Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi làm xong hết thủ tục trên thân thể, Nhược Ca về Hy cung.
Chân bước vào cửa nửa bước Nhược Ca chết sững, đổ mồ hôi lạnh.

Mạc Hy đang trừng mắt nhìn nàng như nàng thiếu nàng ấy cả ngàn lượng vàng.

"Tiểu thái giám, ngươi lại không biết tốt xấu mà la cà, buổi sáng tỉnh giấc đã không thấy ngươi, ngươi đã làm gì, đi đâu? "

Nhược Ca trong lòng kêu khổ khóc không ra nước mắt, thực sự tiểu hắc tử này quản nàng còn hơn mẹ nàng a.

" Ta là đi tìm nhà xí a, ngươi không cần giận, không phải ta đã về rồi sao? "

Mạc Hy " hừ" thanh không chấp nhận lý do ngụy biện của nàng, tìm nhà xí cả buổi ? Ngươi liền muốn ly ta càng xa càng tốt phải không? Ta mới không cho ngươi nguyện ý.

" Người đâu mang tên này đánh hai mươi trượng cho bổn công chúa"

Dứt câu, hai tên to con nâng Nhược Ca ra ngoài, nàng oai oái kêu một hồi cũng không dám làm ra động tác phản kháng khác thường. Tự nhiên ngã núi liền biết võ nghệ, không hỏi sẽ khiến người ta hoài nghi nàng không phải nguyên chủ.

" Thả...thả ta ra!!! Tiểu Hắc Tử! Ngươi là đồ vô lại!"

Nhược Ca ấm ức nói không nên lời, đi tìm nhà xí trở về liền bị đánh, nàng mới không thèm đi tìm đâu.

Mạc Hy cười đến vui vẻ, ăn trái cây trên bàn càng ăn mùi ngon.

Ai bảo khiến nàng lo lắng đứng ngồi không yên cả buổi sáng đâu.

Mạc Di đi qua thấy gương mặt quen thuộc đang ấm ức chịu đau, bước chân nhanh hơn tiến lại.

" Các ngươi dừng tay, đang làm cái gì ? Sao lại đánh người? Hắn làm sai sao?"

" Thưa! Do tiểu công chúa sai chúng thuộc hạ"

" Hổ nháo!"

Muốn đánh người liền đánh, tùy hứng như vậy?

Mạc Di lại gần Nhược Ca phủi bụi, đỡ nàng lên, ân cần hỏi han khiến người hầu cận xung quanh kinh ngạc đến không sờ được đầu óc.

Khối băng đại công chúa đây sao?

" Ngươi đau không? "

Nhược Ca cười méo mó, chịu đựng đau đớn sau mông đứng lên.

" Tại hạ không có việc gì"

