Chương 4: Hoán Long Kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A, sư phụ, sao người lại chọc phải con yêu thú Xà Hiên Giác này vậy, tu vi của nó gần bằng với Nguyên anh sơ kỳ tu sĩ đó!" Tư Hàm Quân vừa vận linh lực chạy hết sức có thể vừa nói với Cố Diêu Nguyệt đang chạy bên cạnh.

Cố Diêu Nguyệt vừa chạy vừa bất đắc dĩ nói:"Ta cũng đâu biết đâu, ta chỉ vào cái hang kia nghỉ ngơi một lát trong thời gian đợi ngươi thì nó đột nhiên xuất hiện tấn công ta a! Ta không biết đó là địa bàn của Xà Hiên Giác."

Tư Hàm Quân thật muốn khóc, quay qua hỏi Cố Diêu Nguyệt:"Giờ phải làm sao đây, sư phụ, chạy như thế này không phải cách, thân hình nó tuy to lớn nhưng nó luồn lách rất giỏi, cho dù vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng nó cũng hẳn là Kim Đan đỉnh phong rồi a."

Cố Diêu Nguyệt thầm quyết định quay qua nói với Tư Hàm Quân:"Giờ chỉ còn cách chiến đấu, ngươi tu vi là Trúc cơ trung kỳ, ta tu vi là Kim đan trung kỳ, cố gắng hợp sức lại may ra có thể thắng nó, hiện tại chạy mãi thì khi hai ta hết linh lực sẽ bị nó ăn thôi."

Tư Hàm Quân vừa chạy vừa sửng sốt:"Người tu vi là Kim đan trung kỳ?"

Cố Diêu Nguyệt có phần khó hiểu, nhíu mày nói:"Ngươi đi cùng ta những 2 tháng mà chưa biết à, ta tu vi Kim Đan trung kỳ lạ lắm sao?"

Cố Diêu Nguyệt trong 2 tháng này đã thuần thục được việc vận chuyển và hấp thụ linh khí, cũng đã tập được vài thứ võ công cơ bản.

"......?"

Tư Hàm Quân bây giờ thật muốn đem bản thân cho con Xà Hiên Giác đang đuổi theo đằng sau ăn:'Sư phụ mới 10 tuổi đã là Kim đan trung kỳ, thế thì mình còn là một trong những thiên tài đứng đầu gì nữa, đệ nhất thiên tài mà biết chắc cũng đập đầu chết a, đi chung với sư phụ cảm thấy thật tự ti mà QAQ' 

Cố Diêu Nguyệt thấy Tư Hàm Quân đang chạy mà còn thất thần, nàng hỏi:"Vậy bây giờ chiến không?"

Tư Hàm Quân sực tỉnh, quyết định nói:"Chiến!"

Cố Diêu Nguyệt nghe vậy dừng lại, vận linh lực bay thẳng lên cây, bắt đầu tập kích. Tư Hàm Quân liền làm theo. Bây giờ Xà Hiên Giác cũng vào thế phòng bị, nó phun nọc độc vào cái cây mà Cố Diêu Nguyệt đang đứng, lá cây dần thối rữa khi bị nọc độc tiếp xúc.

Trong lòng nàng run lên, nàng kinh hãi nhưng vẫn xông lên đánh với Xà Hiên Giác, Cố Diêu Nguyệt la lớn với Tư Hàm Quân đang ở trên cây bên kia:"Dùng hết sức đánh nhanh, làm nó bị thương thì ta có thể chạy!"

Tư Hàm Quân liền xông lên cùng với Cố Diêu Nguyệt, dùng hết sức chưởng vào bụng của Xà Hiên Giác một cái. Xà Hiên Giác cảm thấy đau liền tức giận, lao lên mãnh liệt.

