Chương 6: Tiêu Tuyết Ngưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ Cố Diêu Nguyệt đang trên đường đi đến Tiêu gia, nhìn vào dòng người tấp nập kia thì thấy bọn họ tập trung lại trước dược quầy như đang xem gì đó, Cố Diêu Nguyệt cũng đi lại gần đó xem thử.

Đột nhiên có một người thốt lên:"Oaa, là đại thiếu gia của Niêm gia, Niêm Nhất Dực, chỉ mới 70 tuổi đã Trúc cơ vừa là Nhất giai luyện đan sư, đúng là niềm tự hào của Niêm gia."

Cố Diêu Nguyệt nghe xong thì biết có chuyện gì, nàng không còn hứng thú nữa, tiếp tục đi Tiêu gia. Vừa mới xoay người thì có một cô nương đang chạy đụng vào nàng, người này mặc quần áo dành cho nô tỳ, gương mặt cũng bình thường, không có gì đặc sắc.

Cô nương đó thấy mình chạy vội lỡ đụng trúng Cố Diêu Nguyệt liền hốt hoảng xin lỗi:"Xin lỗi công tử, ta không cố ý đụng trúng ngài, tại vì ta đang gấp đi mua vài thứ thôi."

Cố Diêu Nguyệt nhẹ giọng bảo "Không sao" rồi cất bước đi. Thấy Cố Diêu Nguyệt không mắng mỏ gì mình, cô nương nhanh chóng xen vào đám người đi vào trong dược quầy mua gì đó.

------------

Bây giờ Cố Diêu Nguyệt đã đến Tiêu gia. Theo như hệ thống miêu tả thì Tiêu Tuyết Ngưng bị chính gia tộc ghẻ lạnh do không thức tỉnh được linh căn, nên không ở những phủ có nhà lớn. Cố Diêu Nguyệt đã tìm thấy một cái viện nhỏ gạch đã bị nứt, nhìn qua hư hỏng nhiều. Thấy đã tìm đúng nơi, nàng vận linh lực phóng qua tường rồi nhanh chóng bay lên cái cây ở cái viện nhỏ đằng kia, ẩn giấu khí tức của mình.

Nàng trao đổi suy nghĩ với hệ thống:'Tiêu Tuyết Ngưng từ hiện đại xuyên đến đây được bao nhiêu ngày rồi?'

"Đã hai tuần." Hệ thống trả lời.

Cố Diêu Nguyệt 'ừm' một tiếng rồi lẳng lặng quan sát.

Sau đó có một thân bạch y từ trong phòng đi ra, chầm chậm bước đến bồn hoa đằng đó, nhẹ nhàng chăm sóc, chăm chút cẩn thận.

Nhìn người nọ, Cố Diêu Nguyệt bất giác mà ngơ ngẫn một lúc, nàng quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của người kia, đôi môi anh đào, mắt phượng khẽ chớp, ôn hương nhuyễn ngọc. Tiêu Tuyết Ngưng môi cong lên, cười nhẹ.

"Nhất tiếu khuynh thành!"

Trong lòng Cố Diêu Nguyệt lúc này như có dòng nước ấm chảy qua, trên mặt hiện lên tầng ửng đỏ. Nàng ngượng ngùng mà che mặt.

Rồi Cố Diêu Nguyệt chợt bừng tỉnh, vận linh lực ổn định lại khí tức. Nàng nghĩ tới một chuyện rồi mặt đỏ lên:'Đây là chuyện gì?'

Cố Diêu Nguyệt:'Này hệ thống, ta đã đi theo như người chỉ dẫn để đi đến viện của Tiêu Tuyết Ngưng. Thế nhưng nàng là ai?'

Hệ thống:"Nàng là Tiêu Tuyết Ngưng."

'Nhưng chẳng phải ngươi bảo nàng có một vết sẹo lớn ở mặt sao? Nàng ấy nào có vết sẹo nào. Rõ ràng là tuyệt sắc giai nhân.'

