Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bảy ngày sau, binh mã của Ngô vương rốt cuộc đã đến kinh thành.

Khương Ngưng Tuý đếm từng ngày trôi qua, hôm nay rốt cuộc da tới, nàng bất giác lại có chút hoảng hốt.

Những ngày qua, Khương Ngưng Tuý ít có thời gian gặp được Nhan Y Lam, không phải bởi vì nàng ấy bận rộn chính sự, mà là vì Ương Huyền Lẫm cô hồ đã chiếm hết tất cả thời gian của nàng ấy. Có lúc Khương Ngưng Tuý sẽ gặp được Nhan Y Lam trên yến tiệc, nhưng những lúc như vậy, tình cảnh nàng thấy được đều là quân vương hai nước sánh vai cùng ngồi. Mỗi lúc này, Khương Ngưng Tuý đều không nhịn được mà nghĩ, có lẽ không gặp Nhan Y Lam, trái lại sẽ thống khoái hơn rất nhiều.

Gió thu nhẹ lướt qua sườn mặt Khương Ngưng Tuý, cũng kéo lại suy nghĩ trong đầu nàng. Ngẩng đầu nhìn hoa mộc lan theo gió bay đi, lả tả rơi xuống, tràn đầy cả mảnh sân.

Rượu nóng trên bàn đã lan toả hương thơm, Khương Ngưng Tuý tự mình rót một ly, rượu chảy vào cổ họng, mang theo hương hoa đào nhàn nhạt.

Rõ ràng, nàng không phải là người 'thấy vật cảm thương', nhưng Khương Ngưng Tuý cũng không biết thế nào, lại sẽ vào lúc này nhớ đến cái buổi trưa màn nàng lần đầu chuyển kiếp đến đây, trời đất một mảnh tuyết trắng ngần, Nhan Y Lam cũng là ngời trong đình viện của Tê Loan điện, nấu một bầu rượu, tự châm tự uống.

Khi đó Khương Ngưng Tuý chưa từng nói với Nhan Y Lam, mà có lẽ sau này cũng sẽ không, trong cái khoảnh khắc lần đầu đó, nhìn thấy một Nhan Y Lam có chút say, Khương Ngưng Tuý cũng bất giác có chút men say. Về sau mới biết, cổ nhân nói "Nhất nhãn vạn niên", có lẽ chính là để chỉ cảnh tượng này.

Nghe đươc tiếng bước chân cách đó không xa, Khương Ngưng Tuý thu hồi suy nghĩ, định định tầm nhìn, nhưng lại thấy Nhan Quân Nghiêu từ ngoài điện sãi bước đi đến, ưu tư vừa trỗi dậy nơi đáy lòng bất giác trở về chỗ cũ, Khương Ngưng Tuý trầm mặc, không nói một lời nhìn Nhan Quân Nghiêu đi đến trước mặt.

"Ta..."

Nhan Quân Nghiêu vừa mở miệng, Khương Ngưng Tuý đã ngước mắt nhìn về phía hắn, nhàn nhạt hỏi:

"Thái tử có muốn uống một ly hay không?"

"Ngưng Tuý, ngươi còn có thể khí định thần nhàn như vậy sao?" Nhan Quân Nghiêu khó hiểu nhìn Khương Ngưng Tuý, sắc mặt trầm úc.

"Hiện giờ, Bắc Ương vương mỗi ngày đều chiếm hoàng tỷ bên cạnh hắn, ta thấy ngày hai nước hoà thân cũng không xa, chẳng lẽ một chút cảm giác ngươi cũng không có sao? Cho dù hoàng tỷ gả đi Ương Quốc, ngươi cũng không có vấn đề gì ư?"

Khương Ngưng Tuý không đáp, chỉ quay đầu phân phó Thanh Phù.

"Thay Thái tử lấy một ly rượu."

"Ngưng Tuý!" Nhìn thấy dáng vẻ không chút để tâm của Khương Ngưng Tuý, Nhan Quân Nghiêu phất tay áo, tức giận nói:

"Những năm nay, hoàng tỷ đối đãi ngươi thế nào, ngươi đều quên rồi sao? Ngươi đã từng vì hoàng tỷ, ngay cả sinh tử cũng có thể không màng, sao hiện giờ ngay cả nửa điểm cũng không hỏi?"

