Chương 15: Hội ngộ Thành Không Tân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 tháng trôi qua, đây là thời điểm Chương Linh Viện bắt đầu có dấu hiệu tuyển học viên. Khắp nơi lan truyền, suy đoán khảo hạch năm nay, náo loạn cả 2 lục địa. Những tu sĩ kiệt xuất của các gia tộc, may mắn sẽ có thư đặc cách tuyển thẳng. Một số chợ đen cũng bắt đầu rục rịch, triển khai người để đi lấy thư đặc cách tuyển thẳng hoặc là cướp từ các gia tộc nhỏ.

Tiêu Tuyết Ngưng cảm thấy thời khắc đã đến, cũng nên rời khỏi Tiêu gia. Nàng thu xếp một số thứ. Dịch dung cho Tiểu Thi biến thành nàng, căn dặn đủ điều. Cải trang bản thân, xoá tất cả vết tích, sau đó tạo truyền tống trận rồi lên đường.

----Thành Không Tân----

"Cuối cùng cũng đến nơi, thành Không Tân, đã lâu rồi ta chưa đặt chân lại nơi này nhỉ, nơi bậc nhất ở giữa 2 đại lục....và cả lần hội ngộ đó. Ha, cũng thật hoài niệm." Tiêu Tuyết Ngưng cười khuẩy nhìn mọi thứ ồn ào, tấp nập phía trước, ánh mắt mang theo tia lạnh lẽo.

Nàng bắt đầu đi xung quanh, tìm vào những tiệm đan dược, mỗi lần đi ra đầy thoả mãn, đương nhiên là do tìm được cả thảy món hời. Nàng dự định tìm một khách điếm hoặc một biệt phủ nào đó ở lâu dài, vài tháng cho đến khi Chương Linh Viện tuyển học viên. Nhưng ở thành Không Tân này, giá nhà đất cao như trên trời, Tiêu Tuyết Ngưng nhìn lại tài sản mình đang có, cảm thấy thật đúng là nghèo nàn, nàng đành phải tìm khách điếm mà dừng chân thôi.

"KHÔNG TƯ ĐỒ! Ngươi đừng có mà làm càn!!" Nam nhân khoác trên người bộ bạch y kèm theo sọc tím trên vai lẫn thắt lưng đang chỉ thẳng mặt mà hét kẻ gọi là Không Tư Đồ kia.

Không Tư Đồ gương mặt ngạo mạn mà cười lớn:"Ahahaa! Làm càn? Cái gì gọi là làm càn!? Ta đây là đang tự do mà dùng những thứ thuộc về bản thân ta thôi." Sau đó trước sự ngỡ ngàng của 3 người trước mặt, hắn bóp nát linh quả trong tay.

Xem bọn người trước mặt xúc động sắp đánh nhau. Tiêu Tuyết Ngưng cũng hiểu đại khái chuyện. Nhìn đến kẻ tên Không Tư Đồ, Tiêu Tuyết Ngưng lại càng không thể quen biết hơn. Kiếp trước, chính hắn và Tiêu Bích Châu đã dồn nàng đến đường cùng, cùng nhau hãm hại nàng, khiến cho cuộc sống trong Chương Linh Viện của nàng đã tệ lại càng tệ hơn. Nàng đã định không quan tâm đến những việc sẽ xuất hiện trên đường như này. Nhưng thật trùng hợp, trong xung đột này có mặt của Không Tư Đồ. Tiêu Tuyết Ngưng miệng khẽ nhếch, bỗng nhiên nàng cũng muốn lo chuyện bao đồng nha. Nàng tiếp tục đứng trong đám đông mà xem trò hay.

Nam nhân khoác trên người bộ bạch y kèm sọc tím gọi là Hàn Viễn kích động hoàn toàn, hắn vận linh lực vào tay chuẩn bị tấn công Không Tư Đồ. Ngay lập tức người đứng kế hắn chặn tay ngăn hắn lại.

"Hàn Viễn, ngươi đừng kích động, đây không phải là kẻ ta có thể tùy tiện động vào, tuy hắn chỉ là dòng thứ của Không gia, nhưng không thể phủ nhận nơi này vẫn là địa bàn của hắn." Lạc Tri Dư khoác trên người sọc đỏ bình tĩnh mà căn dặn Hàn Viễn. Sau đó hắn nhìn vào Không Tư Đồ, môi khẽ nhấp mà nói ra những lời áp lực:"Không công tử đây cũng nên nhớ, ngươi là con cháu của Không gia, nhưng dòng thứ là dòng thứ, nên biết rõ phạm vi của bản thân mình. Chuyện hôm nay bọn ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng về phần các lão sư của học viện thì ta không chắc."

"Trở về thôi, Hàn Viễn, Bạch sư muội." Nói xong Lạc Tri Dư lạnh lùng quay đầu, chuẩn bị rời đi.

