Chương 7: Tư Lộ Khiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 5 ngày từ khi Cố Diêu Nguyệt nhìn thấy Tiêu Tuyết Ngưng. Bây giờ Cố Diêu Nguyệt đang trên đường đến Tiêu gia, đến làm gì a? Đương nhiên là đến xem Tiêu Tuyết Ngưng rồi.

-----3 ngày trước-----

Tiêu Tuyết Ngưng muốn luyện Không Tốc đan nhưng không tìm được dược liệu quan trọng. Cố Diêu Nguyệt ở trên cây thấy vậy thì chờ thời cơ lúc Tiêu Tuyết Ngưng đi vào phòng liền nhảy xuống, lấy dược liệu trong nhẫn không gian đem ra để lên bàn, sau đó bay lại lên cây. Cố Diêu Nguyệt cảm thán:'Bây giờ mình mới thấy nhẫn không gian này thật có tác dụng, nếu nàng ấy muốn cái gì thì mình có thể lấy ra liền rồi.'

Tiêu Tuyết Ngưng vừa đi ra, thấy dược liệu mình cần xuất hiện trên bàn thì ngạc nhiên, nhưng sau đó nghĩ là Tiểu Thi đã mua được nên không quan tâm nữa, tiếp tục việc luyện đan của mình.

Ngày tiếp theo, Tiêu Tuyết Ngưng lại thấy dược liệu ở trên bàn, lần này nàng có phần thắc mắc, nàng nhíu mày thì thấy Tiểu Thi đi lại gần, Tô Tuyết Ngưng hỏi:"Này Tiểu Thi, những dược liệu này là do em mua về được?"

Tiểu Thi nghe vậy liền lắc đầu:"Không phải đâu tiểu thư, dược liệu này là dược liệu quý, ta mua không được a, nhưng mà sao nó ở đây vậy, người mua được sao?"

Tiêu Tuyết Ngưng nghe vậy mày liền nhíu lại:"Vậy dược liệu hôm qua có phải em mua không? Dược liệu quan trọng mà ta cần để luyện Không tốc đan ấy."

"Dược liệu đấy ta không mua được, ta nhớ là nói với người rồi a."Tiểu Thi thắc mắc.

Tiêu Tuyết Ngưng sắc mặt thập phần nghi hoặc:"Thế thì dược liệu là của ai? Cả hôm qua và hôm nay ai đã mang dược liệu tới? Nhưng việc ta luyện đan trừ ta và em ra thì đâu còn ai biết được nữa."

Tiêu Tuyết Ngưng trong đầu hiện ra rất nhiều nghi vấn:'Nếu có người đến đây tại sao ta lại không biết được chứ, nếu người đến là Nguyên anh kỳ thì ta có thể phát hiện ra khí tức. Không lẽ người này tu vi còn trên Nguyên anh kỳ sao? Nếu thế thì hắn đến đây có mục đích gì? Không lẽ người này biết mình sở hữu Thánh khí nên muốn đoạt? Không thể nào, làm sao lại biết được? Vậy bây giờ hắn có đang ở đây không, nếu có thì đang ở đâu? Tình huống này hoàn toàn không xảy ra trong kiếp trước của mình.'

Thấy Tiêu Tuyết Ngưng vẻ mặt bối rối nghi ngờ, Cố Diêu Nguyệt ở trên cây quan sát thầm cười khẽ.

Tiêu Tuyết Ngưng đem chuyện này qua một bên vì nàng thấy rằng hiện tại người này sẽ không làm gì gây nguy hiểm đến nàng, nếu hắn muốn đoạt Thánh khí thì với sức mạnh của hắn đã đoạt ngay từ đầu, không cần phải từng ngày từng ngày cho nàng dược liệu như vậy, còn mục đích của hắn là gì thì nàng không biết.