Khương Ngưng Tuý lãnh mạc cười, nàng nói:

"Hỏi thì có thể thế nào? Hiện giờ Bắc Ương vương cùng Ngô vương trong ứng ngoài hợp, trừ Trưởng công chúa, còn cách gì có thể làm tràng tai hoạ này lắng xuống?"

"Nếu ngôi vị hoàng đế cần hy sinh hoàng tỷ để đổi lấy, vậy sự tồn tại của quốc gia này còn có ý nghĩa gì?" Nhan Quân Nghiêu hung hăng siết chặt hai tay.

"Mấy ngày nay ta thường nghĩ, nếu đã như vậy, chi bằng cứ đưa đế vị này cho Ngô vương cho thống khoái, ít nhất ta sẽ không còn phụ hoàng tỷ nữa, ít nhất Nhan Quốc từ nay sẽ không còn bị Ương Quốc khống chế."

Nhan Quân Nghiêu dứt lời, lại thấy Khương Ngưng Tuý khẽ cười, hắn khó hiểu nói:

"Ngươi cười cái gì?"

Nghe được câu hỏi này, ý cười của Khương Ngưng Tuý càng đậm.

"Không có gì, chỉ là hôm nay nghe được những lời này của Thái tử mới cảm thấy những việc mấy năm nay mà Trưởng công chúa làm cho Thái tử, cuối cùng cũng đáng giá."

Nghe thấy lời của Khương Ngưng Tuý, Nhan Quân Nghiêu lại cảm thấy không được tự nhiên, thần tình của hắn có chút lạ, cố ý lạnh giọng, cứng rắn giải thích:

"Ta chỉ là không muốn thiếu nàng quá nhiều mà thôi."

Lúc này, Thanh Phù đúng lúc mang ly rượu trở lại, Khương Ngưng Tuý thay Nhan Quân Nghiêu rót đầy một ly, nói:

"Bất kể là hiện giờ hay bốn năm trước, Trưởng công chúa trông coi giang sơn Đại Nhan, cho đến bây giờ đều không phải dựa vào mấy câu nói. Thái tử đến chỗ ta nói những lời ưu tư này, không bằng đặt mình vào hoàn cảnh, suy nghĩ thật kỹ, làm sao có thể đoạt lại được thiên hạ này từ tay Bắc Ương vương cùng Ngô vương. Ta nghĩ, chuyện này đối với Trưởng công chúa, thậm chí toàn bộ Nhan Quốc mà nói, mới là việc cần kíp."

Một hơi uống cạn ly rượu mà Khương Ngưng Tuý đưa đến, Nhan Quân Nghiêu mới tỉnh táo đôi chút, hắn nặng nề ngồi xuống, thần sắc cổ quái nhìn Khương Ngưng Tuý.

"Ngưng Tuý, có phải cho dù có một ngày, hoàng tỷ gả đến Ương Quốc, ngươi cũng có thể không chút dao động vậy ư?"

"Sẽ không có ngày đó." Thanh âm của nàng nhẹ như sương khói, nhưng lại mang theo khí thế chém đinh chặt sắt.

"Nàng đã từng nói như vậy, ta tin tưởng nàng, cũng sẽ không màng tất cả mà thay nàng làm được."

Khương Ngưng Tuý trời sinh tính tình lãnh đạm, tâm như hồ nước tĩnh, không chút gợn sóng, vì vậy mỗi lời nói ra cũng luôn lãnh mạc bình đạm. Nhưng những lời nàng nói hôm nay, thanh cạn trong đó, mỗi câu mỗi chữ tựa hồ mang khí phách, rung động lòng người.

Nhan Quân Nghiêu kinh ngạc, đáy lòng lay động, đây cũng không biết là vì lời nói của Khương Ngưng Tuý, hay là vì loại cảm tình mãnh liệt không tầm thường của nàng với Nhan Y Lam.

Muốn nói gì đó, lại thấy Bích Diên từ ngoài điện tiến vào, hướng hai người hành lễ.

"Nô tỳ bái kiến Thái tử cùng Thái tử phi."

"Đứng lên đi." Nuốt xuống lời trong lòng, Nhan Quân Nghiêu hỏi:

"Có chuyện gì?"

Bích Diên liếc nhìn Nhan Quân Nghiêu, lại nhìn sang Khương Ngưng Tuý, cuối cùng nhìn Nhan Quân Nghiêu, nói:

"Hồi Thái tử, Kỳ Nguyệt công chúa đang tìm ngài, gặp ở ngự hoa viên."