Không Tư Đồ tính tình ngạo mạn, đương nhiên không thích cảm giác bị người khác nắm thóp hay áp chế. Hắn liền dùng ấn chú vào thanh kiếm nhỏ trên tay. Tụ linh lực mà phóng về phía Lạc Tri Dư:"Ngươi nghĩ bản thân là học viên phẩm đỏ mà đắc tội được ta sao? Sớm muộn gì vị trí đó cũng thuộc về ta. Ngươi thử xem toàn mạng đi về đã AHAHAA!"

Mọi việc xảy ra vô cùng nhanh chóng khiến ai cũng không trở tay kịp. Lạc Tri Dư sắp dùng toàn lực để né ra nhưng có lẽ vẫn sẽ bị thương. Trong giây phút mà ai cũng nghĩ sẽ có máu đổ xảy ra, một vật nhỏ với tốc độ cực nhanh từ đâu bay đến, bắn trúng làm lệch chuyển động của thanh kiếm, khiến nó cắm xuống đất, mặt đất nứt ra một khoảng lớn. Tất cả ngỡ ngàng không biết là thứ pháp bảo gì, Không Tư Đồ để cho tên thuộc hạ đi xem thử, hoá ra là một hạt táo...MỘT HẠT TÁO!! Bọn người chứng kiến được đều một hồi ba chấm, mỗi người mỗi mặt.

"Aiya, Không thiếu gia đây cũng có chút hèn hạ rồi đi, lại dùng chiêu đánh lén, ngài đây không sợ làm mất mặt dòng...thứ Không gia sao?" Tiêu Tuyết Ngưng cười híp mắt từ trong đám đông bước ra, trên tay còn cầm theo quả táo nhỏ đang cắn dỡ.

Nhìn đến thái độ hiên ngang của Tiêu Tuyết Ngưng cùng với quả táo trên tay, mọi người liền nhận ra ai là người ra tay ngăn cản đòn đánh, Không Tư Đồ cũng không ngoại lệ. Một tên không rõ lai lịch cũng dám xen vào, dám mỉa mai hắn. Hắn liền bùng nổ, dùng toàn lực mà lao lên muốn giết Tiêu Tuyết Ngưng. Nàng không né đòn đánh của hắn mà cứ đứng yên, cắn tiếp quả táo trên tay, miệng khẽ cong.

Giây phút Không Tư Đồ sắp chạm được Tiêu Tuyết Ngưng, hắn liền bị một cỗ linh lực mạnh mẽ làm cho văng ra xa. Là Lạc Tri Dư đã lao ra ngăn hắn lại. Mọi thứ đều như dự đoán của Tiêu Tuyết Ngưng, nàng hài lòng.

Lạc Tri Dư tức giận nhìn Không Tư Đồ:"Ngươi đây là muốn tuyên chiến với Lạc gia?!"

"Ngươi chỉ là một tên nhị thiếu gia, cũng không phải kẻ thừa kế, Lạc gia sẽ vì ngươi mà đắc tội Không gia ư? Thật nực cười!" Không Tư Đồ vẻ mặt đắc ý mà nhìn hắn.

"Còn ngươi? Dòng thứ?"Lạc Tri Dư cười giễu, đôi mắt khinh bỉ liếc đến kẻ phát ngôn ngu xuẩn kia.

Không Tư Đồ cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn ngay lập tức tự giải vây:"Thôi được rồi, hôm nay ta tha cho tên tiểu nhân kia, phụ mẫu ta cần ta về, hừ!" Sau đó cả hắn và mấy tên thuộc hạ đều vận linh lực mà bay đi.

Nhìn thấy người đã rời đi, náo nhiệt không còn, mọi người đều trở về, ai làm việc nấy. Hàn Viễn ngó sang Tiêu Tuyết Ngưng rồi lao lại nàng, gương mặt ngưỡng mộ:"Oaa, công tử đây cũng thật hay a, cao nhân cao nhân, tên họ Không kia đúng là làm ta tức chết mà. Ngươi tên là gì? Có vẻ như ngươi không phải người ở đây? Từ nơi khác đến chuẩn bị cho khảo hạch Chương Linh Viện sắp tới sao?" Sau đó đi quanh Tiêu Tuyết Ngưng nhìn nhìn đánh giá nàng.

Tiêu Tuyết Ngưng:"...."Tên này cũng quá nhiều lời rồi đi, nhưng có vẻ ba người này là người của Chương Linh Viện, cũng không tồi. Nàng đưa mắt sang nhìn Lạc Tri Dư và nữ nhân y phục sọc tím bên cạnh hắn.

Thấy Tiêu Tuyết Ngưng đảo mắt qua mình, Lạc Tri Dư cũng bước đến chắp tay chào hỏi:"Đa tạ các hạ vừa nãy ra tay giúp đỡ, tại hạ Lạc Tri Dư, còn đây là sư muội của ta, Bạch Từ Vân."Hắn nghiêng tay về phía nữ nhân đứng cạnh. Bạch Từ Vân gật đầu chào lại.

