Chương 52: Phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
một hướng, để hai người tự đi hướng khác.

"Vì sao chúng ta phải tìm nàng ta? Là tự nàng muốn làm anh hùng hy sinh đấy chứ." Nam tử bất mãn nói với nữ tử bên cạnh.

"A Cường, hết cách. Tiểu thư nàng đã coi nàng ấy là bằng hữu." Nữ tử khuyên can.

"Cùng với Cửu Vĩ giao hữu, không phải đến tiểu thư cũng bị nàng ta yểm bùa rồi chứ."

"Đừng nói nữa, trước tìm người đã." Cô nương can ngăn hắn nói bậy bạ, sợ có người nghe thấy.

A Cường thấy mình bị đối phương coi là đang nói bậy bạ, liền bĩu môi không quản đối phương nữa, cộc cằn nói lớn, "Hai chúng ta chia ra."

"Á, nơi này có bao nhiêu nguy hiểm." Cô nương lo lắng nói, hắn tức giận rồi sao?

"Không phải nói muốn tìm người sao? Chia ra dễ tìm hơn." A Cường cục súc, trợn mắt với cô.

Kiến Nguyệt ở bên này đang dụ dỗ con gấu, nàng chạy đến ngọn núi cao đằng trước, thỉnh thoảng sẽ liếc xem đối phương còn truy đuổi mình không, cũng có lúc tiếp tục chọc tức nó, bởi vì nàng sợ nó sẽ bỏ cuộc rồi quay lại tấn công người khác.

Gấu kim gai ban đầu nhìn thấy đối phương là Cửu Vĩ, cũng có chút lo sợ, nhưng cơn tức lại lớn hơn, che mất trí khôn, điên cuồng đuổi theo nàng.

Đây đơn giản là cuộc chạy đua tốc độ giữa ma thần và ma thú.

Kiến Nguyệt nhảy vài bước dễ dàng trèo lên núi, con gấu kim gai không nhanh nhẹn như nàng, chưa kể cơ thể nặng nề, leo có chút gian nan hơn. Kiến Nguyệt thậm chí còn cố tình đợi nó, thỉnh thoảng lấy chân đạp núi để sỏi đá rơi xuống mặt nó.

Thấy nó chỉ còn cách mình một găng bàn tay, nàng liền vội vàng bật nhảy lên đỉnh núi, hoá lại làm người, mím môi nhìn bầu trời, tay nắm chặt lấy vòng cổ.

"Mình sẽ hối hận vì sự ngu ngốc này."

Nàng vứt Tiểu Bạc lẫn dao găm xuống, hướng về đằng trước không do dự nhảy xuống, nhìn dòng sông chảy xiết như nước lũ ở phía dưới.

Bạch Tinh, hãy nói là người đã biết em đến đây.

Gấu kim gai trèo đến nơi, thấy đối phương đột nhiên nhảy xuống, lần này lý trí trở lại, do dự nhìn vách núi cao, nó muốn trở về, lại dẫm phải thứ gì đó.

Đùng. Giữa cơn mưa dông như thác đổ đột nhiên ngưng tụ lại một điểm sáng, cơn sét rất nhanh liền giáng xuống, sáng loá cả vùng trời. Tiếng sét vang dội như trời bị xé toạch.

Nhiệt độ của tia sét là bao nhiêu? Thậm chí còn lớn hơn cả bề mặt Mặt trời.

Đoàng.

Gấu kim gai được bọc bằng một lớp kim loại, gặp tia sét đánh trực diện, nội tạng bên trong liền lộn tùng phèo lên, tựa như bị nung cháy, trong chớp mắt, một con thú thể xác to lớn đã đổ gục, rơi từ trên vách núi cao lăn xuống.

A Cường đang lởn vởn cách đó không xa, hắn ngẩng đầu lên phát hiện Kiến Nguyệt đang đứng ở đỉnh núi, đột nhiên hoá lại thành người mà nhảy xuống. Mắt hắn liền mở to, trong lòng hoảng loạn, nàng ta muốn tự vẫn sao?

Hắn định chạy đến, chợp có một tia sét loá lên, làm hắn giật mình ngồi bịch xuống đất, đôi mắt như muốn mù, hoàn toàn không thể nhìn thấy gì nữa, đợi lần nữa nhìn lại, thấy có gì từ trên đỉnh núi rơi xuống, còn Kiến Nguyệt thì lại không thấy đâu nữa.

Chẳng lẽ nàng ta bị sét đánh rồi? A Cường vội vàng chạy đến hướng mà hắn nhìn nơi nàng nhảy xuống.