"Chuyện này...." Nhan Quân Nghiêu muốn nói lại thôi, ánh mắt có chút né tránh nhìn về phía Khương Ngưng Tuý, tựa như đang muốn che giấu, nhưng lại biết rõ không chạy khỏi tầm mắt của nàng.

Khẽ mỉm cười, Khương Ngưng Tuý sáng tỏ, nói:

"Đã như vậy, ta cũng không lưu Thái tử ngồi lâu nữa."

Tiễn Nhan Quân Nghiêu đi, lúc này Khương Ngưng Tuý mới thu hồi ý cười, nghiêng đầu nhìn về phía Bích Diên.

"Nói đi."

Biết được Khương Ngưng Tuý đã nhìn thấu dụng ý cố tình để Thái tử rời đi trước của mình, Bích Diên cũng không che giấu mà nói thẳng.

"Bắc Ương vương giữ một mình điện hạ dùng bữa, tối nay sợ là..."

Khoát tay, Khương Ngưng Tuý cắt đứt lời Bích Diên, nàng nhìn cảnh sắc đầu thu trong đình viện xa xa, mi mắt lãnh đạm, thanh âm càng băng lãnh.

"Ta biết."

Ngưng Tuý, sợ là mấy ngày này, phải uỷ khuất ngươi.

Nhớ đến vài ngày trước, lần cuối nàng ở cùng Nhan Y Lam, nàng ấy đã nói với nàng như vậy. Khương Ngưng Tuý ánh mắt ảm đạm, đôi mắt như điểm mực mang theo chút ưu tư, muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không nguyện ý thốt ra.

Câu hỏi lúc nãy của Nhan Quân Nghiêu, mấy hôm nay, Nhan Y Lam mỗi ngày đều cùng Ương Huyền Lẫm, có phải nàng thật sự một chút cũng không để tâm hay không?

Nàng lừa được cả thiên hạ, nhưng có lẽ cũng chỉ bản thân nàng biết, mỗi lần nghe được lời này, lòng nàng có bao nhiêu không thoải mái.

Không ai vui vẻ khi người yêu của mình bị người khác bá chiếm, Khương Ngưng Tuý cũng như vậy. Nhưng thực tế lại không cho phép nàng nói không, huống chi, cho dù nàng nói, kết quả người khổ sổ cũng chỉ có Nhan Y Lam.

Nàng có thể làm khó bản thân, cũng có thể làm khó tất cả mọi người, nhưng chỉ duy với Nhan Y Lam là không thể.

Trầm mặc thu hồi tầm mắt, Khương Ngưng Tuý liếc nhìn Bích Diên đang muốn nói gì đó nhưng lại không cất lời bên cạnh.

"Nói với Trưởng công chúa, không cần phí tâm về ta." Nói đến đây, tựa hồ cảm thấy vẫn chưa giải toả được, Khương Ngưng Tuý không khỏi bổ sung một câu.

"Cuối cùng, thay ta chúc nàng, dùng bữa vui vẻ."

Dứt lời, lưu lại Bích Diên vẫn còn đang kinh ngạc chưa hồi thần, nàng đứng lên, một mình đi vào nội điện.

=====

Trong Tê Loan điện, Bích Diên mang những lời của Khương Ngưng Tuý nguyên phong bất động bẩm báo Nhan Y Lam, dĩ nhiên, câu nói cuối cùng kia, Bích Diên cũng đúng sự thật tường thuật lại.

Thái tử phi còn nói, chúc điện hạ...dùng bữa vui vẻ.

Đây trái lại giống những lời Khương Ngưng Tuý sẽ nói, Nhan Y Lam nghĩ nghĩ, không khỏi tươi cười câu khoé môi, nhìn Ương Huyền Lẫm bất động thanh sắc ngồi trên chủ điện, ý cười của Nhan Y Lam nhạt dần, tỏ ý Bích Diên lui ra.

Đại điện to lớn khôi phục lại một mảnh tịch mịch, Ương Huyền Lẫm yên lặng phẩm rượu, nghiêng đầu nhìn sườn mặt yêu nhiêu như hoạ của Nhan Y Lam, hỏi:

"Ngô vương không quá ba ngày sẽ đưa binh đến dưới thành, Phượng Nghi, nàng còn muốn kéo dài đến lúc nào?"

