Chương 14: Từ hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã vài ngày trôi qua, từ khi đột phá được tầng 5 của Sương Lai, lượng linh khí Tiêu Tuyết Ngưng hấp thụ vào càng thoải mái, một bước phát triển trong tu luyện. Còn 1 năm nữa thôi là đã đến ngày tuyển các học viên vào Chương Linh Viện. Nhờ việc đột phá mà bây giờ Tiêu Tuyết Ngưng đã là Kim đan sơ kỳ, cũng là một thiên tài trong lứa. Nhưng để đề phòng một số dã tâm, nàng đành phải nhờ linh lực của Tiểu Tang che giấu tu vi bản thân, kẻ khác nhìn vào sẽ chẳng hề hay biết nàng cũng là một tu sĩ, vì đối với họ, lượng linh khí của nàng gần như không có, nhưng những người tu vi rất cao hoặc thần thức ưu việt nhìn vào sẽ là chuyện khác.

Tiểu Thi gấp gáp chạy lại, gõ nhẹ cửa phòng Tiêu Tuyết Ngưng:"Tiểu thư, lão gia cho gọi người tới sảnh."

"Ta biết rồi." Tiêu Tuyết Ngưng lên tiếng đáp lại, khoác lên người bộ thanh y bước ra khỏi cửa, đi theo Tiểu Thi đến sảnh, trong đầu tràn ngập tính toán.

Trong sảnh, Tiêu Trường ngồi trên ghế bàn chuyện với một thiếu niên mập mạp, Tiêu Bích Châu và Chung San Kì cũng ngồi ở phía ghế đối diện, còn có một số phu nhân khác. Tiêu Tuyết Ngưng đi đến sảnh, trong lòng thầm cười giễu 'Vẫn thực náo nhiệt như kiếp trước, toàn bộ đều là những kẻ muốn ta đi chết đi a.'

Nàng nhẹ nhàng bước vào, đứng giữa ánh mắt của mọi người, cúi đầu nhẹ chào Tiêu Trường:"Bái kiến phụ thân." Sau đó ánh mắt lướt xung quanh 'Có vẻ mọi thứ đã được an bài sẵn rồi nhỉ, đều như kiếp trước, không có bất kì một chỗ an toạ nào, chắc là những chiếc ghế tội nghiệp vì mình mà hỏng hết rồi.'

Nhìn thái độ hờ hợt của nàng, Tiêu Trường liền khó chịu, đứng thẳng dậy quát:"Không có phép tắc! Ngươi đã quên mất cách quỳ khi chào ta rồi à?" Nhưng nhận ra còn có khách, hắn liền thu lại bực tức, quay sang cười nói với thiếu niên mập mạp Ngôn Tam ngồi cạnh:"Ngôn thiếu gia, hôm nay bọn ta có chút thiếu xót, mong ngươi không để bụng."

Hắn cười híp mắt bảo:"Không sao, không sao." Đánh giá sơ qua Tiêu Tuyết Ngưng, trong lòng đã có sẵn dự định. "Dù gì cũng là thê tử tương lai của ta, làm sao mà ta để bụng được..À không, một lát sau sẽ không phải nữa." Sau đó hắn nhấp một ngụm trà.

Nghe xong tất cả mọi người đều ngạc nhiên, sau đó rất nhiều kẻ như mở cờ trong bụng, nét mặt vui vẻ chờ xem kịch hay, tất nhiên là đều hiểu thâm ý của hắn, Tiêu Tuyết Ngưng cũng thế. Hắn chính là muốn từ hôn!

Tiêu Tuyết Ngưng trong lòng cười thầm 'Mọi thứ hệt như kiếp trước, nhìn thấy nhan sắc này lại còn là một phế vật như ta liền muốn từ hôn, tên phu quân được gắn ghép từ nhỏ này của ta thật thiển cận.' Thực tiếc cho Ngôn Tam, đây không phải là Tiêu Tuyết Ngưng ngây thơ nhu nhược khi trước, nàng sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi lần nữa!

Tiêu Trường nghe ý của Ngôn Tam, liền có phần hốt hoảng 'Không lẽ chuyện hợp tác giữa hai gia tộc sẽ bị gián đoạn sao?' "Chuyện này không đươ....." Hắn nói chưa hết lời thì đã bị Tiêu Tuyết Ngưng cắt đứt. Nàng cười híp nhìn Ngôn Tam:"Ồ, ta đã hiểu ý ngươi, cũng thật may, ta chưa tìm đến ngươi thì ngươi đã tìm đến ta, thế thì cứ như Ngôn thiếu gia mong muốn, chúng ta nên cắt đứt sớm đi."

