Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khả Đồng Đồng đi hái thảo dược trên đường thấy củi khô nàng nhặt gom thành bó lớn, nàng đã đi được hơn một ngày, cũng sắp đến lúc kết thúc chuyến hành trình. Nàng sắp xếp lại thảo dược cùng bó củi để dễ dàng mang đi. Không nghĩ đến trên đường về trời lại đổ mưa thật lớn, dù trong rừng bao phủ nhiều cây đi nữa cũng không thể che chắn hạt mưa nặng nhọc kia không rơi trúng nàng.

Khả Đồng Đồng chỉnh lại giỏ tre, cầm chắc hai quai giỏ chạy thật nhanh đi tìm nơi trú. Thấy dòng suối nhỏ chảy ra từ vách đá, nàng thiết nghĩ nếu đi đến đầu nguồn sẽ có chỗ trú. Đi ngược dòng liền tới được hang động lớn. Nước mưa men theo vách đá chảy xuống tạo thành một dòng suối trong veo rẽ nhiều nhánh, mắt thường cũng có thể nhìn rõ thảm rêu xanh dưới lòng suối.

Càng vào sâu bên trong nàng càng cảm nhận rõ cái lạnh cùng mùi khói phảng phất trong không khí. Có người trú ẩn trong này ?

Than củi hồng cũng đã gần biến đen, bên cạnh có nam nhân mặc bạch y nằm trên tảng đá lớn hai tay ôm lấy thân thể run rẩy chịu đựng cái lạnh.

Khả Đồng Đồng tò mò tiến lại gần quan sát người kia cho rõ, cảm thấy được y thở rất nặng nhọc, mặt cũng đỏ lên, trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh Khả Đồng Đồng liền vội vã đem bó củi của nàng nhóm lửa.

Nàng đặt giỏ tre xuống tìm lá đại ngải, trần bì, rễ thủy xương bồ, rễ cà gai leo chạy ra chỗ dòng suối nhỏ để rửa sạch, lấy ra trong giỏ tre thần kì một cái nồi đất nhỏ.

Nồi đất nhỏ này nàng thường mang đi để nấu cơm, hiện tại thì tốt rồi, nàng mang dùng để sắc thuốc cứu người. Nếu y tỉnh nàng liền bắt y rửa nồi thật sạch, bằng không khi nấu cơm sẽ bị lẫn vị cùng mùi của thảo dược, mà Khả Đồng Đồng rất ghét vị đắng .

Sắc thuốc xong, nàng đổ ra chén đem đến bên cạnh y. Không biết làm cách nào để người trước mặt uống thuốc, nàng dùng tay vỗ vào má hắn.

* Bốp bốp* " Mau tỉnh"

Y khẽ rên rỉ làm Khả Đồng Đồng vội vàng rút tay lại.

Sao hắn lại đột nhiên rên rỉ? Hắn đang mê sảng a? Làm sao để cho hắn uống thuốc đây?

Lão già Nhị thường nói, nam nữ thụ thụ bất thân, hiện tại để hắn tựa vào người nàng, là nàng được tiện nghi hay là hắn được tiện nghi?

Người trước mặt nhíu chặt mày ho một tràng lớn, Khả Đồng Đồng mới quay trở lại thực tại.

Hiện tại đã là lúc nào nàng còn để ý ai được tiện nghi đây! Cứu người quan trọng hơn!

Khả Đồng Đồng đặt chén thuốc xuống, hai tay dùng sức đỡ, sức nặng của thân thể truyền sang đè lên người nàng.

Nàng mới không nghĩ đến tên tiểu bạch kiếm như hắn lại nặng như vậy.

Vì không muốn hắn bị sặc thuốc cho nên nàng mới dùng hết sức bình sinh để đỡ thắt lưng hắn, hiện tại thì nàng hối hận rồi.

Khả Đồng Đồng thở dài, đặt đầu hắn kê lên đùi, cách này vẫn tốt hơn.

Đem chén thuốc tiến lại gần miệng y đổ xuống một ngụm nhỏ, y như cảm nhận được vị đắng liền không chịu mở miệng.

Nàng " hừ" nhẹ một tiếng đưa tay lên dùng sức bóp mũi, vì khó thở nên y liền mở miệng. Thấy hắn mở miệng nàng cũng không kiên trì mà để y uống chậm rãi, liền một lần đổ hết xuống. Hắn khẽ nhíu mày bởi vì đắng rồi cam chịu nuốt xuống.

Khả Đồng Đồng gật gù hài lòng, đem y phục dự phòng của nàng đắp lên cho hắn, bản thân nàng tuy một thân ướt sũng nhưng cũng không đành lòng để người có bệnh chịu lạnh.

Ra đống lửa cởi xuống y phục đem đi hong khô, bản thân chỉ mặc kiện trung y ngồi sưởi ấm, nàng nhìn y phục treo gần đống lửa rồi lại đảo mắt sang hắn, mí mắt nặng trĩu nhắm lại.

Y bị bệnh cũng sẽ không tỉnh ngay được, nàng chỉ cần tỉnh trước hắn ,  nhanh chóng mặc lại y phục là được rồi.

.............. .

Hai canh giờ sau

Nhược Ca choàng tỉnh, miệng lưỡi khô khốc gắng sức dùng hai tay chống đỡ thân thể khập khiễng đến bên dòng suối nhỏ uống nước. Nước suối lạnh làm nàng thanh tỉnh được vài phần.

Nhìn đống lửa đã gần tắt, lại có nữ nhân lạ mặt không mặc y phục gần đó gật gù ngủ. Nhược Ca lấy y phục trên tảng đá gấp thành gối kê lên đầu nàng, đem y phục đã được hong khô đến khoác lên.

Trước đây nàng rất ít khi bị bệnh, thân thể nguyên chủ hiện tại thì không như vậy, chỉ cần nhiễm mưa liền rất dễ bị cảm lạnh.

Nhược Ca cho thêm củi vào nhóm lửa , ngưng lại động tác chú ý nghe nữ nhân lạ mặt nói mớ một tràng dài, dù không hiểu nữ nhân ấy nói cái gì nhưng lại khiến nàng bất giác bật cười. 

Nàng ngắm nhìn nữ nhân lạ mặt thật lâu, ngũ quan sắc xảo ẩn hiện bị lớp y phục che khuất một nửa. Nhược Ca trong lòng không ngừng tán dương cùng khen ngợi nữ nhân thời này ai ai cũng thật mỹ mạo.

Vòng tay đỏ thẫm đeo trên tay trái khẽ động làm nàng thoát ra khỏi thực tại, tay còn lại nghịch ngợm chuỗi hồng đậu.

Nàng rơi vào trầm mặc, những dòng nghi vấn không có lời giải đáp náo loạn trong đại não của nàng.

Lại một lần nữa nàng tự hỏi "Thay đổi dã sử có phải là điều đúng đắn? "







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net