Chương 3: Tư Hàm Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Diêu Nguyệt đi bộ đã gần 3 canh giờ. Trên đường đi, nàng chả gặp thứ gì cả, có lẽ vì khu vực xung quanh đã bị Hỗn độn thiên kiếp lúc nãy làm chấn động nên linh thú đều chạy trốn về phía nào đó của Tinh Sâm Chi Địa rồi.

Một khắc sau, nàng định dừng chân nghỉ ngơi một chút thì nghe tiếng đánh nhau ở phía vực thẳm. Cố Diêu Nguyệt liền chạy đến đó, nàng làm theo hệ thống chỉ dẫn ẩn khí tức của mình, trốn vào một bụi cây xem tình hình.

Ở đấy có 4 người, một lam y nam tử và hai hắc y nhân che mặt đang đánh nhau với thanh y nam tử.

Lam y nam tử hất mặt cười lớn, hô:"Ha ha ha, Tư Hàm Quân, ngươi cũng có ngày hôm nay, ngày chết dưới tay ta."Sau đó hắn cầm kiếm lao đến thanh y nam tử tên Tư Hàm Quân kia.

Tư Hàm Quân lúc nãy đấu với hai hắc y nhân làm thực lực hắn suy giảm quá nhiều, giờ đây bị lam y nam tử tập kích bất ngờ, hắn phản ứng không kịp liền bị lam y nam tử đâm vào ngực phải. Tư Hàm Quân phun ra một ngụm máu.

"Cầu xin ta đi, cầu ta đi ta sẽ cho ngươi chết toàn thây, ha ha."Lam y nam tử nở nụ cười nham hiểm điên cuồng, nhìn rợn cả người.

Đột nhiên hắc y nhân đứng bên cạnh hắn đi lại thì thầm vào tai hắn gì đó. Lam y nam tử nghe xong thì có phần ngạc nhiên, giọng nói khẩn trương:"Được rồi, giải quyết tên này nhanh rồi về thôi."Rồi lại quay qua nói với Tư Hàm Quân:"Sau khi xử lí ngươi xong thì vài năm nữa thôi sẽ tới gia tộc của ngươi, thu phục Tư gia, ta sẽ cưới muội muội Tư Lộ Khiết về làm tiểu thiếp, cho nàng ăn sung mặc sướng, ha ha ha."

"Súc sinh, ta làm ma cũng sẽ không bao giờ tha cho ngươi, MỘ TRẦM HIÊN!"Tư Hàm Quân dùng tất cả sức lực hét lên.

Lam y nam tử gọi Mộ Trầm Hiên cười giễu:"Ha, ngươi còn sống mà vẫn chết dưới tay ta, thì thành ma làm sao mà thắng ta được đây? Ahaha ngươi nói xem?"Sau đó hắn đá một cước thật mạnh vào Tư Hàm Quân.

Tư Hàm Quân bị đá liền rơi xuống cái vực thẩm không thấy được đáy đó. Mộ Trầm Hiên thấy vậy liền ngay lập tức phất tay ra hiệu với hai hắc y nhân rồi biến mất.

"Hãy cứu hắn."Đột nhiên âm thanh của hệ thống vang trên trong thần thức của nàng

Cố Diêu Nguyệt quan sát tình huống từ đầu đến cuối, ngày lúc Mộ Trầm Hiên đi mất thì nàng ngay lập tức vượt xuống vực thẩm để cứu Tư Hàm Quân, nàng không thích lo chuyện bao đồng nhưng lại có linh cảm là phải cứu tên này.

------------------

Tư Hàm Quân bây giờ vẫn đang rơi xuống, hắn cố vận dụng hết tất cả linh lực còn lại của mình để làm cho tốc độ rơi xuống chậm hơn. Hắn phải sống, cho dù mất hết linh lực cũng được, thành phế vật cũng được, nhưng hắn phải sống, vì chỉ có sống mới có thể trả thù.

Vừa vận linh lực hắn vừa có một ý nghĩ trong đầu, hắn thốt ra một cách yếu ớt:"Nếu bây giờ ai cứu ta, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho hắn suốt đời a."

Một lúc sau, Tư Hàm Quân đã thật sự cạn kiệt linh lực, hắn bất lực rơi xuống. Nhưng sau đó, có một cánh tay xách áo hắn lên, không ai khác là Cố Diêu Nguyệt. Nàng theo như chỉ dẫn của hệ thống, vận dụng linh lực tạo ra nhiều dây leo, nàng nắm chặt dây rồi được dây leo đưa từ từ lên trên.