Kiến Nguyệt nghe thấy tiếng sét như trời vừa xé rách, trong đó hoà lẫn một âm thanh kì lạ.

Hình như là tiếng sáo.

Nàng không kịp nhận thức thứ gì nữa, chỉ biết mình đang tốc độ nhanh chóng lao xuống núi, tim gan như bị đảo lộn, mạch máu đổ dồn lên khiến nàng cảm thấy nóng bức, có chút buồn nôn. Kiến Nguyệt thấy mình như đã ngừng thở, không còn cảm nhận được thứ gì nữa, mất dần đi ý thức.

Vĩnh biệt.

...

Ào ào.

Kiến Nguyệt mơ màng nghe thấy tiếng nước ầm ĩ đang ở bên tai, mí mắt nặng trĩu cố gắng nâng lên, ý thức mơ màng, đầu óc xoay mòng mòng.

Mình đang ở đâu?

Đợi lần nữa nàng lấy lại ý thức, bởi vì nước lạnh đến rét run khiến cả người đều tỉnh lại, đôi mắt mới mở to ra, cả người nặng như chì mà ngồi dậy, thấy trước mắt là một rừng cây.

Mình chưa chết?

Kiến Nguyệt bừng tỉnh, vội vàng bật dậy, đưa hay tay ra trước mặt, nhìn trái nhìn phải, vì sao lại không hề có một vết thương nào?

"Hê hê, Cửu công chúa."

Kiến Nguyệt giật bắn mình, nghe âm thanh không hoàn toàn xa lạ, như đã từng nghe thấy ở đâu đó, ngẩng đầu nhìn đằng trước, đồng tử giãn ra.

"Ngươi?"

Kiến Nguyệt thấy A Cường mắt đầy sát ý mà nở nụ cười gian tà, trên tay cầm một thanh kiếm chậm rãi đến đây, "Ta không ngờ công chúa còn sống, thật là kỳ tích đấy."

"Ngươi muốn làm gì?" Kiến Nguyệt dự cảm bất lành, lùi lại đằng sau, cau mày lườm hắn.

"Ta thật không hiểu nổi, một nàng công chúa vô dụng thế này, Tú tiểu thư lại không biết tranh thủ thời cơ mà chặt đầu ngươi đi." A Cường chế giễu nói, đưa thanh kiếm chĩa về mặt nàng.

"Nàng không làm, vậy để ta làm."

"Ngươi muốn phản bội nàng ấy sao? Nghệ Anh sẽ có bao nhiêu thất vọng về ngươi." Kiến Nguyệt nghiến răng nói, nàng lẽ ra phải nghĩ đến trường hợp này.

Là cái đầu nàng đáng giá ngàn vàng.

"Hừ, ta không muốn làm nô lệ chỉ biết cúi luồn nữa. Giết được ngươi, cả đời này ta sẽ không phải lo nghĩ gì nữa." A Cường hét lớn, tiến từng bước lại gần.

Kiến Nguyệt muốn gọi Tiểu Bạc trở về, nhưng nàng chính là vừa dùng nó để gọi sét, giờ cầm lấy nó, chẳng khác nào tự mình dính bẫy mình.

Mắt Kiến Nguyệt khẽ đảo, nhìn đằng sau là dòng sông như con rắn uốn lượn mà chảy xiết, nói không chừng ở dưới đây có vô số thuỷ quái đang đợi nàng rơi xuống.

Không sai, Kiến Nguyệt chính là cố tình chạy đến gần Xích Quỷ sơn mạch.

"Ngươi cho rằng ngươi sẽ đánh bại được ta sao?" Kiến Nguyệt nhìn về phía đối phương, gương mặt tỏ ra sợ sệt.

"Hahaha, mặt đều tái mét cả rồi, còn cứng miệng, để ta cho công chúa xem kiếm thuật của ta nhé." A Cường nghe giọng điệu của nàng run rẩy, lại thấy đối phương co rúm hèn nhát, bật cười nói.

"Có gì mà đáng xem chứ, ngươi, ngươi cũng chính là kẻ ngốc mà thôi." Kiến Nguyệt nuốt nước bọt nói.

"Đừng cố chọc tức ta." A Cường nắm chặt kiếm, lao đến nàng. Kiến Nguyệt thấy hắn muốn giết chết mình, bước chân lùi lại, sảy chân ngã xuống vách đá.

Tủm. Tiếng đá vụn rơi xuống nước.

"Hahaha, cầu xin ta đi." A Cường thấy nàng rơi xuống vách đá, vội chạy đến, phát hiện đối phương đang túm lấy cọng cây kia, hắn chưa nhìn thấy người của hoàng gia nào chật vật như nàng, đắc ý cười.

