Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đem từng chút một kí ức về hắn sắp xếp lại, dần dần ta nhận ra vốn dĩ có sắp xếp chúng thật gọn gàng cũng không thể ngăn cản ký ức về hắn ngập tràn trong tâm trí. Là tình cảm dành cho hắn quá lớn chăng?

 Ngươi biết không Tiểu Xương Rồng, chủ nhân của ngươi hắn cười thật đáng ghét, hắn không xem lời của công chúa có bao nhiêu quyền lực mà thoái thác. Từ nhỏ ta xem hắn đích thực là hảo hữu, coi trọng hắn. Lớn lên một chút, ta chính mình thừa nhận có chút thích hắn. Gần đây nhất lúc từ vách núi cứu hắn trở về ta cảm nhận được tính cách hắn đã thay đổi. Ta thực thích con người này của hắn. Ngày qua ngày cùng hắn tiếp xúc, ta xác thực bản thân đối hắn có bao nhiêu yêu thích. Hiện tại hắn rời xa ta, ta càng thêm minh bạch. Ta Mạc Hy muốn hướng hắn cùng nói chuyện yêu đương.  

Mạc Hy đem ngón trỏ chạm gai nhọn trên cây xương rồng nhẹ vuốt. Nhớ cũng chỉ có thể nhớ, nàng còn có thể làm gì ?

 Thuở nhỏ, nàng thường được hoàng ngach nương kể những câu chuyện tình yêu thật đẹp. Người thường nói tình cảm là thứ không thể ép buộc, tiểu công chúa nàng khi đó thực không hiểu. Hiện tại nàng liền hiểu được ép buộc hắn chính là đem hắn ném ra xa khỏi nàng. 

Ta thực xin lỗi, Tiểu Hỗn Đản. 

Ta muốn nghe giọng nói của ngươi, lại gọi ta Tiểu Hắc Tử, được không ? 

>>>>>>>>>>

Nhược Ca choàng tỉnh giấc, lồng ngực quặn thắt lại, hai tay ôm lấy ngực, co rút người chịu đựng đau đớn. 

Tiểu Hỗn Đản, nàng...ta mơ thấy nàng khóc. 

Nguyên chủ, nàng khóc, khóc thật thảm, ta nhịn không được đau lòng. Ta...đau lòng nàng vì ta khóc.

Khả Đồng Đồng ngủ không sâu, mở mắt thấy Nhược Ca hắn hốc mắt đỏ hoe, tay nắm y phục đến rối loạn, nàng vội vàng tiến lại bắt lấy tay hắn bắt mạch, miệng không ngừng lo lắng hỏi han.

" Ngươi đau chỗ nào?" 

Nhược Ca nhận thức được mà rút tay lại. 

" Không việc gì" 

Khả Đồng Đồng nhíu mày , hai tay xách cổ áo Nhược Ca, dùng sức đem y phục cởi bỏ. Nhược ca nắm lấy hai tay của nàng,  buộc nàng ngưng lại động tác. Nhưng là phản ứng không kịp động tác của nàng. 

" Ngươi là muốn làm cái gì?" 

" Ngươi vì cái gì mà phẫn nam trang!?"

"...Ta không phẫn nam trang"

Khả Đồng Đồng không tính nghĩ nhiều, không đối với hắn tiếp tục so đo phải trái. Hắn không muốn nói nàng cũng không thể ép buộc , nàng đột nhiên vì cái gì lại kích động? Hắn là nam nhân hay nữ nhân cùng nàng không can hệ. 

" Ta về nhà, ngươi cũng mau trở về đi" 

"..." 

Khả Đồng Đồng sắp xếp lại đồ đạc, chuẩn bị về nhà sớm hơn nàng dự tính. Ôm Bao Chửng trong lồng ngực đeo rỏ tre đan lên vai, hướng lối ra hang động bước đi. Bao Chửng trong lòng nàng không ngừng giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay ,nhảy xuống dưới đất chạy ngược hướng vào hang động. 

" Bao Chửng!?"

Khả Đồng Đồng quay lại tìm Bao Chửng, thấy nó vậy mà ở bên chân Nhược Ca dụi dụi. 

Nhược Ca nhẹ mỉm cười , cúi xuống đem Bao Chửng ôm vào lòng.

" Làm sao vậy, phú bà khi dễ ngươi?" 

Khả Đồng Đồng hít một ngụm khí lạnh, đối Nhược Ca nói.

" Ta không khi dễ nó" 

Hai cái tai lớn của Bao Chửng từ lồng ngực Nhược Ca khẽ động, hướng Khả Đồng Đồng kêu rồi nhìn Nhược Ca kêu thêm một tiếng.

" Muốn ta cùng nàng đi? Nhưng nàng không muốn nha"

"..." 

Nhược Ca xoa xoa cái đầu nhỏ của Bao Chửng, bế lên đưa cho Khả Đồng Đồng.

" Tiểu tỷ tỷ, ta muốn cùng tỷ về nhà" 

"..."

Khả Đồng Đồng " hừ" lạnh một tiếng, đem Bao Chửng từ tay nàng ôm về. 

Cái gì mà ' tiểu tỷ tỷ', đáng ghét. 

" Nhà ta không nuôi thêm được ngươi"

Nhược Ca nhìn rỏ tre đan đầy ắp thảo dược, khẽ cười một tiếng.

" Tiểu tỷ tỷ, ta đối với thảo dược có hiểu biết một chút, đưa ta cùng trở về ngươi có lợi nhiều chứ không ít"

"..."

Khả Đồng Đồng căn bản không tin lời nàng nói, bước chân còn vì thế mà bước nhanh hơn.

" Tiểu tỷ tỷ! Ta có thể đọc hết tên thảo dược trong rỏ tre của ngươi nha!"

"..." Khả Đồng Đồng vẫn là ôm Bao Chửng bước tiếp.

" Trong giỏ ngươi có bạch hóa xà thiệt, xạ đen, cà gai leo, tam thất,....."

Nhược Ca nàng nếu là người không học y hẳn sẽ không biết tên những loại cây này,  nàng xác thực không phải nhắm mắt mà đoán mò. Khả Đồng Đồng ngưng động tác, hướng nàng quay lại.

" Được"

Biết đã thuyết phục được nữ nhân trước mặt, nàng tiến lại thật mau dành rỏ tre của Khả Đồng Đồng.

" Tiểu tỷ tỷ, để ta, ngươi ốm như vậy đeo sẽ đau lưng"

"..." Khả Đồng Đồng nàng nói không lại nữ nhân trước mặt, ôm tiểu Bao Chửng theo sau nàng.

Trời vừa tạnh mưa đường rừng có bao nhiêu trơn trượt, Khả Đồng Đồng sớm đã quen, không nghĩ thân tiểu bạch kiếm kia cũng đi thật thành thạo.

" Bao Chửng, là ngươi bám nàng, hiện tại về đến nhà, ngươi tốt nhất đừng để nàng biến ngươi thành thỏ nướng"























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net