"Không biết quý danh của công tử là...?"

"Ta họ Tương."Tiêu Tuyết Ngưng nhàn nhạt nhìn bọn họ.

Hàn Viễn liền hưng phấn nhảy vào:"Tương công tử là đến đây vì khảo hạch sao? Ngươi có cần gì không? Bọn ta khá quen thuộc nơi đây và cả...Chương Linh Viện nữa. Ngươi nói ra có thể bọn ta giúp được chút ít đó."

"Ừ, khảo hạch."

Nhận thấy Tiêu Tuyết Ngưng cũng không muốn nói ra gì nhiều. Lạc Tri Dư chủ động gợi ra một số thứ:"Có vẻ ngươi chỉ vừa đến đây, chắc hẳn vẫn chưa có nơi dừng chân đi, bọn ta có thể giúp ngươi tìm một biệt phủ hoặc khách điếm tốt."

Tiêu Tuyết Ngưng thấy lời hắn nói cũng đúng, dù gì có người giới thiệu cho vẫn tốt hơn:"Thế thì làm phiền Lạc thiếu gia rồi."

Lạc Tri Dư híp mắt cười:"Tương công tử không cần khách sáo, cứ gọi ta là Tri Dư được rồi."

Tiêu Tuyết Ngưng không nói gì lặng lẽ đi theo 3 người kia.

Xuyên suốt đường đi, Lạc Tri Dư chủ động tìm đến những căn biệt phủ tốt trước. Nhưng giá thật sự là quá cao, những năm gần đây vì khảo hạch Chương Linh Viện nên những chỗ giá tốt đã bị đoạt trước cả, 4 người có tí nghẹn lời. Lạc Tri Dư ngỏ lời muốn cho Tiêu Tuyết Ngưng mượn tiền, nhưng nàng không đồng ý. Bọn họ quyết định một lát nữa sẽ dẫn Tiêu Tuyết Ngưng đi qua khách điếm kia, dù gì cũng là chỗ quen của bọn họ, vẫn tốt hơn nhiều.

Đi được một lúc thì bọn họ dừng chân trước một biệt phủ nhỏ, linh khí trong đấy thực sự rất dày đặc, nhưng không có tí nào mờ ám, linh khí rất thuần khiết.

Lạc Tri Dư nhíu mày, dùng thần thức thăm dò vào bên trong. Nhưng vừa đến cổng liền bị phản phệ, hắn sững sờ, quan sát kĩ về phía đằng xa 'Là một người đang quét lá trước cổng! Nhìn sơ qua thì đây là tên gác cổng của nơi này đi? Tu vi hắn cũng phải ở Nguyên anh kỳ! Biệt phủ này...khó lường!'

Cùng lúc đó, Tiêu Tuyết Ngưng cũng giống với Lạc Tri Dư, nàng dùng thần thức thăm dò vào, nhưng khác với hắn, nàng là người đã sống gần nghìn năm, thần thức đã mạnh mẽ đến nỗi gần như không gì cản được nên thuận lợi thông qua. Bên trong đúng thật không có thứ gì quá lạ lùng, chỉ có một hồ nước toả ra linh khí thực đậm đặc. Sợ lại động đến thứ trong hồ, nàng đành thu về.

Cả 4 người trầm mặc, Hàn Viễn đi xung quanh quan sát khu này, như nhớ ra điều gì đó, hắn thốt lên:"Aa, ta nhớ ra rồi. Đây...đây là biệt phủ đặc biệt mà các đại gia tộc từng tranh nhau gay gắt để cho hậu nhân cũng như người thừa kế của bọn hắn đấy. Các ngươi nhìn kĩ đi, phía sau biệt phủ có một cây cổ thụ, nhưng lá nó màu trắng!!! Chuyện này phụ thân ta đã từng nhắc qua với ta. Hắn cũng từng thử muốn tranh cho ta. Nhưng người đã phải từ bỏ. Kẻ tranh được cái phủ nhỏ này thân phận không tầm thường! Ta nghe đồn hắn ở Hạo Thiên đại lục. Aiya, bỏ đi bỏ đi, nơi này chúng ta động không được đâu."

3 người còn lại nghe xong sững sờ, mỗi người mỗi vẻ.

------Tiểu kịch trường------

Cố Diêu Nguyệt:"Phu nhân ta xuất sắc quáaaa aaaa."

Lạc Tri Dư:"Ừm, ta cũng chấm nàng."

Tiêu Tuyết Ngưng:"...."

Cố Diêu Nguyệt:"??? Lạc thiếu gia đây là muốn chết?"

Lạc Tri Dư lặng lẽ đi nơi khác....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net