"Chết ta cũng không cầu xin ngươi." Kiến Nguyệt trợn mắt, tay khẽ run, thấy cành cây mình đang bám kia như sắp đứt rễ.

Sắp không chịu nổi rồi.

"Đồ phản bội." Kiến Nguyệt hét lớn một câu.

"Vậy thì chết đi." A Cường trợn to mắt, nhấc cao kiếm, chĩa thẳng mũi kiếm lên trời.

"Đồ đần!" Kiến Nguyệt hét lớn một tiếng, buông tay rơi xuống nước.

"A Cường ngươi đang làm gì thế?"

Tú Nghệ Anh và Mặc Lâm từ xa nhìn thấy gấu kim gai từ trên đỉnh núi rơi xuống, dự cảm cả hai mách bảo, đây là do Kiến Nguyệt làm ra, vì thế vội vàng đổi hướng chạy, lại bắt gặp nữ tử đi cùng hắn là A Huyền cũng đang hoảng loạn chạy đi khắp nơi.

"A Cường đâu?" Tú Nghệ Anh vội bắt cô lại hỏi.

"Hắn ta tự ý chạy về hướng kia, tiểu nữ cũng đang đi tìm." A Huyền chỉ đằng sau, sợ hãi nói.

Kết quả lúc các nàng chạy đến, nghe thấy tiếng hét của Kiến Nguyệt, lại thấy A Cường đang cầm kiếm đứng trước vách núi.

Đồ phản bội?

A Cường còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy mắt mình có ánh sáng chói loà.

Tú Nghệ Anh còn muốn chạy lên ngăn cản hắn, kết quả lại thấy một tia sét lớn dội thẳng xuống, cảm tưởng như Thiên Lôi đã chỉ đích danh hắn. Tia sét vừa dừng, nàng thấy A Cường người đen thui mà nằm xuống một bên, còn bốc cả khói đen, mùi khét từ đâu bốc ra khiến nàng phải bịp mũi.

"Kiến Nguyệt." Mặc Lâm mặc kệ hắn, vội chạy đến bên vách núi, luống cuống hô lớn, phát hiện một cành cây bên vách như sắp bị bật gốc ra, cong xuống, hiển nhiên là vừa có người bám lấy nó.

Cố Nghiên Hi lúc này mới chạy tới, phát hiện ra một đám người đang đứng bên vách núi hoảng loạn, còn có một thứ gì đó không rõ hình dạng đen thui bên cạnh, trong lòng kinh sợ, cũng vội chạy lại, "Chuyện gì thế?"

"Nguyệt Nguyệt hình như rơi xuống dưới rồi." Tú Nghệ Anh mắt ngân ngấn nước chỉ xuống dưới.

Cố Nghiên Hi nghe thấy thế, cảm giác khiếp đảm nổi lên, vội kéo lấy cả hai tránh xa vách núi, quát lớn, "Hai ngươi điên sao? Thuỷ quái ở đây rất nhiều, chúng sẽ cắn nát đầu các ngươi đấy."

"Nhưng Kiến Nguyệt đã mất tích, chuyện này không thể trơ mắt đứng nhìn." Tú Nghệ Anh nghe cô nói, không dám thò đầu ra nữa, nhưng trong lòng vẫn lo lắng hoang mang, thấp thỏm nhìn ra vách núi.

"Ta sẽ báo chuyện này cho tam vị trưởng lão." Cố Nghiên Hi lo lắng không kém, nhưng giờ phút này cô là tiền bối phải giữ được lý trí, sờ tay xuống núi định lấy viên ngọc của mình.

"Này, nơi này." A Huyền đột nhiên cắt ngang chỉ về một nơi, khiến Cố Nghiên Hi vừa chạm đến viên ngọc liền rụt tay lại.

Ba người nghe thấy thế, vội chạy lại, nhìn theo hướng chỉ của nàng, mưa rất lớn, bất quá mọi người vẫn có thể lờ mờ thấy, thấy ở dưới vách núi đằng xa có một bãi cát, trên đó có người đang nằm ở trên đó, bóng hình quen thuộc.

Là Kiến Nguyệt.

"Mau, mau đi kéo nàng lên." Cố Nghiên Hi vui mừng thúc giục.

Mặc Lâm đạp xác của A Cường xuống dưới sông, cũng nhanh chóng chạy lại, muốn dùng dây leo cuốn lấy nàng lên.

Nhưng khi cả đoàn chạy lại, phát hiện đằng xa có thứ gì đó ở ngay trên chỗ Kiến Nguyệt ngất, Cố Nghiên Hi kinh hỉ hô, "Kia chính là lối ra!"