---Hiện tại---

Cố Diêu Nguyệt đang ngồi trên cây nhìn Tiêu Tuyết Ngưng, hôm nay Tiêu Tuyết Ngưng không luyện đan mà đang tập luyện công pháp. Nhìn thân hình đang phiêu diêu luyện tập ở dưới mà Cố Diêu Nguyệt ngạc nhiên, sau đó lại có phần thắc mắc:'Này hệ thống, cốt truyện mà ngươi cho ta đọc có đúng không đấy. Sao nàng ấy lại biết luyện những công pháp này, hình như thuần thục luôn ấy chứ. Chả phải trong thời gian này nàng ấy đang lĩnh ngộ linh căn và cảm nhận linh lực sao? Hình như ta thấy có một số thứ đi sai cốt truyện rồi.'

'Cốt truyện ta cho ngài đọc không hề sai.' Hệ thống trả lời.

Cố Diêu Nguyệt nghe vậy thì cũng không hỏi nữa, nàng tiếp tục nhìn Tiêu Tuyết Ngưng đang luyện công pháp dưới kia.

Tiêu Tuyết Ngưng đã ngừng tu luyện, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, rồi đứng dậy đi vào phòng. Sau đó lại có một mỹ nam tử đi ra? Trên thân hắn vận một bộ bạch y, đeo mặc nạ bạc, trên tay còn cầm thêm một chiếc quạt, nhìn vào nho nhã, cao quý lại mang theo một cổ thần bí. Người này là Tiêu Tuyết Ngưng cải trang thành, nàng làm thành như này để thuận tiện che dấu thân phận của mình.

Thấy Tiêu Tuyết Ngưng vượt tường ra ngoài, Cố Diêu Nguyệt liền đi theo. Đi một lúc thì Cố Diêu Nguyệt mới biết Tiêu Tuyết Ngưng đi 'Quảng Tiêu'.

'Quảng Tiêu' có thể gọi là một chợ đen. Nó xuất hiện ở cả 2 đại lục. Ở đây gần như thứ gì cũng có, tất nhiên cũng có rất nhiều nhiên liệu cấm, muốn giết người thì ở đây sẽ không ai ngăn cản, ở nơi chợ đen Quảng Tiêu này chỉ cần người có thực lực thì có thể tung hoành. Quảng Tiêu còn có chỗ bán đấu giá, đấu trường tu luyện,....Lúc trước chợ đen chính là thế lực của Bắc gia ở Hạo Thiên đại lục nhưng sau này nó đã dưới quyền cai quản của một thế lực nào đó mà mọi người không biết. Nhưng nào có ai ngờ, Quảng Tiêu bây giờ là của Nguyệt Vũ Các. Vì lúc trước Bắc gia đã khiêu khích Nguyệt Vũ Các, sau khi bị tổn thất nặng nề thì Bắc gia đã đem Quảng Tiêu ở Hạo Thiên đại lục ra tạ lỗi, mong Nguyệt Vũ Các không đến gây chuyện nữa.

Tiêu Tuyết Ngưng đi vào sàn đấu giá 'Tinh Hào', nói với nữ nhân đứng ở quầy sau đó nữ nhân vào trong thông báo. Không lâu sau, phó quản của Tinh Hào đi ra.

Phó quản cười cười với Tiêu Tuyết Ngưng:"Không biết công tử đây muốn bán đan dược gì?"

"10 viên nhị phẩm đan dược và 3 viên tam phẩm đan dược."Tô Tuyết Ngưng thản nhiên nói.

Nghe thấy đan dược, ánh mắt phó quản sáng lên, sau đó nhìn Tiêu Tuyết Ngưng mang theo một tia thăm dò:'Tam giai luyện đan sư a, là nhân vật lớn không thể đắc tội không thể đắc tội.'

Phó quản cười híp mắt:"Được được được, công tử vào bên trong ngồi, chúng ta thương lượng. Không biết quý danh của công tử là..?"

"Tương Mặc."Tiêu Tuyết Ngưng liếc nhìn hắn rồi đi vào bên trong.

