Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhược Ca không cố ý muốn Khả Đồng Đồng như vậy đau lòng, ôm Tiểu Bao Chửng đưa lên trước mặt Khả Đồng Đồng lắc qua lại.

" Chủ nhân, không nên đau lòng, còn có Tiểu Bao Chửng ta đâu"

Khả Đồng Đồng nhìn Tiểu Bao Chửng, lại nhìn sang nàng, không keo kiệt kéo khoé môi cười nhẹ.

Hết lần này đến lần khác, ấu trĩ.

Nàng vươn hai tay đem Tiểu Bao Chửng từ Nhược Ca ôm vào trong lòng, ngón trỏ chỉ vào cái mũi nhỏ của Tiểu Bao Chửng

" Không cho phép người theo nàng làm trò ấu trĩ"

Tiểu Bao Chửng cụp hai tai xuống, đem mặt mình dụi trong lòng Khả Đồng Đồng. 

Nụ cười thường trực trên gương mặt nàng vỡ vụn. Cái gì mà ấu trĩ, nàng đây không phải giúp Khả Đồng Đồng bớt ưu thương a? Còn nó, nó chắc chắn là thỏ thành tinh, còn biết làm nũng với Khả Đồng Đồng.

Đặt xuống Tiểu Bao Chửng, Khả Đồng Đồng bước đi trước sự khó hiểu của Nhược Ca, một lúc sau, nàng quay lại trên tay cầm một bộ y phục hướng nàng.

" Là y phục mới ta vẫn chưa mặc qua, đem cái này mặc vào "

" Vì cái gì?"

Nàng cầm lên y phục có hoạ tiết cánh bướm cùng cách hoa đào nổi bật một màu hồng nhạt. Là y phục của nữ tử sao? Nàng xuyên qua đã từng muốn thử tới nhưng lại không dám, thiết kế trang phục hẳn không thể chê vào đâu được, vải vóc đều là chất lượng tốt. Người đẹp vì lụa, vốn dĩ không có nữ nhân nào không xinh đẹp cả.

Để Mạc Hy phát hiện nàng lén lút mua nữ trang về thử qua thử lại, có hay không nghi ngờ thân phận của nàng, hay dễ dàng chấp thuận mang theo đống nữ trang vào phòng nàng đem nàng hoá thành búp bê đa năng của chính mình?

Đến lúc đó bị Tiểu Hỗn Đản đẩy vào đường cùng, nàng sẽ tìm kế sách trí mạng, nói bản thân là đoạn tụ, thích con trai. Là thân phận thái giám, cái này coi như cũng có khả năng đi, dù không nhiều lắm.

" Tiểu tỷ tỷ, ta mặc cũng được nhưng ngươi phải giúp ta giữ bí mật "

Khả Đồng Đồng nhẹ gật đầu, vẫn là gương mặt lạnh như băng không cảm xúc " thế nào cũng được" . Nhược Ca đâu biết trong lòng nàng có bao nhiêu hứng thú. Nàng mặc nữ trang hẳn rất đẹp. Nàng muốn xem.

Nàng cầm y phục trong tay, trông về phía tảng đá một lúc, không do dự đem tất cả của phòng lẫn cửa sổ đóng lại.

Thấy Khả Đồng Đồng vẫn là ngốc lăng muốn ở lại xem nàng thay y phục, đều là nữ tử, nàng có Khả Đồng Đồng cũng có, muốn xem liền cho nàng xem.

Khả Đồng Đồng trợn tròn đôi mắt, tinh tế eo thon hiện ra trước mắt nàng , mặt đều mau đỏ tim đập nhanh, trong lòng nóng như lửa đốt. Biết yếu phải biết lùi bước, nàng quay lưng lại về phía Nhược Ca, không dám lại tiếp tục nhìn.

Nhược Ca bên này chuyên chú tìm hiểu cách mặc, loay hoay một hồi nàng thành công mặc xong. Đem búi tóc thả xuống, tết một bên tóc mai gọn gàng, đến bên bàn trang điểm nhìn chính mình một chút.

Nguyên chủ dung mạo như nàng ưu nhìn, cũng coi như tạm chấp nhận được, dù so với nữ nhân như tiên tử hạ phàm Mạc Di, Mạc Hy, Liễu Yến hay Khả Đồng Đồn, nàng đều không bằng.

