gì đó của Tiêu Tuyết Ngưng vậy.

Cố Diêu Nguyệt nghi ngờ theo dõi hai người này đã thấy hết mọi việc. Việc nàng làm bây giờ chính là đề phòng, không thể để Tiêu Tuyết Ngưng bị hại:'Người mà ta dành hết tâm tư, các ngươi lại muốn hại nàng? Làm càn!'

------------------

Tiêu Tuyết Ngưng đang lười biếng dựa vào ghế, nhìn đồ ăn trên bàn kia, đúng lúc này có chút đói, ăn đỡ vậy, dù nó chả có vị ngon gì. Tiêu Tuyết Ngưng nói Tiểu Thi không cần chuẩn bị, trên bàn đã có sẵn rồi.

Nàng đi đến bên ghế, ngồi xuống, lấy đũa gắp một ít thức ăn, bỏ vào miệng, trên mặt hiện rõ nhàm chán:"Vẫn không mùi vị như thường, món thì lại quá ngọt, cái kia lại quá mặn, trong đây lại có độc." Nàng không hứng thú ăn nữa, bỏ đũa xuống bảo Tiểu Thi dọn đi.

-----Tối hôm đó-----

Tiêu Tuyết Ngưng vừa tắm xong bước ra. Trên người còn lưu lại những giọt nước ấm, tóc xõa xuống. Một thân bạch y mê người bước ra khỏi phòng. Đến ngồi bên bàn, thưởng thức trà ấm mà ngắm trăng.

Cố Diêu Nguyệt phía trên nhìn thấy một màn từ đầu đến giờ. Tâm tư suy nghĩ về việc lúc sáng đã không còn, tất cả bây giờ đang đặt trên người Tiêu Tuyết Ngưng. Ngẩn người, không gian yên tĩnh. Thời khắc này chính là lúc mà Tiêu Tuyết Ngưng thích nhất, không suy nghĩ nhiều, không tạp niệm, không thù hận.

Tiêu Tuyết Ngưng có phần muốn thời khắc này dừng lại, nhưng cũng không. Còn nhiều chuyện cần nàng phải ngăn cản. Nàng đứng lên, rút kiếm ra, luyện công pháp.

Một bạch y nữ tử múa kiếm dưới ánh trăng. Mỹ cảnh! Ngay lúc này, Cố Diêu Nguyệt đã không còn để ý đến những chuyện khác nữa, ánh mắt trìu mến mà nhìn Tiêu Tuyết Ngưng. Có lẽ bản thân nàng cũng không nhận ra, cảm giác mà nàng đối với Tiêu Tuyết Ngưng đã không còn là ngưỡng mộ trước vẻ đẹp như lúc ban đầu nữa rồi, thay vào đó có lẽ nó đã được phát triển thành thứ tình cảm khác...?

Trong chốc lát, động tác của Tiêu Tuyết Ngưng bỗng dừng lại, để kiếm xuống. Vận linh lực, cố gắng tưởng niệm để đột phá tầng thứ năm của Sương Lai công pháp. Tiêu Tuyết Ngưng hiện tại vẫn không thể làm được mấu chốt việc đột phá tầng thứ năm. Tuy kiếp trước đã đột phá được nhiều công pháp tầng cao nhưng bây giờ thì không thể. Tu vi hiện giờ của nàng có giới hạn.

Cố Diêu Nguyệt ngồi trên cây không biết phải giúp nàng làm sao, ngay lập tức một ý nghĩ loé lên trong đầu. Cố Diêu Nguyệt lấy vài lá cây, chuyển một ít linh lực của mình vào đó, phóng xuống Tô Tuyết Ngưng.

Nhận ra có điều khác thường, Tiêu Tuyết Ngưng ngay lập tức phản ứng, cầm kiếm đánh về phía chiếc lá. Nhìn lá cây đã bị mình xẻ làm hai mảnh, nàng nghi hoặc:'Rõ ràng là lúc nãy có linh lực xuất hiện, sao quay lại chỉ còn chiếc lá. Vậy chính là..! Nàng ta đang ở đây!'

Nhìn Tiêu Tuyết Ngưng đã thấy điều khác thường, Cố Diêu Nguyệt cười mỉm. Tiếp tục vận linh lực ném lá về phía nàng.

Tiêu Tuyết Ngưng lập tức quay sang, lại lấy kiếm chẻ đôi lá thành 2 mảnh.

Việc cứ thế tiếp tục. Dần dần, Tiêu Tuyết Ngưng không biết tại sao mình đã thành thạo hơn, nhận thấy bản thân sắp thông hiểu được tầng thứ 5. Nàng hưng phấn tiếp tục chẻ đôi những chiếc lá đang tới chỗ mình kia.

Chiếc lá lần này linh lực nhiều hơn, sẽ không dễ. Tô Tuyết Ngưng tập trung.

Nhát cuối cùng! -roẹttt-

Bây giờ nàng làm được rồi. Tiêu tuyết Ngưng đã đột phá tầng thứ năm của Sương Lai. Mấu chốt ở tầng này chính là sử dụng một nguồn linh lực giống nhau trong nhiều lần, cho đến khi tốc độ thực hiện chu kì đã đạt đến ngưỡng tối đa cần thiết để đột phá.

Hít một hơi thật sâu. Tiêu Tuyết Ngưng tìm kiếm xung quanh. Cố Diêu Nguyệt nhìn xuống. Lần này Tiêu Tuyết Ngưng đã nhìn thấy Cố Diêu Nguyệt ở phía sau tán cây. Mặt đối mặt, Cố Diêu Nguyệt vẫn giữ nguyên ý cười trên môi, chính là nụ cười này, nụ cười luôn làm Tiêu Tuyết Ngưng khó hiểu:'Tại sao nàng ta phải làm như vậy, sao nàng ta lại phải giúp đỡ ta nhiều thế chứ? Cho dù có là vì thánh khí thì cũng dễ hiểu nhưng thế thì làm sao có được thái độ này, ánh mắt tràn đầy ôn nhu của nàng ta....mang đến cho ta một cảm giác thật quen thuộc....'

Ngay tức khắc trong đầu Tiêu Tuyết Ngưng hiện lên hình ảnh Bắc Tà Minh, hắn cũng đã từng nhẹ nhàng với nàng, cũng chính là sự ôn nhu đó....thứ đẩy nàng vào trong tuyệt vọng! Đến cuối cùng, nàng vẫn là còn luyến tiếc hắn, không quên được....

Nhận ra Tiêu Tuyết Ngưng có sự thay đổi. Cố Diêu Nguyệt liền ném cho nàng một cái bình nhỏ. Tô Tuyết Ngưng giật mình chụp lấy. Mở nắp ra thì chính là đan dược, hơn nữa còn là Ngũ phẩm đan. Tô Tuyết Ngưng trố mắt nhìn, không thể tin được.

"Nàng đã đột phá tầng 5 của Sương Lai, tốn sức nhiều rồi, cứ ăn đan dược đó đi." Giọng nói êm ái của Cố Diêu Nguyệt cất lên.

Tiêu Tuyết Ngưng gương mặt bình thản nhìn Cố Diêu Nguyệt:"Đa tạ." Vứt hai chữ rồi đi vào phòng.

Cố Diêu Nguyệt cũng không lấy làm lạ gì với hành động của Tô Tuyết Ngưng. Nàng cười cười rồi vận linh lực quay về.

--------------------

Cố Diêu Nguyệt: Hành trình đem tức phụ về thật cực khổ.

Tác giả: Không sao, ngươi cứ nuôi nàng bằng đan dược qua từng ngày là được:))

Cố Diêu Nguyệt:"......"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net