Hệ thống:"Không điều tra được lí do, thỉnh ký chủ tự tìm hiểu."

Cố Diêu Nguyệt:'....???'

Cố Diêu Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ, khóe miệng đã nhếch lên một độ cong hoàn hảo.

"Tiểu thư, ta về rồi!"Một nha hoàn hấp tấp chạy vừa mang cái túi lại chỗ Tiêu Tuyết Ngưng.

Âm thanh trong trẻo của Tiêu Tuyết Ngưng vang lên:"Em mua đủ nguyên liệu ta cần không, Tiểu Thi?"

Cô nương tên Tiểu Thi trả lời:"Vâng, em mua đủ, nhưng mà tiểu thư cần dược liệu này làm gì vậy?"Nàng thắc mắc.

Tiêu Tuyết Ngưng gương mặt xinh đẹp hỏi ngược lại:"Em nghĩ ta cần dược liệu để làm gì?"

Tiểu Thi suy nghĩ một chút rồi nghĩ tới một khả năng, kinh ngạc thốt lên:"Không, không lẽ tiểu thư định luyện đan?"

Tiêu Tuyết Ngưng nghe vậy cũng cười cười như thừa nhận, lấy đống dược liệu trong túi sắp xếp lại. Trước sự ngạc nhiên của Tiểu Thi mà lấy ra lò luyện đan, nàng đem dược liệu bỏ vào lò, vận dụng hỏa hệ để điều chỉnh nhiệt độ, bắt đầu cảm thụ và khống chế linh lực. Đan dược trong lò dần được hình thành, dần dần có một mùi hương bay ra, chứng tỏ luyện thành đan.

Tiêu Tuyết Ngưng nhìn vào đan dược rồi đánh giá, sau đó nhíu mày:"Nhị giai trung phẩm đan dược, còn tệ!"Cô đem viên đan dược cho Tiểu Thi.

Tiểu Thi thấy Tô Tuyết Ngưng không chút do dự đưa đan dược cho mình, ngạc nhiên nói:"Tiểu thư cho em sao?Nó chính là Nhị giai trung phẩm đan dược đó...? Thật sự rất đắt giá a..Người không định để bản thân dùng sao?"

Tiêu Tuyết Ngưng thấy Tiểu Thi bối rối liền trấn an:"Không sao, nếu ta luyện ra được thì sau này vẫn có thể luyện ra tiếp, sẽ không thiếu đâu, em cứ giữ lấy đi."

"Vâng, đa tạ tiểu thư."Tiểu thi mừng rỡ cảm kích.

Tiêu Tuyết Ngưng ánh mắt sâu xa nhìn vào lò luyện đan nghĩ:'Không được, mình phải cố gắng hơn, phải thật mạnh lên, nếu không sẽ không thể chống lại Bắc Tà Minh hay bảo vệ những người mình yêu thương được.'

----------

Nếu hỏi tại sao Tiêu Tuyết Ngưng lại biết Bắc Tà Minh và có những suy nghĩ này thì thật ra có một chuyện. Thật ra kiếp trước nàng bị Bắc Tà Minh hại chết, hận hắn, nàng thề rằng nếu sống lại một lần nữa thì hắn sẽ không yên, giết chết hắn, nhưng nàng không ngờ mình thật sự được sống lại lần nữa, vào thời điểm nàng 20 tuổi, còn đến 3 năm nữa nàng mới gặp hắn. Tiêu Tuyết Ngưng quyết tâm kiếp này sẽ không đi vào vết xe đổ nữa, phải tu luyện thật mạnh.

Còn cái cốt truyện mà Cố Diêu Nguyệt được hệ thống cho biết lúc trước chỉ là kiếp trước của Tiêu Tuyết Ngưng mà thôi. Cố Diêu Nguyệt chỉ biết được Tiêu Tuyết Ngưng là người từ hiện đại xuyên đến đây, hoàn toàn không biết rằng Tiêu Tuyết Ngưng đã sống ở nơi đây một kiếp và được sống lại lần nữa.