Một khắc sau, cuối cùng cũng lên lại mặt đất, Cố Diêu Nguyệt nằm xuống thở hộc hộc.

'Thì ra dùng quá nhiều linh lực sẽ dẫn tới mệt mỏi như này, sau này phải nâng cao tu vi thôi.'Cố Diêu Nguyệt nghĩ. Nàng lấy đan dược từ nhẫn không gian ra nhai rồi nuốt, theo sự chỉ dẫn của hệ thống, Cố Diêu Nguyệt ngồi ngưng tụ linh lực. Một khắc sau, nàng đã hồi phục gần như ban đầu.

Tư Hàm Quân bắt đầu động đậy thì nàng mới nhớ tới sự hiện diện của hắn, nàng dời lực chú ý lên hắn. Tư Hàm Quân tỉnh dậy vẫn còn mơ màng, một lát sau mới phát hiện mình còn sống, trên mặt hắn đầy kinh hỉ. Hắn là một nam tử tuấn tú, lúc cười lên hiện ra vài phần thật thà, hắn không phải một nam tử vạm vỡ cũng không phải là một tiểu bạch kiểm, thân hình như thế rất hợp với bộ thanh y trên người hắn.

Cố Diêu Nguyệt thấy Tư Hàm Quân bị thương hình như rất nặng nên ném một bình đan dược qua cho hắn. Tư Hàm Quân bối rối chụp lấy, nhìn qua Cố Diêu Nguyệt hỏi:"Là ngươi cứu ta sao?"

Cố Diêu Nguyệt nhìn hắn, không nói gì. Hắn nhớ lại lời hắn nói lúc rơi xuống vực, liền đi lại nơi Cố Diêu Nguyệt đang đứng dập đầu một cái, nói:"Sư phụ hãy nhận của đồ nhi một lạy."

Cố Diêu Nguyệt sửng sốt trước hành động của Tư Hàm Quân, gương mặt bỗng khó hiểu:"Ta không nhận đồ đệ, ta chỉ có 10 tuổi thì dạy ngươi cái gì? Bây giờ thì đường ai nấy đi."

Tư Hàm Quân thấy nàng định đi liền lại chắn trước mặt Cố Diêu Nguyệt rồi quỳ xuống:"Xin người hãy nhận ta làm đệ tử, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp." Cố Diêu Nguyệt hiện tại cảm thấy rất khó xử nhưng vẫn thờ ơ rồi xoay người đi tiếp.

"Sư phụ à."Tư Hàm Quân lại chặn đường Cố Diêu Nguyệt. Cố Diêu Nguyệt nhíu mày hỏi:"Sao ngươi cố chấp quá vậy?"

"Vì người cứu ta a, nhận ta đi sư phụ."Tư Hàm Quân trả lời một cách chín chắn.

"Ngươi..."

"Sư phụ..."

"...." 

"Thôi được rồi, ta sẽ nhận đệ tử nếu ngươi vượt qua điều kiện ta đặt ra." Thật ra nàng chỉ muốn đặt ra việc gì đó thật cực khổ để tên này bỏ cuộc thôi.

Tư Hàm Quân nghe thế mắt liền sáng lên, nói:"Được, điều gì ta cũng chấp nhận."

Đột nhiên trên không trung xuất hiện bốn chiếc vòng bằng thạch, Cố Diêu Nguyệt nói:"Bây giờ ngươi đeo 4 chiếc vòng này vào tứ chi của ngươi rồi chạy quanh tảng đá lớn đó 200 vòng cho ta."Nói rồi cô chỉ về tảng đá lớn đằng kia.

"Ngươi ăn viên đan dược lúc nãy ta đưa đi, nếu không một lát đừng than trách ta bất công."Cố Diêu Nguyệt lãnh đạm nói

"Vâng!"Tư Hàm Quân chấp hành tuyệt đối.

Lúc hắn mở nắp bình ra, một mùi hương xông vào mũi hắn, hắn nhận biết loại đan dược này, hắn kinh ngạc hô:"Đây là... là Phục nguyên đan Lục phẩm đan dược." Tư Hàm Quân liền đóng nắp lại dùng hai tay dâng lên Cố Diêu Nguyệt nói:"Này quý giá, người nên để bản thân dùng."