Biết được Tiêu Tuyết Ngưng đi bán đan dược, Cố Diêu Nguyệt không theo đuôi nữa, cười cười rồi ra đường đi dạo một chút. Vừa đi vừa nhìn những chỗ bán hàng rong kia, nàng thấy có một ông lão quần áo rách rưới đang ngồi dưới đất, bày ra một số thứ đồ, trong số thứ đó còn có cả yêu đan Xà Hiên Giác, hồn thạch làm Cố Diêu Nguyệt có phần nhỏ ngạc nhiên:'Ông lão này tu vi là Nguyên anh kỳ a, không ngờ một ông lão như ăn xin mà tu vi cũng cao nữa, đúng là chợ đen.'

Nhìn qua một chút thì nàng thấy có một chiếc vòng tay điêu khắc rất đẹp, nguyên liệu hình như là từ vàng với ngọc thạch. Quan sát kĩ mới biết trên đó điêu khắc một con phượng hoàng.

Cố Diêu Nguyệt hỏi ông lão:"Này ông lão, chiếc vòng này giá cả ra sao?"

Ông lão ngẩng đầu lên nhìn Cố Diêu Nguyệt:"Hửm, chiếc vòng này xưng Phượng Ngọc Tang. Là do tổ tiên ta đã để lại. Nhưng tiếc rằng trong 60 năm nay ta vẫn không nghiên cứu được gì từ nó, chắc nó chỉ là một chiếc vòng trang sức bình thường, có thể ta tự tưởng tượng ra thôi, ha ha." Nói xong ông cười bất đắc dĩ.

Cố Diêu Nguyệt nghe tới cái tên Phượng Ngọc Tang, mặt liền kinh ngạc:'Không ngờ lại gặp kì ngộ, chiếc vòng này Tuyết Ngưng 1 năm nữa mới được gặp, nàng ấy sẽ mở được phong ấn chiếc vòng và được nó nhận làm chủ, bất ngờ a. Thế thì đem về tặng nàng ấy.' Cố Diêu Nguyệt nhếch môi cười nhẹ.

Ông lão nhìn Cố Diêu Nguyệt nãy giờ, đột nhiên thấy cô cười ông nghi ngờ:'Không lẽ tên nhóc này phát hiện ra cái gì? Không thể nào a, ta tu vi Nguyên anh hậu kì nghiên cứu 60 năm còn chưa có tung tích thì sao một tên tiểu tử nhìn vào liền thấy chứ?'

Cố Diêu Nguyệt trấn tĩnh lại tâm trạng, ngữ điệu trầm ổn lên tiếng:"Vậy ông ra giá đi, ta mua!" Phàm là những thứ mua được bằng tiền, nàng mua được.

Thấy biểu hiện cô như thế, ông lão thở dài:'Hừm, bỏ đi, nếu tên này có duyên với nó thì sao, bán cho tên này còn hơn để chiếc vòng ở bên mình nhưng nó không thể hiện ra được.'

"1 vạn kim tệ, mua không?"Ông lão nói, sau đó vuốt vuốt râu dài của mình:'Nếu mà bán thì cũng phải cao chút để còn có tiền dưỡng già nữa chứ.'

"Hửm, ông lão đây định đi cướp à."Cố Diêu Nguyệt dáng vẻ tức giận nhưng giọng nói mang đầy vẻ đùa giỡn.

Ông lão thấy vậy cũng diễn theo, xua xua tay:"Không mua thì thôi, ta bán cho người khác."

Cố Diêu Nguyệt cười, cô đùa giỡn:"Ha ha, ông lão, bán đắt thế này không ai mua đâu, thôi ta có lòng tốt mua vậy."

Ông lão vuốt râu cười ha ha:"Ta chỉ muốn an dưỡng tuổi già thôi, mua Thọ Nguyên Đan a."

"Ông lão đây còn sống tới vài trăm năm nữa ấy chứ, tu vi Nguyên anh hậu kỳ mà nhỉ?"Cố Diêu Nguyệt liếc mắt cười mỉm.