Hai bên giằng co sau một lúc thì Xà Hiên Giác yếu dần đi, Tư Hàm Quân và Cố Diêu Nguyệt bây giờ cũng đang thở gấp. Lần này Tư Hàm Quân rút ra thanh kiếm, dùng linh lực xông lên chém vào bên eo của Xà Hiên Giác, eo nó liền xuất hiện một vết thương, máu chảy ra. Nó kêu lên, dùng lực mạnh đánh Tư Hàm Quân va vào tảng đá, hắn phun ra một ngụm máu, thanh y bây giờ đã nhuộm đỏ, nhìn rất thê thảm.

Cố Diêu Nguyệt nhìn thấy vậy liền dùng tất cả sức lực tấn công lên đầu của Xà Hiên Giác, nhưng không thành công, ngược lại bị nó dùng cái đuôi đánh mạnh vào người nàng, nàng vật vã lao nằm xuống đất, cả người bê bết máu, xương như đã vỡ vài đốt. Xà Hiên Giác lao đến gần, nàng tìm kiếm tất cả vũ khí có thể dùng vào lúc này, đột nhiên một cây bút lông hiện ra trước mặt nàng. Cố Diêu Nguyệt nhận ra đây là cây bút mình nhặt được vào lần thiên kiếp hôm trước, nghĩ nó không tầm thường nên mang theo, nhưng nó là một cây bút thì dùng đánh con yêu thú đằng kia làm sao đây?

Cây bút lông rơi xuống tình cờ dính vào chỗ máu mà Cố Diêu Nguyệt phun ra lúc nãy. Đột nhiên chỗ máu bị cây bút hút sạch, sau đó bút được bao bọc bởi một tầng màu sắc, rất nhiều màu. Nó biến thành một thanh kiếm cực kì đẹp mắt, phần chuôi kiếm có một con rồng uốn quanh, nhìn vào rất uy lực, lưỡi kiếm sắc bén phát ra uy quang mang theo một luồng linh khí màu bạc.

Nhìn Xà Hiên Giác đang lại gần, Cố Diêu Nguyệt theo bản năng cầm lấy thanh kiếm phóng lại nó, Xà Hiên Giác rõ ràng có phòng bị nhưng vẫn bị lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua lớp da cứng rắn, nó cố gắng rút ra nhưng không kịp, nó cảm thấy như linh lực bị hút cạn. Dần dần Xà Hiên Giác cạn kiệt linh lực, nó ngã xuống, chứng tỏ đã chết.

Cố Diêu Nguyệt thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nàng ăn vào một viên đan dược rồi ngồi yên vận linh lực, củng cố lại kinh mạch. Sau đó nàng đi lại chỗ Tư Hàm Quân cho hắn một viên. Hắn ăn xong rồi lại ngạc nhiên lần nữa:'Lại là Phục nguyên đan Ngũ phẩm đan dược a, sư phụ cho mình sao giống như cho kẹo thế này!'

Sau đó hai người đi lại chỗ Xà Hiên Giác đang chết ở đó. Tư Hàm Quân có phần ngạc nhiên hỏi Cố Diêu Nguyệt:"Thanh kiếm này là của người sao sư phụ? Lúc nãy Xà Hiên Giác bị kiếm này đâm một nhát liền chết, cứ như bị hút cạn linh lực vậy."Tư Hàm Quân liền bắt đầu suy ngẫm.

Cố Diêu Nguyệt bình thản nói:"Nó là một cây bút ta nhặt được, không biết là gì nên ta cũng mang theo, không ngờ nó lại là kiếm."

"Thế người đặt tên cho nó đi."Tư Hàm Quân hào hứng nói.

Cố Diêu Nguyệt suy ngẫm một chút rồi thốt ra:"Hoán Long Kiếm."

Hoán Long Kiếm dường như biết chủ nhân vừa đặt tên cho nó, nó bay lên rồi để chuôi kiếm lên tay Cố Diêu Nguyệt, sau đó lại trở về thành cây bút lông.

Tư Hàm Quân liền nhớ ra một chuyện, nói:"Sư phụ à, yêu đan của Xà Hiên Giác bán có giá lắm đó, ta đi lấy đây."

