Chương 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhan Y Lam tựa vào chân của Khương Ngưng Túy, ngủ rất trầm, Khương Ngưng Túy không đành lòng quấy rầy vì thế cũng tùy ý để Nhan Y Lam ngủ đến tận chạng vạng.

Lúc Bích Diên gõ cửa tiến vào, Khương Ngưng Túy mới phát giác đôi chân của mình đã tê dại đến mất tri giác. Nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, Khương Ngưng Túy yên lặng cúi đầu nhìn Nhan Y Lam một cái, trong lòng do dự, cuối cùng vẫn không đánh thức người kia.

Trên dưới hoàng cung, đâu đâu cũng tràn ngập khí tức tĩnh mịch nặng nề trước khi mưa bão sắp đến, vậy mà Tê Loan điện lại có thể giữ được một tia an ninh ấm áp. Lần đầu khi Bích Diên mới nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi ngây người, nàng hơi cong môi, lại giống như được hình ảnh trước mắt cảm nhiễm, đáy lòng cũng trở nên ấm áp.

Khương Ngưng Túy đè ép âm thanh, hỏi:

"Chuyện gì?"

Thần sắc Bích Diên từ từ trầm xuống, đúng sự thật bẩm lại:

"Hồi Thái tử phi, Ý An cung vừa mới truyền đến ý chỉ, Hoàng hậu nương nương mở tiệc thiết yến, lệnh điện hạ đến dự tiệc."

Khương Ngưng Túy hơi cau mày:

"Chỉ mời một mình Trưởng công chúa?"

"Vâng, hoàng hậu nương nương chỉ cho truyền một mình điện hạ." Bích Diên nói đến đây, đáy mắt xẹt qua một tia lo âu, lại tiếp lời:

"Bắc Ương vương đã lên đường đến Ý An cung."

Ba chữ 'Bắc Ương vương' này vừa xuất hiện, Khương Ngưng Túy cũng đã có thể mơ hồ đoán ra dụng ý của Ninh hoàng hậu.

Chắc hẳn thiết yến là giả, mai mối trái lại là thật.

Nhưng chuyện thật sự khiến Khương Ngưng Túy cảm thấy bất an chính là sự tham dự của Ninh hoàng hậu, xem ra Ninh hoàng hậu đã tán thành mối thông gia này. Nếu như vậy, Bắc Ương vương có được sự ủng hộ của Ninh hoàng hậu, chỉ sợ sẽ càng không chút kiêng kỵ.

Nghĩ đến đây, đôi mắt thanh lãnh của Khương Ngưng Túy trở nên ảm đạm, trầm giọng nói:

"Ta biết rồi, nói với mẫu hậu, Trưởng công chúa chốc lát sẽ đến."

Sắc mặt lãnh ngưng của Khương Ngưng Túy đều được Bích Diên nhìn thấy, nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không nói, hành lễ lui xuống.

Chờ đến khi Trầm Nhạn các vang lên thanh âm đóng cửa lần nữa, Khương Ngưng Túy khẽ cử động hai chân đã chết lặng của mình, ngữ khí thanh thanh lãnh lãnh, không mang theo chút cảm xúc:

"Người đã đi rồi,Trưởng công chúa có thể ngồi dậy." Ý nói chính là hiện tại không có người ngoài, Nhan Y Lam đại khái không cần tiếp tục gối lên chân nàng giả vờ ngủ.

Bỗng dưng mở mắt, đôi phượng mâu yêu diễm của Nhan Y Lam hơi nhíu lại, đọng thành nụ cười thâm trọng lại mê mị.

"Mẫu hậu rõ ràng là đang bán nữ nhi, ngươi lại cũng có thể đáp ứng sảng khoái như vậy sao?" Nhan Y Lam nói đến đây, từ từ nâng người ngồi dậy. Nàng nghiêng đầu một chút, khoảng cách giữa hai người nháy mắt bị kéo gần, trong gang tấc, hô hấp hòa vào nhau.

"Không chỉ vậy, thậm chí ngay cả chút biểu tình cũng không có."