"Ngươi...!"Ông lão sững sờ, ánh mắt đề phòng nhìn Cố Diêu Nguyệt:'Tiểu tử này không tầm thường, nếu tu vi của tên này thấp hơn Nguyên anh hậu kỳ thì hắn chỉ biết được mình có tu vi là Nguyên anh kỳ thôi, không thể nào biết rõ rành mạch mình có tu vi Nguyên anh hậu kỳ được. Nhưng tên này nhìn qua chỉ có 2 mấy tuổi thôi, không nhìn ra là người già dùng tu vi để biến mình trẻ a, nhưng như thế thì không phải con người rồi.'

"Đúng như ông nghĩ nha."Cố Diêu Nguyệt nói thẳng ra điều lão đang nghĩ.

Ông lão mở to mắt, muốn nói lại thôi, thở dài:"Đúng là hậu sinh khả úy, được rồi, bán cho ngươi vậy, đưa tiền đây!"

Cố Diêu Nguyệt lấy một túi lớn chứa kim tệ từ nhẫn không gian đưa cho ông lão, nàng còn đưa kèm theo 2 viên đan dược:"Đây là 2 viên tam phẩm đan dược Thọ Nguyên Đan, ông cứ giữ lấy."

"Hố hố, hào phóng đấy tiểu tử, ăn 2 viên này vào là có thể sống thêm 50 năm, đem đi bán đấu giá thì rất nhiều người thèm thuồng đó, ra giá một phát là giá trên trời a. Là thiên tàn địa bảo mà ngươi lại đem tặng cho một ông lão người dưng như ta à."Ông lão giọng nói chất vấn nhưng khóe miệng đã nhịn không được vươn lên, thứ này không phải ai cũng có, Thọ Nguyên Đan chính là đan dược thuộc hàng cực phẩm, các đại gia tộc không mấy ai sở hữu đây.

"Không sao, ông cứ lấy, ta lấy chiếc vòng này đây."Cố Diêu Nguyệt nói xong lấy chiếc vòng rồi đứng dậy.

"Ừ, à mà, đống đồ này ta không cần đâu, ta cho ngươi luôn đó, tuy là không bằng đan dược ngươi cho nhưng mà cứ coi như là quà đáp lại đi, ngươi đừng có từ chối."Ông lão vừa vuốt râu vừa nói.

'Nhưng ta cũng đâu cần.'Cố Diêu Nguyệt thấy mình không từ chối được nên định thu đồ vào nhẫn không gian.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên:"Ông lão có thể bán cho ta chiếc vòng trên tay công tử đó được không."Cô nương nói lời này đi lại gần.

Ông lão thấy vậy đáp:"Hô, cô nương đến trễ rồi, chiếc vòng ta đã bán cho vị công tử này, nếu muốn thì thương lượng với hắn đi."

Cô nương này liền bước đến gần Cố Diêu Nguyệt. Người này là một nữ tử xinh đẹp, đôi mắt to tròn, khuôn mặt mang theo một cỗ ngây thơ làm cho người ta không thể phòng bị.

Cô nương lên tiếng:"Vị công tử này có thể bán lại cho ta chiếc vòng này được không?"

"Không được!"Cố Diêu Nguyệt thẳng thừng từ chối.

Nha hoàn đi bên cạnh cô nương đó lên tiếng:"Đây là nhà ta Nhị tiểu thư Tư gia, vị công tử này có thể nhường cho nàng ấy không?"

'Sao lại đem gia thế nhà mình ra ép người ta bán lại thế này, vô lễ rồi!' Cô nương đó nhíu mày:"Tiêu Tiêu!"

Cố Diêu Nguyệt có phần bất ngờ:"Ngươi là Nhị tiểu thư Tư gia, Tư Lộ Khiết?"

"Đúng vậy."Tư Lộ Khiết lễ phép gật đầu.

Cố Diêu Nguyệt quan sát Tư Lộ Khiết:'Đúng là muội muội của tên Tư Hàm Quân rồi, thảo nào nhìn mặt có chút quen mắt. Không ngờ đi trên đường lại gặp phải muội muội hắn.'

