Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhược Ca không để ý đến hắn nữa, quay qua nhìn tình hình của hai cô nương nàng vừa cứu. Bước lại gần hơn một chút kiểm tra sơ qua thương tích rồi gật gù.

Xem ra cũng không chịu thương tích nặng.

" Vị cô nương này thấy thế nào rồi? Tiểu thư nhà cô nương có bị làm sao không? "

Tiểu Thanh bị đánh rất nặng nhưng vẫn gượng đau đỡ tiểu thư nhà nàng. Tiểu thư không sao là tốt rồi.

" Đa tạ công tử cứu giúp, tiểu nữ cùng tiểu thư không có gì nghiêm trọng"

" Hảo, để ta tiễn hai cô nương về"

Tiểu Thanh định lên tiếng chối từ liền bị tiếng nói yếu ớt của Vương Tiểu Kha ngắt lời.

" Phiền công tử"

Nhược Ca mỉm cười, trở lại chỗ Bạch Mã Phát vỗ vỗ đầu y.

" Mã Phát đợi lâu không, phiền ngươi cho hai tiểu thư phía trước cưỡi, được không? "

Bạch Mã Phát lầm lì đừng im một chỗ, mặc nàng có ra sức kéo.

" Gia gia nhà ngươi a! Giúp ta một chút chút đi nha"

Bách Mã Phát ngoảnh mặt đi phì cái miệng như thở dài.

" Ta nói ngươi biết, hai vị cô nương cưỡi ngươi là mỹ nhân nha, ngươi không cho nàng cưỡi, ta liền tự mình hưởng thay ngươi "

Bạch Mã Phát hí lên một tiếng, vẫy vẫy đuôi chạy quanh nàng, không quên quật cái đuôi đầy lông vào mặt nàng.

" TIỂU TỬ NHÀ NGƯƠI! "

Nhược Ca nhịn xuống tức giận kéo Bạch Mã Phát tiến đến chỗ Vương Tiểu Kha cùng Tiểu Thanh.

Từ xa trông bóng dáng của Nhược Ca, Vương Tiểu Kha nhìn không rời mắt.

" Tiểu thư, y đã ra tay giúp đỡ, sao có thể lại làm phiền y? "

Vương Tiểu Kha mỉm cười, không tìm thấy người cần tìm cũng không sao. Nàng cảm thấy gặp được vị công tử đây, người trong lòng nàng đang tìm kiếm đang ngày một gần hơn. Có điều...thân thế của y, chiếc phiến quạt...không lẽ là nhân bản của Dương Man quốc sư?...Không...không có khả năng...

" Ngươi không biết, chiếc phiến quạt y dùng là thứ vô cùng quý giá, luôn được Dương quốc sư mang bên người, ta muốn biết nguồn gốc từ đâu vị công tử này lại có nó"

Tiểu Thanh kinh ngạc, vội vàng lấy hai tay che miệng lại gật gật đầu.

Dắt Bạch Mã Phát đến trước mặt hai người, Nhược Ca vỗ mạnh vào lưng Bạch Mã Phát, cười như không cười hướng Bạch Mã Phát khiêu khích.

" Hai vị cô nương cứ yên tâm cưỡi, tên hám mỹ nhân này cũng sẽ không làm hai người ngã "

Bạch Mã Phát huých đầu vào đầu Nhược Ca, hí lên một tiếng.

Nhược Ca ăn đau ôm lấy đầu.

" Ai...Là làm phản a! Bách Mã Phát đệ đệ! Ta ít nhiều gì cũng là chủ nhân của ngươi nha! "

Vương Tiểu Kha bụm miệng cười, còn có thể nói chuyện với ngựa a, còn coi nó là đệ đệ của mình nữa, lần đầu nàng thấy người kì lạ như vậy.

" Tiểu nữ họ Vương, danh Kha, xin hỏi danh tính của công tử?"

" A, ta họ Nhan tên Ca. Gọi ta Nhược Ca là được, không cần khách khí"

" Ân"

Nhược Ca đỡ Vương Tiểu Kha lên ngựa, sau đó cũng giúp Tiểu Thanh lên, còn bản thân nàng đi bộ dắt Bạch Mã Phát, coi như là luyện tập thân thể đi, nhìn qua hai nàng cũng không phải là người quen chịu nặng nhọc.

" Nhan công tử"

" Ân?"

" Vì sao lại giúp tiểu nữ? Phụ thân của hắn cũng có địa vị không nhỏ, công tử không sợ chuốc họa vào thân? "

Nhược Ca cười trừ, dù phụ thân hắn thế nào cũng đâu có uy lực như Mạc Đình, nàng cũng đã quen bị đe doạ rồi. So với bị Mạc Di khước từ, đe doạ có là gì ?

Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời đã chập tối, mặt trời cũng sắp lặn sau lưng núi, màu cam đậm trên trời cũng dần chuyển màu đỏ đậm. Ta lại như vậy...lại nhớ đến Mạc Di...Thân chủ...ngươi không thể buông bỏ được nàng ?

" Nhan công tử?"

" So với bị người ta thầm yêu khước từ , ám sát hay đầy đoạ, ta cũng không sợ "

Cả bầu tâm sự bị nàng phong bế trong nội tâm, ánh mắt không giấu được ưu phiền nhìn xa xăm, tầm nhìn cứ mờ dần...mờ dần...mũi nàng ươn ướt...nàng khóc? Vì cái gì nàng lại rơi lệ?

Không khí trầm xuống, lệ bị gió thổi bay đi, trời cũng đã tối nên Vương Tiểu Kha cùng Tiểu Thanh cũng không phát hiện ra nàng rơi lệ. Không nhìn thấy nhưng Vương Tiểu Kha cảm nhận được ân ẩn nỗi đau của Nhược Ca. Quay sang nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của nàng, vuốt tóc của y ra sau tai, mỉm cười thật ấm áp.

" Một ngày nào đó, sẽ có nữ nhân bù đắp được nỗi đau này của ngươi"

Nhược Ca chưa kịp hoàn hồn , chỉ kịp nghe mùi hương hoa phảng phất qua khứu giác. Theo phản xạ nàng quay về hướng thứ mát lạnh cùng mềm mại chạm vào tai nàng, nhìn Vương Tiểu Kha không rời mắt.

Vương Tiểu Kha nói không sai. Bầu trời kia dù có trở thành một màu đen mịt mù, ngàn ánh sao cùng nguyệt cũng sẽ lại thắp sáng. Có những ngày ta tưởng như không "sao" không " nguyệt" không phải là chúng không chịu lộ diện mà chính sự tồn tại của chúng bị mây phủ nhận. Mây xấu xa đánh lừa nhân loại tầm thường. Cho nên, nhân loại mới dễ dàng đi vào con đường không rõ lối thoát . Con đường tình ái cũng vậy, cũng quá đỗi gian nan. Gian nan hơn cả khi ta và ngươi giống nhau đều là " nữ nhân" . Liệu thế gian ai có bản lĩnh đứng ra giải đáp câu hỏi" Tình là chi ?"

Nhược Ca cầm chặt dây cương ngựa, mềm lòng nở nụ cười đáp lại.

" Ta tin...ta muốn tin... Tiểu Kha"












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net