Nhìn thấy Tiêu Tuyết Ngưng cũng có ý phối hợp với mình, Ngôn Tam liền đưa ra giấy từ hôn, muốn Tiêu Tuyết Ngưng xác nhận vào đấy. Sau đó gọi thuộc hạ khiên một cái rương nhỏ vào, hắn chỉ vào rồi bảo:"Đây là 10 viên Tam phẩm đan dược, ta gửi cho ngươi xem như là đền bù."

Tiêu Tuyết Ngưng đón nhận giấy từ hôn, trên mặt vẫn giữ nụ cười, còn tươi hơn cả lúc nãy, nhẹ nhàng dùng tay xé giấy ra làm đôi, làm ba, làm bốn... Nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng mở to mắt 'N-não nàng ta có vấn đề rồi sao!?'

Ngôn Tam đứng đối diện ngơ cả người, khó hiểu Tiêu Tuyết Ngưng đây là đang làm gì, nhưng hắn biết hành động này chính là đang lăng mạ hắn. Ngôn Tam tức giận quát:"Ngươi là đang không cho ta mặt mũi? Tiêu Tuyết Ngưng? Ta biết là ngươi không muốn từ hôn. Nhưng mà ta thì có, nhìn đến dung mạo của ngươi bổn thiếu gia liền muốn kinh tởm. Làm sao có thể đem một kẻ như ngươi về làm thê tử được chứ? Làm thiếp cũng không xứng!"

Tiêu Tuyết Ngưng vẫn giữ ý cười, nàng nhẹ nhàng lấy từ trong túi áo ra một phong bì giấy đặt lên tay Ngôn Tam bảo:"A, ngài đây hiểu lầm rồi, ta làm sao dám không cho ngài mặt mũi chứ. Ngài cầm lấy phong bì ta đưa cho ngài rồi xác nhận đi." Sau đó nàng nâng giọng lên một chút, kèm theo một ít áp lực:"Ngươi nghĩ rằng ta cần ngươi sao? Hôm nay. Chính là ta từ hôn ngươi! Là ta hưu ngươi! Là Tiêu Tuyết Ngưng bỏ Ngôn Tam! Đã nghe rõ chưa tên mập!?" Nhìn xuống rương đan dược đặt gần dưới chân, Tiêu Tuyết Ngưng nhẹ nhàng mở ra, dùng chân dẫm nát từng viên đan dược Tam phẩm trong đấy.

Ngôn Tam triệt để tức giận, đây là lần đầu có người sỉ nhục hắn như thế, liền lao đến muốn giết nàng. Tiêu Tuyết Ngưng cũng đã dự đoán được, nhưng nàng cũng không phản công. Bỗng nhiên đòn đánh sắp tới của Ngôn Tam đã bị Tiêu Trường ngăn chặn. Tiêu Trường vừa chặn đòn vừa trừng mắt nhìn Tiêu Tuyết Ngưng 'Thật đúng là gây hoạ, đáng tiếc không thể để nàng ta chết, nếu chết mình sẽ không biết được thánh khí ở đâu.' Hắn muốn giải hoà nhưng thấy sự tình đã đến mức này, không thể cứu vãn.

Tiêu Tuyết Ngưng hiển nhiên là biết lí do Tiêu Trường giúp mình, nàng vẫn ung dung nói với Ngôn Tam:"Ngôn thiếu gia mau xác nhận vào đi a, ta cũng thực bận, không có nhiều thời gian để đôi co." Nhìn thấy thế sự đã như mình mong muốn, nàng liền cúi chào, chậm rài bước ra ngoài, thực mỹ mãn.

Ngôn Tam tức nghiến răng nghiến lợi, càng khó hiểu hành động Tiêu Trường:"Ả ta quan trọng đến thế sao! Vì một tiện tì mà ngươi muốn cắt đứt quan hệ thuận lợi với Ngôn gia. Thực hảo." Nhìn hưu thư đang cầm chặt trên tay, hắn quát lên:"Như ả ta mong muốn, bọn ta chính là đã cắt đứt. Từ nay về sau Ngôn gia cũng không còn quan hệ với Tiêu gia nữa." Trong sảnh hiện tại rối thành một nùi. Tiêu Tuyết Ngưng ở ngoài vừa nghe vừa cười giễu:"Đúng là tên mập ngu ngốc, thật dễ dàng."

----------------

Vừa về đến phòng, đóng cửa lại đã thấy một bóng người ngồi trên ghế, là Cố Diêu Nguyệt. Tiêu Tuyết Ngưng bất ngờ, ngây cả người sau đó lại chất vấn người đang nhẹ nhàng thưởng thức cốc trà thơm ở kia:"Từ khi nào nơi ta ở mà ngươi lại tùy tiện như thế? Mời đi cho."