Loại không gian không chút cố kỵ như vậy khiến Khương Ngưng Túy không thể thích ứng, nàng trầm mặt rũ mắt, không đối mặt với Nhan Y Lam nữa, chỉ là ngay thẳng nói:

"Nếu ta nói không đi, Trưởng công chúa thật có thể không đi sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, Khương Ngưng Túy liền nhận ra bản thân thất thố, nàng vội vàng muốn đứng dậy,chỉ là đôi chân vẫn tê dại, dù đã thử nhiều lần nhưng không thể như ý nguyện. Dưới tình thế cấp bách, nàng chỉ đành phải nghiêng đầu, lãnh đạm nói:

"Trưởng công chúa vẫn nên nhanh chóng lên đường đến Ý An cung đi, đừng để mẫu hậu cùng Bắc Ương vương chờ lâu."

Đại đa số thời điểm, Khương Ngưng Túy đều là như vậy, lãnh đạm, quật cường, không chịu thẳng thắn cảm thụ trong lòng, vì vậy cũng luôn khiến người khác cho là bất cận nhân tình. Thật ra, nội tâm của nàng cũng tồn một phần nhu tình cùng nhuyễn nhược, chỉ là nàng chưa bao giờ nói với người khác, cũng không biết nên biểu lộ thế nào.

Những thứ này, Nhan Y Lam đều biết, nhưng càng nhiều lúc, ở vị trí này, nàng có bất đắc dĩ cùng bất lực của bản thân. Thân phận của nàng đã chú định, cả đời này nàng không cách nào có thể tự do tùy ý làm bất cứ việc gì, không cách nào sống vì bản thân, càng không cách nào dành một con người hoàn chỉnh cho người mình thương.

Đến khi đôi chân dần dần có thể tự nhiên hoạt động, Khương Ngưng Túy đứng dậy, thay Nhan Y Lam lấy cung trang.

"Ta gọi Bích Diên vào sơ tẩy cho ngươi." Nói đến đây, đôi hàng mi của Khương Ngưng Túy khẽ run, do dự một lát mới chậm rãi tiếp lời:

"Ta sẽ ở đây chờ ngươi."

Bởi vì biết rất rõ Nhan Y Lam thân bất do kỷ, cho nên Khương Ngưng Túy mới không hỏi, không nói, không làm khó.

Nếu không cách nào thông cảm nổi khổ của nàng, thì làm sao có tư cách bồi bên cạnh nàng chứ.

Nhan Y Lam đưa tay, nhưng cũng không phải đón lấy bộ y phục kia mà là kéo lấy cổ tay Khương Ngưng Túy, nghiêng người đến, cực kỳ ôn nhu ôm lấy nàng.

"Được."

Cái ôm bất ngờ này khiến Khương Ngưng Túy ngẩn ra, còn có chút không biết làm sao, nhưng Khương Ngưng Túy cũng không cách nào kháng cự phần ôn nhu này. Nàng lẳng lặng hưởng thụ sự an ninh thoáng chốc này, qua hồi lâu mới đẩy Nhan Y Lam ra:

"Trưởng công chúa nên lên đường."

"Ngưng Túy." Mâu sắc trở nên thâm thúy, thanh âm trầm ấm lại thanh hàn:

"Có một số việc, ta không có lựa chọn nào khác."

Chậm rãi tách khỏi cái ôm của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy ngẩng đầu khẽ mỉm cười, trong mắt như có vạn con sóng rung động, một mảnh lấp lánh:

"Ta biết."

Bất luận ngươi làm gì, ta cũng sẽ bồi bên cạnh ngươi.

======

Thời điểm Nhan Y Lam đến Ý An cung, phát giác bên trong vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không mang cảnh tượng ồn ào náo nhiệt của yến tiệc, nàng câu khóe môi, có chút rõ rang, thần sắc lại càng trở nển băng lãnh.

