Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè vốn dĩ là nắng nóng, mưa cũng đều đặn đổ xuống hạ nhiệt. Đời trước là đặc công, giờ giấc sinh hoạt của nàng vốn là thất thường. Nàng vừa tỉnh dậy, gương mặt mỹ đến để nàng ngưng hít thở phóng đại trước mắt. Khả Đồng Đồng lăn sang nệm của nàng từ lúc nào? Còn rúc vào trong ngực của nàng đây? Ách, thật không biết Khả Đồng Đồng tỉnh liền có hay không cho nàng ăn bạt tai. Nhưng nàng mới là người bị ăn đậu hũ nha.

---------

Khả Đồng Đồng tối hôm qua cũng không như thường lệ ngủ sớm. Nàng trừng mắt liếc Nhược Ca, để ý từng động tác của nàng, Tiểu Bao Chửng đã sớm ở trong lòng nàng ngủ ngon ngọt cũng không biết hai cái đại nhân làm cái gì. Trên ngọn núi hiếm khi có khách cho nên nệm dự phòng cũng chỉ thừa lại một cái. Căn phòng nhỏ nên nàng bất đắc dĩ rải nệm gần sát Khả Đồng Đồng. Khả Đồng Đồng ném cho nàng ánh mắt đề phòng cùng khinh thường.

Nàng cũng biết ta là nữ nhân còn như thế đề phòng? Ta còn có thể đối với nàng làm cái gì đâu?

Nhược Ca nằm xuống, đúng lúc cùng Khả Đồng Đồng đối mặt. Đôi mắt đen láy của Khả Đồng Đồng làm nàng không tự chủ nhìn nhiều một chút, gương mặt ngũ quan tinh xảo, điểm nhấn là nốt ruồi bên khoé mắt phải, môi đỏ mím chặt bất mãn nhìn nàng.

" Ngươi nhìn đủ?"

Đột nhiên bị người kia hỏi, như có tật giật mình mà tránh né ánh mắt của Khả Đồng Đồng, gật gật đầu .

"...Đủ"

Còn dám nói đủ?

Khả Đồng Đồng cầm cái gối hướng nàng ném đi xuống

Nàng bắt được cái gối, ôm đặt xuống, xoa xoa nếp nhăn trên gối, đối Khả Đồng Đồng mỉm cười.

" Tiểu tỷ tỷ, đa tạ ngươi cho ta gối đầu của mình đâu"

" Ngươi..."

Mùi lãnh hương tựa hoa sơn trà đồng dạng khiến nàng dễ chịu, mí mắt cũng đi theo nặng nhọc. Khả Đồng Đồng oán giận nàng, nàng không còn sức hống tiểu tỷ tỷ đừng giận rồi.

Khả Đồng Đồng không cùng nàng phí lời, coi như thấy nàng đáng thương liền cho nàng cái gối đầu mà thôi.

Qua hai canh giờ, Khả Đồng Đồng chằn chọc không thể ngủ, cắn chặt răng hướng người ngủ thật hương trừng mắt . Nàng hướng Nhược Ca dịch lại gần một chút, ra sức kéo gối khỏi đầu của nàng.

Không có gối ta không thể ngủ, tất cả đều tại ngươi!

Mất một hồi vẫn động nàng vẫn không thể đem gối đầu lấy lại, Nhược Ca như cất giữ kho báu đồng dạng hai tay giữ thật chặt vùi vào gối ngủ.

Khả Đồng Đồng bỏ cuộc, tay đưa lên nhéo mũi của nàng.

Đáng ghét, cho ngươi ngủ cũng tắc thở chết.

Oán giận cũng đã chút giận, nàng chỉ có thể miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.

------

Nghĩ mãi không tìm ra giải pháp, cũng không dám động, thấy người trong lồng ngực có động tĩnh, Nhược Ca tim đập thình thịch nhắm chặt mắt giả vờ ngủ.

Khả Đồng Đồng nhíu mày muốn tỉnh, mớ ngủ theo phản xạ rúc rúc vào chỗ thoải mái mềm mại muốn ngủ thêm một chút, cỗ mùi hương bạc hà nhàn nhạt truyền đến chóp mũi khiến nàng giật mình thanh tỉnh. Tiểu Bao Chửng dù mềm cũng không có thơm như vậy đâu.

Đôi mắt đen láy mở to, kinh diễm nhìn gương mặt phóng đại của Nhược Ca.

Nữ nhân đáng ghét này chiếm tiện nghi của nàng.

Nhược Ca tò mò đôi mắt đen láy kia có hay không đang nhìn nàng, tim lại không nghe lời đập nhanh như bị đem lên đài xử trảm.

Thảm, ta nhưng đắc tội tiểu tỷ tỷ, nàng có đem độc dược thả vào nước uống hay thức ăn độc chết ta không?

Khả Đồng Đồng động, thấy nữ nhân đáng ghét mắt vẫn nhắm nghiền nhưng tim lại đập thật nhanh liền biết nàng là đang giả vờ ngủ. Nhìn qua nhìn lại xung quanh, nệm trải của nàng chỉ có Tiểu Bao Chửng nằm, từ lúc nào nàng lăn sang nệm của nữ nhân xấu này a? Tự mình lăn sang, tự mình để nhân gia chiếm tiện nghi? Không có khả năng, nàng ngủ vẫn rất thành thục đâu, là nữ nhân xấu này kéo nàng qua ôm đi. Nàng cũng không hiểu nữ nhân này đã tỉnh còn không chịu cùng nàng tách ra, còn ở lại dán dán nàng ?

Đăng đồ tử.

Lão già hướng nàng dạy không được để nam nhân chiếm tiện nghi, hắn dám tiến tới liền phải phản kháng tự vệ, trừ phi là nàng yêu hắn. Nữ nhân chiếm tiện nghi thì được?

Khả Đồng Đồng mím môi đỏ, càng không hiểu cái gì chiếm tiện nghi hay không chiếm tiện nghi đem bạt tai giáng xuống mặt nàng, sửa lại y phục đi ra ngoài rửa mặt.

Nhược Ca ăn đau cũng không dám mở mắt cùng phát ra âm thanh, đợi tiếng bước chân càng xa mới ai oán bật dậy, ủy khuất xoa xoa má.

Ngủ vẫn bị ăn bạt tai. Bị ăn đậu hũ cũng là nàng, vì cái gì bị đánh a? Đều là hai cái nữ nhân, Khả Đồng Đồng còn sợ nàng chiếm tiện nghi?










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net