Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Mạch từ trên long ỷ hướng Liễu Thành nhìn xuống, long nhan có phần tiều tụy ném hắn ánh nhìn khinh bỉ . Liễu Thành vẫn không mảy may quan tâm đến người hắn gọi là phụ hoàng, tay trái cầm cái nhẫn ngọc tinh xảo đưa lên thầm đánh giá.

Liễu Mạch càng thêm tức giận, tay đập mạnh xuống bàn hướng Liễu Thành quát mắng :

" Ngươi cướp sắc, trêu hoa ghẹo nguyệt, đem dân nữ nhà lành ban ngày hãm hiếp, ngươi coi dân chúng của trẫm là thứ để ngươi làm trò tiêu khiển? Tấu chương bao nhiêu cuốn đều là kể tội ngươi, ngươi còn dám nhận mình là hoàng tử của Đại Mạc, là người thừa kế của trẫm? "

Liễu Thành nhăn mày, đem quạt trên tay đập vào tay còn lại. Bộ mặt chính là không biết hối lỗi ngược lại còn có khinh thường.

Hắn thiết nghĩ ngày lật đổ Liễu Mạch cũng không xa, đến nước này không phải vì tình nghĩa thì y đã không theo Tề công triệu kiến Liễu Mạch. Hiện tại y còn đè cổ hắn xuống mắng chửi?

Liễu Mạch từ trước đến nay dù có trách mắng hắn ra sao cũng không đem hắn xử phạt quá nặng nề, dù sao Liễu Mạch chỉ lấy một vương phi liền đã lập thành hoàng hậu, bà sanh cho Liễu Mạch một công chúa cùng một hoàng tử. Liễu hoàng hậu vì khó sanh khi mang bầu Liễu Thành nên đã qua đời. 

Đối với Liễu Mạch mà nói, y đem tình phụ tử dành cho Liễu Thành nhiều hơn, cũng coi trọng nam nhân hơn. Y thiết nghĩ " Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô*"

(*) Có một con trai thì vẫn là có, nhưng có mười con gái thì vẫn là không có.

Liễu Mạch nắm chặt hai tay, móng tay cắm vào da thịt đến bật huyết. Y ngồi xuống long ỷ, hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra.

" Tề Công, triệu công chúa đến"

" Dạ"

Liễu Yến ngồi ngay ngắn bên cạnh giường , hai tay ra sức đánh vào người Nhược Ca, không cho y cởi hài của nàng.

Đối với nữ nhân danh tiết rất quan trọng, để nam nhân động chạm, dù là nơi nào cũng sẽ bị người ngoài coi là nữ nhân không trong sạch. Liễu Yến không bắt Nhược Ca thay nô tì vì nàng chăm sóc vết thương, hắn không nghe lời mà tự ý đem nước ấm cùng thuốc đến phòng nàng, còn tự tay tẩy rửa xem xét vết thương.

Ban đầu là do nàng không đề phòng cũng không nghĩ rằng Nhược Ca hắn sẽ cởi hài của nàng, nhưng lần này nàng ương ngạnh không cho y chạm vào .

Nàng để ý Nhược Ca nhíu mày cũng đình chỉ lại động tác, hắn bỏ cuộc a? Sao lâu như vậy còn không chịu đứng lên?

" Ngươi làm sao ? "

" Ta làm sao?"

" Ngươi không chịu đứng lên?"

"..."

Nhược Ca lại im lặng, mặt cúi gằm xuống đất, một hồi lại cười sáng lạn mà ra điều kiện.

" Cho ta xem vết thương, ta tạc tượng gỗ tặng ngươi"

Liễu Yến nhớ đến tượng Nhược Ca tạc Mạc Di, khó chịu lại càng khó chịu,quay mặt đi chỗ khác " hừ" một tiếng

" Bổn cung mới không cần tượng gỗ của ngươi"

Nhược Ca dỗ dành không được, thở dài một tiếng.

" Được, ta lại tiếp tục trốn ngươi, lần này đến cả thổ địa Đại Liễu ngươi cũng không tìm được ta"

" Ngươi dám!"

Nhược Ca ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào Liễu Yến.

" Ta nói ngươi, mọi ngày ngươi câu dẫn, đụng chạm vào ta, ngươi cũng không ngượng ngùng đi, hiện tại ta muốn tẩy rửa chân cùng bôi dược cho ngươi, ngươi lại ngượng ngùng? "

"..."

" Ngươi nghĩ ta là nam nhân chiếm tiện nghi ngươi? Ngươi a, ngươi chính là chiếm tiện nghi ta, sờ soạng ta nha"

"..."