Cho lui tất cả mọi người, Nhan Y Lam một mình tiến vào đại điện. Trên chiếc bàn dài, thức ăn bày la liệt, rượu thịt ê hề, Ương Huyền Lẫm đã sớm ngồi phía trên, dường như chờ nàng đã lâu. Cửa lớn lần nữa đóng lại, che đi ánh trăng thanh lãnh phía sau, Nhan Y Lam đứng ở Thiên Điện nhìn chốc lát, duy chỉ không nhìn thấy thân ảnh của Ninh hoàng hậu.

Chậm rãi đi đến bên cạnh Ương Huyền Lẫm, Nhan Y Lam một thân cung trang tử sắc chấm đất, yêu nhiêu như lửa, phất phới chói mắt. Nàng kéo vạt áo, xoay người ngồi bên cạnh hắn, phượng mâu khẽ híp, biến thành một mạt ý cười vô cùng xinh đẹp.

"Hay cho kế điệu hổ ly sơn."Ống tay áo rộng của nàng khẽ phất qua mặt bàn, tự rót cho bản thân một ly rượu, lại khẽ chạm vào ly của hắn, sau đó một hơi uống cạn.

"Để ta đoán xem, rốt cuộc Bắc Ương vương cùng mẫu hậu đang chơi trò gì."

Đôi mắt luôn thanh minh giờ nhiễm chút mê mị, tựa như đã say lại như chưa từng say. Đầu ngón tay khẽ niết ly rượu, đôi môi đỏ bừng giống như đóa hồng diễm lệ đầy gai.

"Đầu tiên là dùng khẩu dụ của mẫu hậu truyền ta đến đây, lúc này, có lẽ mẫu hậu đang trên đường đến Tê Loan điện."

Ương Huyền Lẫm không nói gì, gương mặt tuấn nhã nhìn sang Nhan Y Lam, cái nhíu mày lại mang theo ý vị sâu xa.

"Vậy nàng không ngại đoán tiếp xem, đối mặt với Ninh hoàng hậu, Khương Ngưng Túy còn có thể thờ ơ hay không?"

Ly rượu đặt đến bên môi, mạn bất kinh tâm cười.

"Ngươi không hiểu Ngưng Túy." Nói đến đây, Nhan Y Lam nghiêng đầu, ánh mắt quyến rũ như tơ, nhưng thần sắc lại lạnh băng khiến người khác nhìn mà sợ.

"Huống chi, chuyện giữa ta cùng nàng, kẻ tử triền lạn đả* không chịu buông tay, từ trước đến giờ đều không phải nàng, mà là ta."

(*dây dưa không dứt)

"Nếu cô vương không hiểu nàng ta, vậy thì có thể hiểu nàng không?" Ương Huyền Lẫm kéo gần khoảng cách với Nhan Y Lam.

"Hiện giờ ba vạn tinh binh của Ngô vương nháy mắt đã đến dưới thành, mà toàn bộ tinh binh của Nhan Quốc lại nằm trong tay Khương đại tướng quân, chỉ cần nàng hạ lệnh đại tướng quân suất binh hồi cung, vậy nhất định quốc gia khác sẽ nhân cơ hội này mà xâm chiếm lãnh thổ biên giới, nhưng nếu nàng không triệu đại tướng quân trở về, chỉ bằng một vạn cấm quân trong hoàng cung có thể chống cự hay không? Phượng Nghi, cuộc mua bán này, chẳng lẽ nàng vẫn không rõ sao?"

Ương Huyền Lẫm nói không sai, trận đánh Nhan – Tùy khiến Nhan Quốc thương tổn ba năm vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục. Hiện giờ đừng nói là chống đỡ ngoại quốc xâm lược, cho dù đối mặt với khí thế hung hung của Ngô vương cũng sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề. Nói tới nói lui, lúc này, ngoại trừ dựa vào Ương Huyền Lẫm, dường như đã không có biện pháp khác.

Ương Huyền Lẫm có thể bày ra kế sách như vậy, chính là nhìn trùng điểm này.

Thanh âm của Nhan Y Lam mang theo ý cười, lúc này vẫn có thể đủ thản nhiên nói:

"Ngô vương trời sinh tính tình đa nghi, trước giờ làm việc cẩn thận, ngươi đã cho hắn bao nhiêu chỗ tốt, lại có thể khiến hắn phát động binh biến vào lúc này?"