"Vậy vị công tử này có thể bán lại cho tiểu thư nhà ta không?"Nha hoàn tên Tiêu Tiêu hỏi.

"Không được!"Vẫn là câu trả lời cũ nhưng lần này Cố Diêu Nguyệt đã hoà nhã hơn. Cho dù là muội muội Tư Hàm Quân thì cũng không thể được!

Tư Lộ Khiết có phần thất vọng:"Vậy chắc ta không có duyên với nó rồi, đành chọn món khác vậy."

Cố Diêu Nguyệt thấy vậy lên tiếng:"Đống đồ này ta đã mua rồi, ngươi cứ lấy món nào ngươi thích, coi như ta tặng."

Tư Lộ Khiết chọn một món trong số đó:"Vậy ta lấy viên tinh cầu màu xanh này, cám ơn ngươi."

"Cho hỏi nhũ danh của công tử là...?"Tư Lộ Khiết hỏi.

Cố Diêu Nguyệt suy nghĩ rồi trả lời:"Diệp Ân." Sau đó bước đi.

'Diệp Ân...tên hảo hay a.'Tư Lộ Khiết nghĩ.

Tư Lộ Khiết vừa đi vừa hỏi Tiêu Tiêu, giọng điệu bây giờ đã nghiêm chỉnh hơn, không còn ngây thơ như lúc nãy:"Đã tìm thấy tung tích của Hàm Quân ca ca chưa?"

"Vẫn chưa thưa tiểu thư."Tiêu Tiêu lắc đầu.

"Tên Mộ Trầm Hiên này cũng quá độc ác rồi, tốn công ca ca coi hắn như huynh đệ mà hắn lại hại ca ca đến bây giờ còn chưa tìm ra tung tích, ta đã dốc sức điều tra nhưng vẫn chưa tìm ra là thế nào?"Tư Lộ Khiết vừa đi vừa buồn phiền.

"Tiểu thư đừng lo lắng quá, đại thiếu gia sẽ không sao đâu, có thể là ngài ấy đang ẩn trốn ở đâu đó thôi. Với thế lực của Mộ Trầm Hiên thì nếu tiểu thư tìm ra đại thiếu gia thì hắn sẽ tìm ra, như thế thì càng nguy hiểm. Bây giờ chúng ta chỉ cầu mong là ngài ấy ẩn nấp nơi nào tốt thôi." Tiêu Tiêu trấn an.

"Haizz, mong là vậy, bây giờ ở nhà thì tên Mộ Trầm Hiên lại rất được phụ mẫu yêu thích thì phải làm sao bây giờ, nếu mình có nói thì họ sẽ không tin, trái lại sẽ 'Rút dây động dừng', tên đó mà biết thì đằng nào hắn cũng giết người diệt khẩu. Tên cầm thú này còn dám có ý đồ với ta, đáng hận!"Tư Lộ Khiết ngữ điệu căm ghét nói.

----Tiểu kịch trường----

"Đây là chiếc vòng giúp Tiêu Tuyết Ngưng trong việc tu luyện."

Cố Diêu Nguyệt: Mua!

"Đây là trang sức mà Tiêu Tuyết Ngưng thích."

Cố Diêu Nguyệt: Mua, Mua!

"Đây là lò luyện đan tốt nhất chắc chắn Tiêu Tuyết Ngưng sẽ thích."

Cố Diêu Nguyệt: Mua, Mua, Mua!

"Đây là....."

Cố Diêu Nguyệt: Mua, Mua hết! Các ngươi cứ đem về cho nàng ấy

Tư Hàm Quân:"......." 'Tiền ở Nguyệt Vũ Các là để người lấy đi mua đồ tặng tức phụ à T_T'

Chương Phong Mặc:"........" ' Tiền ta để trong nhẫn không gian là để cho ngươi dùng để cua tức phụ à T_T' .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net