Cố Diêu Nguyệt gật gật đầu, nàng mệt mỏi di chuyển cái hang gần đó tiếp tục tu luyện.

---- 5 năm sau----

"Này Hàm Quân, hôm nay ta tìm được một ổ Linh Huyền Điểu, tổng cộng có 2 con Linh Huyền Điểu trưởng thành và 2 trứng Linh Huyền Điểu. 2 con Linh Huyền Điểu trưởng thành, 1 con tu vi Kim Đan trung kỳ, 1 con có tu vi bằng Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ. Bây giờ ta với ngươi sẽ thế này...thế này....và cuối cùng lấy trứng. Làm được không?"Cố Diêu Nguyệt nghiêm túc giải thích, những chuyện này bản thân nàng đã suy tính đủ đường, có lẽ cả hai sẽ làm được.

Tư Hàm Quân nghe nàng bàn kế hoạch mà nể phục, thắc mắc nghĩ sao một nữ hài 15 tuổi mà lại thông minh, bình thản như thế này, rồi lại đắc ý:'Không hổ là sư phụ của mình.'

"Này, nghĩ cái gì đấy?"

"À, sư phụ ta thấy làm được, dù gì bây giờ tu vi ta là Kim Đan trung kỳ, người là Nguyên Anh trung kỳ mà."Tư Hàm Quân nói

Cố Diêu Nguyệt thấy vậy thở dài:"Haizz, ngươi đừng có nghĩ tu vi cao là sẽ luôn thắng, phải biết nghĩ trước mọi kết quả có thể rồi biết chọn cái tốt nhất." Cố Diêu Nguyệt lại nghĩ:'Dù gì cũng đã 28 tuổi mà sao suy nghĩ đơn giản thế.'

"Vâng. Đệ tử đã hiểu."

"Bây giờ đi thôi."Cố Diêu Nguyệt bước ra khỏi nhà gỗ nhỏ.

Tư Hàm Quân đứng dậy chạy theo.

---3 canh giờ sau---

Tư Hàm Quân cả người mệt mỏi ôm hai quả trứng lê lết về hang động. Cố Diêu Nguyệt sắc mặt bình tĩnh đi theo kế bên.

Đến chỗ ghế đá, Tư Hàm Quân ngồi bịch xuống, mặt úp xuống bàn, than:"Sao mà người tiến cấp đúng lúc quá vậy sư phụ, ngay quá trình quan trọng thì ngài đột nhiên tiến cấp, làm ta phải chịu đòn đánh của 2 con Linh Huyền Điểu a. Sau đó phải liều sống chết với nó nữa, nếu lúc đó người không tiến cấp xong với cho ta ăn đan dược thì chắc ta chết trước 2 con Linh Huyền Điểu đó rồi quá."

Cố Diêu Nguyệt liếc hắn, nói:"Than cái gì? Không phải ngươi chưa chết sao? Ngươi sau đấy cũng là người thu chiến lợi phẩm đấy."

Tư Hàm Quân cười híp mắt nói:"Thôi được rồi để ta ra ngoài kiếm nguyên liệu rồi nấu một bữa ngon ăn mừng người tiến cấp Nguyên Anh hậu kỳ."

--- 2 canh giờ sau---

Cố Diêu Nguyêt vừa lau miệng xong liền hỏi Tư Hàm Quân:"Này Hàm Quân, bây giờ người nghĩ ngươi có thể đánh thắng Mộ Trầm Hiên không?"

Nghe Cố Diêu Nguyệt nhắc tới Mộ Trầm Hiên, mặt Tư Hàm Quân liền đen lại, ánh mắt hiện rõ sự căm hận:"Ta cũng không biết nữa, theo ta nghĩ thì bây giờ tu vi hắn cùng lắm cũng chỉ là Kim Đan sơ kỳ thôi, thiên phú hắn không cao như ta, với lại 5 năm qua ta luôn theo người lịch luyện thì ta bây giờ tu vi Kim Đan trung kỳ là phải, nếu đánh nhau, mà hắn không dùng thủ đoạn dơ bẩn thì ta thắng chắc."