" Theo bổn cung vào Hy cung, Tiểu Hy thực không biết phép tắc!"

~~~~~

" Đại công chúa giá đáo!"

Mạc Hy đang vui vẻ hưởng thụ cười thì liền bị tiếng của binh sĩ phá vỡ. Nàng vội vàng đứng dậy, chỉnh lại y phục . Đã rất lâu hai người không gặp, nay đại tỷ như khối băng nghìn năm ấy đến tìm nàng? Chắc chắn là không có chuyện gì tốt.

" Tiểu Hy thỉnh an đại tỷ, cơn gió nào đưa tỷ đến đây ? Thực làm Hy Nhi thụ sủng nhược kinh"

Mạc Di gật đầu, bỏ ngoài tai lời lẽ âm dương quái khí của Mạc Hy.

Nàng hướng ánh mắt ra ngoài nhìn người theo sau đang khổ sở ôm mông tiến vào.

" Ngươi... sao lại đứng sau tỷ tỷ, chẳng phải ngươi đang bị trừng phạt sao? "

Không để Nhược Ca nói, Mạc Di đập bàn giận giữ.

"Tiểu Hy, muội thật ngang bướng"

" Muội đã làm gì sai khiến tỷ trách mắng?"

Tỷ tỷ mắng nàng vì tên tiểu thái giám ư?

" Sao lại đánh hắn? "

" Ta....muội..."

" Mau nói!"

Mạc Hy tuy ngang bướng nhưng rất sợ vị tỷ tỷ trước mặt này, chữ trong cổ họng nhỏ như muỗi bất mãn nói :

" Tại hắn ra ngoài không báo với muội, làm muội lo lắng"

" Hắn chỉ là một tiểu thái giám, muội có bao nhiêu người hầu hạ, thiếu hắn đâu có gì to tát ?"

" Nhưng..muội quen có..hắn...ở cạnh hơn năm năm rồi, chẳng phải tỷ là người giao hắn cho muội sao?"

Không phải ta lo ngươi cách hắn không được vui sao?

" Hừ, ta giao hắn cho muội để muội có người chơi cùng trong những lúc ta bận, chứ không bảo muội hành hạ hắn"

" Bận? Tỷ bận bịu chuyện gì mà ba năm không đến gặp muội lấy một lần?"

Tròng mắt Mạc Di ngưng trệ, nhất thời không nói ra được lời phản bác. Nàng cũng đâu có muốn hai tỷ muội liền lâu như thế không thể gặp, là bất đắc dĩ.

" Là lỗi của ta, nhưng muội cũng không được phép đánh hắn vô lý, biết không? "

Mạc Hy bĩu môi bất mãn, không đánh liền không đánh đi, tỷ tỷ làm gì mà hung nàng a.

" Muội đã biết"

Mạc Hy cúi đầu, trộm quay qua trừng Nhược Ca ánh mắt hình viên đạn như muốn nói " Bổn công chúa sẽ giết ngươi"

Nhược Ca run run, đi nhà xí khổ cực như vậy, sinh lý con người đâu, có cần như vậy đánh sưng mông không?

Đánh hơi được không xong, liền trước tiên ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

" Tại hạ xin lui"

Mạc Di vội vã ngăn lại.

" Chờ đã, bổn cung muốn hỏi ngươi vài chuyện"

Nàng ngoan ngoãn gật gật đầu, đứng sang bên cạnh tiểu công chúa

" Ngươi đến nay đã hơn mười tám rồi, cũng trưởng thành không ít. Thấy hoàn cảnh của ngươi đáng thương, bổn cung liền nhận ngươi vào cung năm năm trước, ngươi thực sự không có chút ấn tượng gì về bổn cung ?"

Nhược Ca đã đọc qua dã sử thời Mạc ở hiện đại. Đại công chúa này không phải người tầm thường, rất thông minh, nổi tiếng là khối băng, rất nhiều người đã mang sính lễ để hỏi cưới nàng nhưng đều bị chối từ. Vua Mạc cũng cảm thấy không muốn gả, hắn đau lòng Mạc Di, để nàng tự quyết định.

" Tại hạ rất cảm kích công ơn của đại công chúa, nhưng mới trước đây vài ngày, ta bất cẩn bị ngã xuống núi nên tạm thời không thể nhớ, mong đại công chúa không để ý "

Mạc Di lòng trầm xuống, hắn thế mà quên đi nàng.

" Không sao, vết thương của ngươi thế nào rồi? Còn đau không, lại đây để bổn cung xem"

Nhược Ca vội vàng lắc đầu. Người ta thân là đại công chúa, có thể tùy tiện đến gần sao?

Mạc Hy trong lòng hoả khó nhịn, lại trừng nàng một cái.

" Tỷ tỷ không nên để tâm hắn, hắn đáng bị như thế"

" Hảo, hay thế này đi, nếu muội đã không thích hắn, cứ để tiểu thái giám này cho ta"

"...Không được, tuy muội không thích hắn, nhưng hắn là người của muội, tỷ không được tự tiện quyết định!"

" Của muội? "

Mạc Di lắc đầu, nàng không chấp tiểu hài tử không hiểu lời nói của bản thân là gì. Nàng quay sang hỏi ý kiến của Nhược Ca.

" Tiểu thái giám, ngươi có muốn theo bổn cung về Di phủ?"

" Tại...hạ..."

Nhược Ca len lén nhìn Mạc Hy, gương mặt trắng nõn của nàng đang phồng má, mắt đã ngập một tầng nước chỉ trực chờ rơi xuống.

Chỉ là đòn roi làm đau thể xác, nàng trước huấn luyện bị thương còn đau hơn thế này nhiều. Tuy Tiểu Hắc Tử này có chút quá đáng nhưng có lẽ rất ưu thích nguyên chủ có cùng hình dáng, cùng tên với nàng. Cũng may cơ thể của nguyên chủ không khác xa nàng là mấy, cũng là nữ nhân, nhưng ngực...ngực của nàng ở thể xác hiện tại là...là B cup a !

Ít ra to hơn nguyên chủ hiện tại một chút.

" E rằng tại hạ không thể nhận lời, tiểu công chúa còn nhỏ, tại hạ sẽ ở bên cạnh phụng sự nàng, lời mời của công chúa, tại hạ xin đa tạ"

" Không sao, là lựa chọn của ngươi, bổn cung không ép buộc "

Mạc Di nở nụ cười kiều diễm lại rất đỗi dịu dàng làm lòng Nhược Ca nao núng, nếu ở gần đại công chúa mê người này, nàng sẽ không tiết chế mà làm những hành động vô lễ mất, lúc đó đầu của nàng sẽ đi chơi.

Sau khi Mạc Di rời Hy cung trở về, Mạc Hy kéo tay áo Nhược Ca

" Từ giờ bổn công chúa cho ngươi gọi là Tiểu Hắc Tử, bổn công chúa sẽ gọi ngươi là Tiểu Ca, biết chưa!"

Nàng quen tay đưa lên xoa đỉnh đầu của Mạc Hy

" Được rồi, không cần sinh khí"

Mạc Hy bị nàng xoa đầu cũng không có tiếp tục tức giận, như mèo nhỏ cọ cọ tay nàng muốn được xoa càng nhiều.

Tối đến Mạc Hy sang giường Nhược Ca ôm nàng ngủ.

Hắn rất đứng đắn, sẽ không đối với nàng làm gì đi, ôm một chút cũng không sao, để hắn ôm tâm đến tỷ tỷ mới là điều không thể chấp nhận.

" Tiểu Hắc Tử ? Không sợ ta làm gì ngươi sao? "

Tiểu công chúa dụi dụi vào lồng ngực nàng, không màng đáp lại.

Tại Di cung, đại công chúa tâm tình hỗn loạn. Từ hôm gặp lại hắn đến bây giờ lòng nàng liều không yên quá, muốn đến phủ của Hy Nhi nhìn hắn một chút, muốn hắn như trước kia đối nàng bám không muốn rời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net