Cố Diêu Nguyệt thấy vậy lạnh lùng nói:"Ta nói ngươi dùng thì ngươi cứ dùng đi."

"À, vâng vâng."Hắn sợ 'tiểu sư phụ' Cố Diêu Nguyệt tức giận không nhận hắn nên liền lấy đan dược để vào miệng nhai rồi nuốt xuống. Một cỗ linh lực nhu hoà xông vào cơ thể, bổ sung linh lực, hồi phục lại đan điền gần như vỡ nát của hắn.

"Không hổ danh là Lục phẩm đan dược."Tư Hàm Quân cảm thán.

Hắn nhận lấy 4 chiếc vòng mà Cố Diêu Nguyệt đưa. Đột nhiên hắn cảm thấy rất nặng, xém chút nữa là hắn ngã nhào về đằng trước vì 4 chiếc vòng nặng trên tay rồi. Tư Hàm Quân đặt vòng thạch xuống đất, bây giờ nhìn kĩ mới biết không phải thạch bình thường, là Di thạch a. Một vòng thạch này cũng nặng khoảng 50 cân, 4 vòng là tương đương với 200 cân a, bây giờ hắn thật sự muốn khóc ròng. Trong đầu Tư Hàm Quân hiện lên một suy nghĩ:'Sao sư phụ ác vậy a, ngài ấy cũng chỉ mới 10 tuổi thôi mà QAQ'

Hiện giờ Tư Hàm Quân mới nhớ tới 1 điều kinh khủng hơn:'Mang 4 cái vòng thạch này bước đi cũng chưa phải vấn đề lớn nhưng mà phải chạy 200 vòng quanh cái tảng đá lớn đó a, hu hu, xong đời rồi.'

Nhưng Tư Hàm Quân vẫn kiên định nghĩ:'Không được không được, lúc nãy lúc rơi xuống vực ngươi đã nói gì, ai đã cứu ngươi a, bây giờ phải thực hiện!'Hắn đeo 4 chiếc vòng vào hai tay hai chân rồi đứng dậy chạy.

Gần 2 canh giờ sau, Tư Hàm Quân chạy được vòng thứ 150, hắn cảm thấy gần như cạn kiệt rồi, nhưng hắn vẫn cố sức, vừa chạy vừa thở hộc hộc. Vòng thứ 198, bây giờ hắn khụy gối xuống đất, cố gắng ngồi dậy bò đi. Vòng thứ 199, hắn bò lê lết cố gắng động viên bản thân:'1 vòng nữa thôi, ngươi phải cố lên.'Sau đó hắn đã đủ 200 vòng.

Cố Diêu Nguyệt cũng có phần ngạc nhiên trước sự nổ lực của hắn, nàng thấy vậy cũng thầm quyết định sẽ đồng ý. Nàng đi đến chỗ Tư Hàm Quân đang nằm ở đó, hắn bây giờ cạn kiệt linh lực rồi, thấy Cố Diêu Nguyệt đi lại, hắn mơ mơ màng màng ngồi dậy.

Nàng lại thảy cho hắn một bình đan dược, hắn nhận lấy, mở nắp ra hắn nhận thấy mùa hương quen thuộc xông vào mũi. Tư Hàm Quân ngạc nhiên mở to mắt:'Đây lại có thêm một viên Phục nguyên đan Lục phẩm đan dược, rốt cuộc sư phụ giàu cỡ nào a, tiểu thư thiếu gia của các đại gia tộc mỗi người cũng chỉ có 1 viên phòng thân thôi a, sư phụ lại tùy tiện đưa cho mình nãy giờ là 2 viên rồi OAO'.

Cố Diêu Nguyệt nói:"Ăn vào đi rồi bắt đầu điều kiện cuối."

Tư Hàm Quân nghe thấy 'điều kiện cuối' thì biết mình qua thử thách lúc nãy rồi, hắn mừng rỡ ăn đan dược vào, ngồi nghiêm chỉnh đợi điều kiện tiếp theo.

"Điều kiện cuối cùng là..... nấu ăn."Cố Diêu Nguyệt lưỡng lự lên tiếng.

Tư Hàm Quân nghi hoặc nhìn Cố Diêu Nguyệt, như suy ngẫm điều gì, rồi lại nghĩ rằng mình nghe nhầm, hắn:"Hả" một tiếng.