" Tiểu tỷ tỷ, ta muốn mượn ngươi son "

Khả Đồng Đồng vẫn không quay đầu lại

" Ở trong ngăn tủ trước mặt người"

Nhược Ca nhìn nàng, cười cười đem ngăn tủ kéo ra tìm kiếm. Là son giấy, nàng ngậm lấy, bặm môi một chút nhìn mình trong gương gật đầu hài lòng.

Nàng không tiếng động đi lại gần Khả Đồng Đồng, môi đỏ kề sát bên tai nàng.

" Tiểu tỷ tỷ, như thế nào không nhìn ta đâu"

Khả Đồng Đồng nhĩ tiêm bị Nhược Ca làm ngứa, rụt lại cổ, lui lại mấy bước hung ác trừng mắt với nàng.

Muốn ta giết ngươi?

Nhược Ca cầm váy xoay một vòng.

" Thế nào? Cũng không tồi?"

Y phục tôn lên nét đẹp của Nhược Ca, màu hồng phần nhẹ nhàng tô lên làn da trắng, cánh môi hồng nhuận được tô son đỏ, tóc đen nhánh dài, nụ cười nở trên gương mặt như cánh hoa thường xuân mới nở làm người chìm vào vũng ôn nhu, ấm áp. Khả Đồng Đồng không ngoại lệ, trầm ngâm nhìn nàng nhiều thêm vài lần.

Mặc nữ trang đều muốn đẹp hơn nam trang vài lần, không chuẩn lại mặc nam trang.

" Mặc hết ngày hôm nay, ta sẽ miễn cưỡng giúp ngươi giữ bí mật"

Nhược Ca cười khổ.

Miễn cưỡng giúp?

Tiếng lạch cạch phía trên làm Nhược Ca giật mình nhìn lên, mắt đối mắt. Nàng cầm chén trà phi lên, mở cửa đạp gió nhảy lên mái đình.

Chết tiệt, bổn đặc công quả nhiên mất cảnh giác quá rồi, mấy tên nghiệp dư tảng đá đã chạy mất, hắn còn thấy nàng mặc nữ trang.

Khả Đồng Đồng từ trong chạy ra.

" Ngươi làm cái gì? "

" Có người nhìn lén, đã bỏ chạy "

Nhược Ca nghĩ cũng không nghĩ ra hai cái hắc y nhân này vì sao theo dõi nàng. La Trương chưa để ý đến nàng tồn tại, là Mạc Đình vẫn là Liễu Mạch?
Liễu Mạch càng không có khả năng đi.

Nàng sang đây với thân phận là sứ giả cầu bình, hiện tại biến mất có phải hay không mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Liễu Yến, nói nàng bao che cho giặc bán nước? Nàng ngu ngốc đến nỗi để cảm tính lấn át lý tính, vì sao cứ phải trốn tránh Liễu Yến? Nàng sợ nếu lại lần nữa thích công chúa, hậu quả trở thành như Mạc Di? Hai người đều không có kết cục tốt?

Nhìn đến hộp gỗ nhỏ trong tay áo, mở ra là vòng hồng ngọc. Phải rồi, Huỳnh Thy Mẫn, có thể tin tưởng được Huỳnh Thy Mẫn! Trong dã sử, nàng là nhân vật rất trọng yếu, cũng là người hiến kế sách cho phụ thân, đưa phụ thân lên được chức danh tướng quân. Liễu Mạch coi Huỳnh tướng quân như hộ thuẫn, dĩ nhiên rất tin tưởng y.

Nàng tìm bút lông viết lên, buộc mảnh giấy nhỏ vào chân chim bồ câu thả đi.

Huỳnh Thy Mẫn ngồi thưởng trà, chim bồ câu bay tới đậu lên vai nàng, nàng cho người lui đi, cầm lên mảnh giấy nhỏ được cuộn tròn, mở ra đọc, đem mạnh giấy xé nhỏ.  Trên mặt hiện lên tia hứng thú, nở nụ cười nhấp một ngụm trà.

" Ngươi quả nhiên thú vị"
































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net