Đây là tin mừng chồng tin mừng.

Tú Nghệ Anh nhìn hai cột đá sơn màu trắng, mỗi bên được nạm một viên ngọc màu đỏ đang bay lơ lửng trên không, cùng mừng rỡ không kém, "Cuối cùng cũng tìm thấy rồi."

Quả nhiên là ở nơi này.

Đợi Mặc Lâm đỡ nàng lên, Cố Nghiên Hi nhìn sắc mặt đối phương vẫn có chút hồng hào, không giống ngột nước, vỗ nhẹ vào mặt nàng, "Kiến Nguyệt, tỉnh dậy đi, chúng ta thành công rồi."

"Khụ." Đúng như Cố Nghiên Hi nghĩ, nàng chỉ là bất tỉnh mà thôi.

"Mau đưa nàng vào chỗ trú, kẻo cảm lạnh." Mặc Lâm thấy người vẫn còn sống, y được một phen thở phào.

Kiến Nguyệt dù bất tỉnh nhưng sắc mặt vẫn khó coi, hàng lông mày đều cau chặt lại, cảm thấy mỏi mệt tựa như có hàng ngàn gai băng đâm vào xương cốt, dần dần lại cảm giác ấm áp, lông mày cũng giãn ra, bờ môi dần lấy lại màu sắc ban đầu.

Lách tách.

Đợi nàng lần nữa tỉnh lại, cảnh vật mơ hồ có màu xám và cam, nàng nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, lần này mọi thứ đã rõ ràng hơn, nhưng vẫn là một vách đá ánh lên màu cam của lửa.

"Ngươi tỉnh rồi?"

Kiến Nguyệt cảm giác môi mình đều khô khốc, cổ họng đau ngứa, nghiêng nhẹ đầu nhìn sang bên cạnh, thấy mọi người đang ngồi bên đống lửa nhìn mình, mang đầy sự quan tâm hỏi han.

Chỉ duy nhất không thấy nam nhân kia.

Kiến Nguyệt nhẹ nhõm thở phào, mỉm cười với Cố Nghiên Hi, thấy cô đang bưng một bát nước đến cho mình, "Uống đi, nhìn môi ngươi đều khô lại rồi."

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Giọng nàng khàn đặc.

"Ngươi thật là, thiếu gì cách để xử lý gấu kim gai, vì sao lại tự ý làm liều." Tú Nghệ Anh tỏ vẻ trách móc nói, lấy tay mình ủ ấm tay nàng, vừa nãy nàng có bao nhiêu lạnh, có lẽ như một tảng băng khủng lồ đi.

Kiến Nguyệt híp mắt cười, yếu ớt nói, "Sét đánh trúng các ngươi thì làm thế nào?"

"Bất quá lần này phải cảm ơn ngươi, ngươi đã giúp chúng ta tìm thấy lối ra đấy." Tú Nghệ Anh gật nhẹ đầu, tay nắm chặt tay nàng hơn.

"Thật? Khụ khụ." Kiến Nguyệt kinh ngạc nói, nhưng lại thấy cổ họng nghèn nghẹn, ho khan không dứt.

"Ngươi có lẽ là đã bị cảm lạnh rồi, khi trở về phải nghỉ ngơi tử tế." Cố Nghiên Hi đem nước hầm xương đến, ngồi bên cạnh đắp chăn lại cho nàng.

"Nghệ Anh, người kia..."

"Không sao, ta đã hiểu ra chuyện gì, uỷ khuất cho ngươi rồi, đây là lỗi của ta không dạy dỗ hạ nhân tử tế." Tú Nghệ Anh ra dấu hiệu im lặng, tự đem lỗi đổ lên đầu mình nói.

"Không phải tại ngươi, khụ khụ, là ta chủ quan."

"Được rồi, đừng nói nữa, giọng ngươi đều khàn cả lên rồi." Tú Nghệ Anh cười đáp.

Kiến Nguyệt mơ màng nằm nghỉ, xem mọi người đi đi lại lại, tất cả đều đã thay sang y phục khô. Nàng không rõ hiện tại là canh giờ mấy, nhưng thấy Cố Nghiên Hi nói, "Chúng ta sớm nghỉ ngơi, từ ngày mai là lối ra sẽ mở, phải nhanh chóng đưa Kiến Nguyệt trở về nghỉ ngơi."

Thế là mọi người rất nhanh trải thảm ra nằm ngủ bên đốm lửa đang kêu lách tách, từng bụi lửa chập chờn nhấp nháy như những con đom đóm, rất nhanh liền biến mất trong không trung.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net