"Nghe không rõ? Nguyên liệu ngươi tự đi tìm đi. Một canh giờ sau còn chưa có thì đường ai nấy đi."Cô nói xong rồi ngồi xuống kế bên tảng đá tu luyện.

Tư Hàm Quân nghe xong lòng như nở hoa. Hắn mừng rỡ, cấp tốc đi tìm nguyên liệu, ở cái tu chân giới chỉ cần muốn ăn mặn thì thêm muối, muốn ngọt thì thêm đường này, hắn tự tin bản thân chính là một đầu bếp cao siêu a, khi cũ trổ tài đã từng được muội muội hắn tán thưởng rất nhiều.

----1 canh giờ sau----

"Sư phụ à, ăn thôi nào."Tư Hàm Quân vừa nói vừa đem thức ăn lại cho Cố Diêu Nguyệt.

Cố Diêu Nguyệt nghe vậy "Ừm" một tiếng rồi cầm đũa lên ăn, nhìn qua Tư Hàm Quân đang đứng đó cô nói:"Ngươi cũng ngồi xuống ăn luôn đi."

"À, vâng vâng." Tư Hàm Quân lúng túng nói, hắn cũng ngồi xuống ăn cùng với nàng

Một khắc sau, Cố Diêu Nguyệt ăn xong rồi, nghĩ:'Mùi vị cũng không tệ.' Nàng lấy khăn lau miệng, sau đó quay qua hỏi Tư Hàm Quân:"Ngươi là ai?"

Nghe vậy hắn liền trả lời một cách tự hào:"Ta là Tư Hàm Quân, đại thiếu gia của Tư gia".

Cố Diêu Nguyệt nghi hoặc hỏi:"Tư gia?" Tư Hàm Quân có phần ngạc nhiên hỏi lại:"Người không biết Tư gia ở Hạo Thiên đại lục sao?" rồi hắn nghĩ:'Tư gia là một trong tứ đại gia tộc ở Hạo Thiên đại lục nha, sao người lại không biết được chứ?'

Cố Diêu Nguyệt liền lắc đầu.

Tư Hàm Quân sửng sốt nhưng cũng giải thích:"Tư gia là một trong tứ đại gia tộc ở Hạo Thiên đại lục, phần lớn người Tư gia đều là tu sĩ tu luyện bằng linh căn."

Cố Diêu Nguyệt nghe vậy cũng hiểu, nàng hỏi tiếp:"Ngươi thuộc linh căn gì?"

Tư Hàm Quân nghe nàng hỏi vậy có phần tự hào nói:"Ta là Hoả linh căn a, bây giờ ta đã là Trúc Cơ trung kỳ, có thể 30 năm nữa ta sẽ đột phá Kim Đan kỳ."Hắn chợt nhớ ra một chuyện, hỏi cô:"Sư phụ, người tên gì vậy?"

"Cố Diêu Nguyệt." Cô đáp

Tư Hàm Quân có chút thắc mắc nghĩ:'Người là nữ tử hay là nam a..?'

Nhìn biểu cảm của Tư Hàm Quân, Cố Diêu Nguyệt nói:"Ta là nữ tử, mà ngươi nghĩ ta là nam cũng phải thôi, dù gì ta cũng chỉ mới 10 tuổi mà còn mặc nam trang nữa."

Dứt lời nàng tùy tiện lấy từ trong nhẫn không gian ra 1 quyển công pháp, nàng nhìn một chút rồi thảy qua cho hắn, nói:"Đây là 'Tọa Viêm Hỏa', ngươi tự dựa vào đó mà tu luyện đi".

Tư Hàm Quân nghe thế thì biết mình đã được nhận, hắn mừng rỡ dập đầu nói:"Vâng, sư phụ hãy nhận của đồ nhi một lạy".Cố Diêu Nguyệt không biết đối mặt như nào với hắn, cũng chẳng quan tâm nữa, nàng ngồi gần tảng đá kia tiếp tục tu luyện.

Tư Hàm Quân nhìn vào quyển công pháp trên tay, mặt cứng đơ:'Tiên giai công pháp, đây là tiên giai công pháp a, sư phụ tùy tiện cho mình vài cái toàn là đồ hiếm, rốt cuộc sư phụ giàu cỡ nào đây.' Nhìn qua chỗ Cố Diêu Nguyệt, hắn cũng không nói nữa, bắt đầu ngồi xuống tu luyện. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net