Cố Diêu Nguyệt nghe vậy liền nói:"Bây giờ ngươi vẫn còn yếu, đấu lại Mộ Trầm Hiên nhưng chưa chắc đấu lại thế lực sau lưng hắn, phải tiếp tục tu luyện, ngày mai ta đem ngươi vào ổ của Mạc Lang tu vi Kim Đan trung kỳ, cho ngươi lịch luyện, nếu ngươi chết thì do ngươi không đủ năng lực, ngươi còn sống mà lết ra khỏi đó thì ta cho ngươi ăn đan dược. Tiếp tục như thế, tu vi sẽ tăng thôi."

Tư Hàm Quân nghe thế thì thật muốn khóc ròng:"Sư phụ à, không phải ai cũng có thiên phú như người đâu, 15 tuổi Nguyên Anh hậu kỳ từ xưa đến nay chưa xảy ra a. Đến tên đệ nhất thiên tài Bắc Tà Minh gặp ngài thì chắc cũng đập đầu tự tử chết vì thiên phú thua xa quá."

Cố Diêu Nguyệt nghe hắn nói liền nhận ra gì đó, hỏi:"Bắc Tà Minh?"

Tư Hàm Quân liền ngạc nhiên:"Đến cả Bắc Tà Minh thiên tài đứng nhất Hạo Thiên đại lục mà người cũng không biết sao? Hắn là đại thiếu gia của Bắc gia, sở hữu biến dị đơn linh căn đó."

Sau đó hắn cũng không ngạc nhiên nữa, nghĩ:'Lúc đầu gặp mình, sư phụ còn không biết mình thì mình còn tưởng chắc người từ trên trời rơi xuống rồi, không ngờ đến cả Bắc Tà Minh cũng không biết, không lẽ là rớt từ trên trời xuống thật? Nhưng mà...tên đó tu vi bây giờ chắc cũng chỉ là Kim đan trung kỳ giống như mình, có khi còn không bằng ấy chứ? Bỗng nhiên mình thấy cũng chả có gì ngạc nhiên thật.'

Bây giờ Tư Hạo Quân thật sự cảm kích mình 5 năm trước mặt dày nhận sư phụ, tuy người lúc đó chỉ 10 tuổi nhưng mà gặp chuyện gì cũng bình tĩnh nghĩ ra kế sách. Sẽ sớm thôi, Mộ Trầm Hiên, ta sẽ trả thù.

"Được rồi, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi."Cố Diêu Nguyệt nói.

"Vâng, sư phụ ngủ ngon."Tư Hàm Quân đáp, sau đó cũng ngồi xuống ôm kiếm nghỉ ngơi.

'Bắc Tà Minh sao? 9 năm sau Tiêu Tuyết Ngưng sẽ xuyên đến đây, đến lúc đó phải đi gặp nàng một chuyến. Thăm dò cơ duyên tiện tay không thể để nàng lặp lại vết xe đỗ một lần nữa.'Cố Diêu Nguyệt suy nghĩ một lát rồi cũng nhắm mắt đi.

------Tiểu Kịch Trường------

Tư Hàm Quân:"Sư phụ a, người là người trời sao?"

Cố Diêu Nguyệt:"????"

Tư Hàm Quân:"Ta cảm thấy ta nói đúng, người cái gì cũng không biết, không là người trời thì cũng là vừa được rã đông nha."

Cố Diêu Nguyệt:"Bị tên thần Chương Phong Mặc ném từ trên trời xuống có tính là người trời không? Vả lại ta biết sau này phải đi giúp đỡ tức phụ, không như ngươi."

Tư Hàm Quân:"Ta muốn cáo trạng tác giảaaa"(⁠ノ⁠`⁠Д⁠´⁠)⁠ノ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net