----------

Giờ đây ngồi ở trên cây là Cố Diêu Nguyệt đang có phần thắc mắc:'Tại sao nàng ấy lại biết luyện đan? Không phải theo như cốt truyện thì khoảng 2 năm nữa nàng ấy mới biết sao? Sao hiện giờ nàng ấy luyện một lần lại ra Nhị giai trung phẩm đan dược thế này?' Nhưng sao đó nàng đem nó qua một bên:'Thôi không quan tâm đến nữa, nàng ấy giỏi giang thì sau này nàng ấy sẽ bảo vệ được chính bản thân nàng. Hợp tác với mình cũng sẽ có lợi thế hơn.' Cố Diêu Nguyệt lại tự nghĩ tự cười lần nữa.

Đột nhiên nàng phát hiện ra một chuyện:'Hình như nha hoàn hầu hạ Tuyết Ngưng là cô nương chạy vội đụng trúng ta hồi nãy, nhưng mà mình quan tâm làm chi?'

Cố Diêu Nguyệt tiếp tục quan sát Tô Tuyết Ngưng thì nhận ra sắc trời đã muộn. Tiêu Tuyết Ngưng đứng dậy đi về phòng của mình. Cố Diêu Nguyệt thấy thế cũng đi trở về.

---Một khắc sau---

Cố Diêu Nguyệt đã về đến khách điếm, nàng sang phòng của Tư Hàm Quân ngồi uống trà.

Tư Hàm Quân liền kiếm chủ đề nói chuyện:"Hôm nay sư phụ đến Tiêu gia có thu hoạch gì không?"

"Có."Cố Diêu Nguyệt đáp.

Mắt Tư Hàm Quân liền sáng lên, hỏi Cố Diêu Nguyệt:"Thật sao sư phụ, người gặp được bảo bối à!"

'Hửm, bảo bối à, đúng là bảo bối, nàng ấy mang trên mình nhiều cơ duyên, sau này bản thân mình còn cần phải nhờ vả, nàng ấy chính là một viên ngọc rất quý.' Cố Diêu Nguyệt vừa suy nghĩ rồi khóe miệng khẽ cong lên, nói:"Đúng là có bảo bối."

Tư Hàm Quân thấy cô cười liền trợn mắt há mồm:'Sư phụ điềm đạm mặt than ngàn năm mà cũng có lúc dễ cười như này sao? Rốt cuộc bảo bối này là thứ gì đây? Nhưng mà sư phụ cười lên cũng thật đẹp nha.' Sau đó hắn thắc mắc quay qua hỏi Cố Diêu Nguyệt:"Rốt cuộc đó là bảo bối đó là gì vậy sư phụ, người có mang về không, cho ta xem thử đi!"

Cố Diêu Nguyệt nụ cười vẫn chưa tắt nói:"Hửm, bảo bối này ta không cần phải mang về, chỉ cần bảo vệ là được rồi."

Tư Hàm Quân nghe thế thì cực kì hứng thú đứng dậy:"Sư phụ chưa mang về sao, không lẽ bảo bối đó được bảo vệ nghiêm tới mức người cũng không lấy được sao? Vậy sư phụ hạ lệnh đi, chỉ cần một lời của người thôi thì có thể điều động tất cả thành viên của Nguyệt Vũ Các đi lấy nó rồi. Ta không tin là không lấy được, với thực lực của Nguyệt Vũ Các thì chống lại cả tứ đại gia tộc tuy không dễ dàng nhưng vẫn là có thể. Sau khi lấy được rồi thì người cho ta sờ một cái nha."

Cố Diêu Nguyệt mặt không biến sắc cho tới khi nghe câu cuối của Tư Hàm Quân thì ánh mắt sắc bén, lườm hắn nói:"Hừm, bảo bối này các ngươi không được đụng vào, nếu mà có động tĩnh gì kinh sợ đến nàng ấy thì các ngươi coi chừng cái mạng." 'Viên ngọc quý này chính là phương pháp thúc đẩy nàng về nhà!!'