Cho dù Ngô vương có mười lá gan, hắn cũng không dám có ý đồ đoạt vị vào lúc Ương Huyền Lẫm đến Nhan Quốc. Y theo tình ý của Ương Huyền Lẫm những năm nay với Nhan Y Lam, Ngô vương không ngốc, tất nhiên sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như đưa dê vào miệng cọp này. Mà nếu hắn đã dám đến, nhất định là mười phần nắm chắc, trong đây, đích xác không thoát khỏi liên quan đến Ương Huyền Lẫm.

Biết được chung quy không thể gạt được Nhan Y Lam, Bắc Ương vương trả lời:

"Cô vương đáp ứng hắn, sẽ phò tá hắn ngồi lên vương vị của Nhan Quốc."

"E là cũng không hẳn vậy chứ?" Nhan Y Lam trầm giọng, lạnh lùng đáp:

"Ngô vương không ngốc, tất nhiên biết rõ ngươi bất quá chỉ mang hắn làm con cờ bức ta thành hôn mà thôi, chẳng lẽ hắn không sợ lúc bức cung*, ta bách vu vô nại**gả cho ngươi. Đến khi đó, hắn không phải sẽ thành cá trong chậu, mặc ngươi làm thịt?"

(**Bị ép phải thoả hiệp)

"A a." Ương Huyền Lẫm càng ép đến gần Nhan Y Lam, gần đến tựa hồ có thể ngửi được hương khí trên người nàng, hắn mỉm cười, nói:

"Cô vương đáp ứng hắn, cho dù nàng rốt cuộc thành hôn, cô vương cũng sẽ ban cho hắn thành trì binh khí, hộ hắn bình yên trở về Đông Sở, tiếp tục làm Ngô vương của hắn. Dẫu sao, một ngày còn giữ hắn, vị trí của Thái tử vẫn sẽ chịu uy hiếp, chỉ cần Ngô vương vẫn còn, cô vương luôn sẽ có tiền cược chế trụ nàng. Nàng nói xem, điều kiện ưu đãi như vậy, Ngô vương có đạo lý cự tuyệt hay không?"

Chậm rãi uống cạn ly rượu trong tay, Nhan Y Lam đứng dậy, nhướng mi nói:

"Xem ra, lần này Bắc Ương vương đến, là không cho phép ta cự tuyệt?"

"Phượng Nghi, nàng đừng trách cô vương tâm ngoan thủ lạt." Ương Huyền Lẫm thở dài, ngữ khí vừa thỏa hiệp vừa bất đắc dĩ.

"Đối với nàng, cô vương không thể không phòng."

Nếu Ương Huyền Lẫm sinh ra là quân vương, liền đã định hắn có được quyền lực chí cao vô thượng, đối với thứ bản thân mong muốn, hắn chỉ biết dùng hết quyền thế đi cướp đoạt, hắn có tự tôn cùng kiêu ngạo của bản thân. Hắn vĩnh viễn không cách nào như một người thường, cho đi, chờ đợi, khất cầu một phân ái tình, cũng không cách nào chịu được tư vị bị cự tuyệt.

Cho dù hắn biết, dùng thủ đoạn như vậy sẽ chỉ khiến khoảng cách giữa hắn cùng Nhan Y Lam ngày càng xa, chỉ khiến khổ tâm kéo gần cảm tình mấy năm nay hủy hết.

Đối với lời của Ương Huyền Lẫm, Nhan Y Lam chỉ cười không nói, nàng đi đến bên cửa sổ, sườn mặt được ánh trăng phản chiếu, một mảnh thanh lãnh. Hồi lâu, nàng quay đầu lại, đột nhiên thâm trọng cất tiếng cười với Ương Huyền Lẫm, ngữ khí lại vô cùng châm chọc.

"Vậy trái lại muốn hỏi Bắc Ương vương, định khi nào thì đến cưới ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net