Liễu Yến đen mặt, đem Nhược Ca đánh một cái vào đầu.

" Ngu ngốc! "

" Ngươi..."

Nàng là người chủ động câu dẫn Nhược Ca nhưng không phải nữ nhân không biết giữ danh tiết. Hắn không biết danh tiết của nữ nhân rất quan trọng hay hắn đã quá quen thuộc việc động chạm với biểu tỷ cùng Hy Hy?

Nghĩ đến Nhược Ca cùng biểu tỷ âu âu yếm yếm, một cỗ chua xót trực trào, tim như bị dao cứa, đau đớn đến nghẹn thở.

Hai tay bắt lấy cổ y phục Nhược Ca kéo lên, đem môi mỏng của nàng cắn lấy.

Nhược Ca "a" một tiếng, định bộ mắng Liễu Yến .

Thấy gương mặt ân ẩn đỏ, cùng lệ trên dung nhan diễm lệ rơi xuống, Nhược Ca không đành lòng nhìn Liễu Yến khóc, hai tay lau đi giọt lễ vương trên khoé mắt nàng.

" Ngươi làm sao lại khóc? Vết thương bị đụng trúng a?"

Liễu Yến hất tay nàng ra, quay lưng lại với nàng.

" Ta không muốn nhìn thấy ngươi"

....

" Được "

"..."

" Đừng tự tiện câu dẫn nam nhân, biết không"

"..."

Nhược Ca cũng không mong Liễu Yến đáp lại, đứng đó nhìn nàng một hồi rồi mới quay lưng rời đi.

Ra đến ngoài cửa phòng, nàng đem lọ dược đưa cho hai nô tì.

" Ngươi đem cái này ngày ngày bôi đều đặn cho công chúa"

" Dạ"

Liễu Yến co người lại, thân thể run rẩy vì kiềm chế tiếng khóc.

Tự tiện câu dẫn nam nhân? Bổn cung chỉ muốn câu dẫn ngươi. Trong lòng ngươi chỉ có biểu tỷ, ta dù cố gắng như thế nào kết quả cũng chỉ có một, phải không?

--------------

Nhược Ca ra đến gốc cây gần chuồng ngựa, quan sát xung quanh không có người mới đem tấm bản đồ ra xem xét . Bản đồ kinh thành Đại Liễu, trong dã sử có mật thất quan trọng, nàng đều đã họa đầy đủ, hiện tại chính là đi kiểm chứng.  Đường đi trong cung hướng Nam nàng đã kiểm chứng xong. Bản đồ phía Nam trong dã sử cùng hiện tại rất giống nhau, dã sử còn viết hướng Bắc có mật thất nối liền với phòng của Nhị hoàng tử tức là Liễu Thành mà chính hắn còn không biết đến sự tồn tại của mật thất đó.

Có mấy khi được thực hành trực tiếp, bổn đặc công phải xem xem mật thất nổi tiếng của Đại Liễu đến thời hiện đại còn phải áp dụng vào để cải tiến có cấu tạo thế nào.

Nghĩ đến chặng đường phải hoàn thiện, nàng cầm khối gỗ tạc dang dở dung nhan của Mạc Hy trong ống tay áo, tay nhẹ vuốt ve khối gỗ.

Di Nhi nàng biết không, mỗi lần tiếp xúc với Liễu Yến, ta lại thấy hình bóng của nàng. Ta không nên rung động với nàng cùng Hy Nhi, càng không nên rung động với Liễu Yến. Hôm nay ta lại được nghe câu nói ta không bao giờ muốn nghe ' ta không muốn nhìn thấy ngươi' , chỉ khác người nói không phải là nàng mà là Liễu Yến. Như vậy cũng tốt, các nàng sẽ quên ta, quên đi sự hiện diện vô nghĩa khiến các nàng đau khổ.  Ta đã hủy đi hạnh phúc được định sẵn của các nàng trong dã sử, nữ nhân có thể yêu nữ nhân sao? Thời đại này chính là bất khả thi.

Nàng nhẹ mỉm cười, nụ cười tự giễu pha lẫn đau khổ, buồn bã . Hai tay ôm chặt khối gỗ vào lòng, ngồi gục trên nền đất lạnh tâm can cũng như vậy lạnh lẽo. Chỉ một lúc thôi, nàng muốn được ôm vào lòng dỗ dành như một tiểu hài tử, tiểu hài tử được khóc trong vòng tay của mẫu thân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net