Tư Hàm Quân thấy sư phụ mình đang yên đang lành đột nhiên không vui thì hoảng sợ:"Vâng, sư phụ!" Sau đó hắn nhận ra có điều bất thường:"Nàng ấy là ai vậy sư phụ?"

"Các chủ sau này."Cố Diêu Nguyệt thản nhiên nói.

"Thì ra là như vậy."Tư Hàm Quân thuận miệng nói thì hắn chợt hết hồn:'Hả? Các chủ tương lai?? Bây giờ không phải sư phụ đang làm các chủ sao? Người định trao quyền cho ai sao? Người định ẩn danh a? Sao mình không biết? Mà đó không phải là vấn đề. Vấn đề là các chủ tương lai là ai? Mình đã gặp mặt qua chưa? Thế thì sau này phải cố gắng lấy lòng mới được. Có gì bị sư phụ phạt thì mình còn được giảm nhẹ chút.' Hắn tự suy nghĩ rồi gật gật đầu.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, hắn quỳ rạp xuống hai tay lay lay Cố Diêu Nguyệt, biểu cảm khóc ròng:"Aaa sư phụ, người định bỏ ta sao? Sao người lại thay chủ nhân Nguyệt Vũ Các? Sao ta không biết gì hết."

Cố Diêu Nguyệt:"....."

Tư Hàm Quân:"Chẳng lẽ người có bệnh nan y chữa không được, nên phải tính trước vậy a? Huhuhuhu sư phụ ༎ຶ⁠‿⁠༎ຶ"

'Hình như ban đầu nhận tên này là sai lầm...?' Cố Diêu Nguyệt thầm thở dài.

Tư Hàm Quân liền ngồi xuống ghế, thái độ quay 360°, ánh mắt lấp lánh nhìn Cố Diêu Nguyệt:"Sư phụ à, Các chủ tương lai là ai vậy, người nói cho ta biết để có gì ta đi thỉnh giáo nàng ấy."

"Ngươi tốt nhất là không nên có ý đồ gì, tránh việc dọa sợ nàng ấy."Cố Diêu Nguyệt nói rồi lại suy tính một số chuyện.

Tư Hàm Quân thấy sư phụ chưa thu được người về mà đã bảo vệ như thế thì bất bình:"Hừ, người cũng thật là, ta đây đồng hành cùng người 15 năm mà chưa thấy người trân trọng ta như thế."

Cố Diêu Nguyệt nghe thế thì cũng không đáp, nàng nghĩ sang điều khác:'Tư Hàm Quân thiên phú cũng cực kì tốt, cộng thêm việc đi rèn luyện với mình mấy năm nay thì có thể đã bằng nam chủ Bắc Tà Minh rồi. Theo như mình nhớ thì cái tên Tư Hàm Quân nghe đâu trong cốt truyện rồi.'

Đột nhiên nàng nhớ tới gì đó, trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc:'Tư Hàm Quân chả phải là nam phụ trong cốt truyện sao? Là người sau này sẽ yêu sâu sắc nữ chủ. Hi sinh tất cả vì chỉ mong nữ chủ hạnh phúc. Rốt cuộc số phận đưa đẩy như nào mà mình lại nhận tên này làm đệ tử thế!! Nhưng không sao, sư phụ cảm thấy ngươi rất xứng đôi với nàng.'

"Nàng là Tiêu Tuyết Ngưng nhị tiểu thư của Tiêu gia, hôm nào ngươi có thể đi thỉnh giáo nàng thử xem."Cố Diêu Nguyệt mắt tràn đầy ẩn ý nhìn Tư Hàm Quân.

"Vâng sư phụ."Tư Hàm Quân hắn thật ra cũng không suy nghĩ quá nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net