Cố Diêu Nguyệt cười mỉm nhìn Tiêu Tuyết Ngưng, đưa tay hướng về chiếc ghế bên cạnh:"Nàng có thể ngồi cùng ta một lát được không?" Nhìn đến gương mặt vui vẻ của cô, Tiêu Tuyết Ngưng không thích, liền làm khó:"Nơi này của ta, ta muốn ngồi là chuyện thường tình, còn ngươi lấy tư cách gì mà mời ta?!"

Cố Diêu Nguyệt biểu hiện như tỉnh ngộ:"Ừm nàng nói đúng, nàng là chủ nhà nên người có tư cách mời là nàng, thế thì nàng mời ta ngồi nhé? Ta cảm ơn, nàng cũng mau ngồi xuống đi a." Cô cười nhẹ nhàng nhìn nàng.

Tiêu Tuyết Ngưng:"..." 'Mỗi lần đối mặt với nàng ta sao mình lại biểu hiện ấu trĩ thế này, đúng là không thể phản bác được, tự đào hố chôn mình...thực tốn sức.'

Cố Diêu Nguyệt không mặt dày trêu Tiêu Tuyết Ngưng nữa. Cô vào chủ đề chính:"Hình như lúc nãy...nàng vừa từ hôn thẳng mặt tên thiếu gia họ Ngôn kia nhỉ?" Nói đến 'từ hôn', ý cười trên mặt Cố Diêu Nguyệt càng tươi. Tiêu Tuyết Ngưng yên lặng nhìn người đối diện một lát, đây là lần đầu nàng nhìn thật kĩ ngoại hình Cố Diêu Nguyệt 'Người này nhan sắc cũng quá là cao đi, khí chất lạnh lùng nhưng thực dịu, rõ là đối nhau nhưng rơi trên người nàng rất hài hoà. Cười lên thật sự...lay động lòng người.'

Tiêu Tuyết Ngưng cứ thế mà ngây ra nhìn làm Cố Diêu Nguyệt hơi lo sợ 'Không lẽ nàng lại định đuổi mình đi sao...? Suy cho cùng mình tiếp cận nàng cũng là quá nhanh, có lẽ mình vẫn nên chậm lại, để nàng từ từ tiếp nhận mình...muốn trở thành bằng hữu tốt lâu dài thì không nên để lại ấn tượng xấu được.' Cố Diêu Nguyệt đứng dậy, đi về phía Tiêu Tuyết Ngưng, nhẹ nhàng nắm lấy tay người kia rồi để lên đấy một tấm phong thư bạc, ôn nhu dặn dò:"Nàng cầm lấy tấm phong thư này, sau này sẽ cần dùng tới. Đây là thư đặc cách của Chương Linh Viện. Nó không phải là một cái bẫy gì đâu, nàng đừng lo. Ta biết chắc chắn nàng sẽ vào được đấy, nhưng nàng vẫn nên dùng thứ này, đề phòng bất trắc. Nhưng nàng đã có gì lót dạ chưa? Có đói không? Ta có đem theo một số cho nàng này. Vẫn còn nóng ngon đấy nhé. Bây giờ có lẽ ta phải đi rồi." Cố Diêu Nguyệt cười cười lấy những hộp đồ ăn từ trong nhẫn không gian đặt lên bàn, sau đó cô bước ra khỏi phòng, vận linh lực rồi đi mất. Nhưng cô không nhớ rằng Tiêu Tuyết Ngưng vừa đột phá tu vi Kim Đan kỳ, có nghĩa là đã tích cốc, nàng sẽ không đói, và cả ở cái tu chân giới này được mấy ai biết sử dụng gia vị để làm đồ ăn? Tiêu Tuyết Ngưng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nàng nghĩ mãi vẫn không ra sao ở đâu.

Căn phòng bỗng chốc lạnh lẽo, mọi thứ đều chuyển biến quá nhanh, bao gồm cả sự xuất hiện của người kia làm cho Tiêu Tuyết Ngưng vẫn không thể tiếp nhận được. Một người tình nguyện giúp đỡ nàng, đối xử nhẹ nhàng với nàng...làm nàng thật sợ hãi.

Nàng bước đến mở những hộp đồ ăn kia ra:"Đúng là vẫn nóng tốt." ngồi xuống cầm đũa lên thưởng thức, bỏ một miếng thịt vào miệng, lòng lạnh lẽo bỗng chốc ấm lại...miệng bất giác nở nụ cười:"Thật ngon."

-----Tiểu kịch trường-----

Cố Diêu Nguyệt:"Tên thiếu gia kia từ hôn cũng là quá bèo rồi đi, chỉ với mấy viên đan dược tam phẩm? Cái thứ đấy ta cho thuộc hạ ăn thay cơm cũng được."

Tiêu Tuyết Ngưng:"......"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net