Lắc lắc ly rượu Lâm Lang trong tay, Nhan Y Lam cười mỹ lệ, nàng nói:

"Ngươi hiểu ta, ta làm việc từ trước đến giờ luôn được mất phân minh, cho đến bây giờ chưa từng uỷ khuất bản thân."

"Đừng tiếp tục giở thủ đoạn với cô vương, Phượng Nghi, cũng đừng tiêu hao sự kiên nhẫn của cô vương với nàng." Ương Huyền Lẫm cau mày, thần sắc phiền muộn.

"Nàng phải biết, hiện giờ, nàng không có tư cách đàm điều kiện với cô vương."

Nhan Y Lam xuy thanh cười:

"Vậy sao? Bắc Ương vương không tin, ta dám cho cả thiên hạ Đại Nhan bồi táng cùng sao?" Lạnh lùng nhìn thần sắc chần chừ, càng lúc càng âm trầm của Ương Huyền Lẫm, Nhan Y Lam không chút sợ hãi cười kiệt ngạo:

"Huống chi, bất quá chỉ hai điều kiện thôi, có đáng giá hay không, sau khi Bắc Ương vương nghe rồi quyết định cũng không muộn."

Ương Huyền Lẫm không nói lời nào, tựa hồ đang suy ngẫm ý vị chân thực trong lời của Nhan Y Lam. Đôi mắt đen như mực của hắn gắt gao khoá chặt Nhan Y Lam, giống như muốn trói chặt nàng trong đó.

"Thứ nhất, quân đội của Ngô vương không được phép bước vào kinh thành nửa bước, chỉ có thể trú đóng bên ngoài cửa thành." Nhan Y Lam mi mắt khẽ liễm, tạo ra một mạt âm ảnh nơi đầu mi. Nàng đột nhiên trầm mặc, nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, ánh mắt tịch đạm.

"Thứ hai, để nàng xuất cung."

Có lẽ một Nhan Y Lam với đôi mắt luôn không biểu lộ gì, giờ khắc này lại vô thố hiển hiện ưu tư quá mức phức tạp, Ương Huyền Lẫm hơi xuất thần, mới hiểu được 'nàng' trong lời của Nhan Y Lam là chỉ ai.

Đúng rồi, thiên hạ này, trừ Khương Ngưng Tuý, còn ai có thể khiến Nhan Y Lam lộ ra thần tình vô năng vi lực như thế.

"Ngươi chịu thả nàng?" Rõ ràng rốt cuộc có thể như sở nguyện, đem đại hoạ trong đầu hắn loại trừ khỏi sinh mệnh của Nhan Y Lam, nhưng giờ khắc này Ương Huyền Lẫm llại không cách nào thoải mái, có lẽ vì hắn biết được, cho dù có thể làm cho Khương Ngưng Tuý biến mất, nhưng nàng vĩnh viễn sẽ sống trong lòng của Nhan Y Lam.

"Cô vương cho là, nàng sẽ vì nàng ta mà cùng cô vương quyết liệt đến phút cuối cùng."

Nhan Y Lam tự giễu cười, ánh mắt cao ngạo giờ khắc này lại giăng kín không biết làm sao.

"Nàng luôn mang dáng vẻ trấn tĩnh tòng dung, thật ra ở phương diện khác lại rất đơn thuần, nhất là đối với ta." Nói đến đây, lòng Nhan Y Lam giống như bị một thanh kiếm sắc bén đâm vào, đau đớn bất ngờ khiến nàng nhíu mày, tịch mịch cười nói:

"Ta gạt nàng, nói ta nhất định sẽ không gả. Ta nói vậy, nàng liền tin."

Làm một quân vương, Ương Huyền Lẫm tự nhận bản thân làm bất cứ chuyện gì đều chưa từng do dự, cũng sẽ không hối hận, nhưng trong một thoáng này, nghe được những lời Nhan Y Lam nói, hắn bỗng dưng cảm thấy không phải tư vị. Giống như chuyện hắn liều mình làm rất lâu, nhưng định trước sẽ không có được một câu tán đồng cùng ca ngợi của người thương.

Nhưng đó cũng chỉ là một ý niệm mà thôi, những thứ này đều không chống nổi cảm tình mãnh liệt của hắn với Nhan Y Lam, hắn muốn Nhan Y Lam, chính là dục vọng chiếm hữu cường liệt, thế gian không có bất kỳ việc gì có thể khiến hắn thu tay. Hắn đợi nhiều năm như vậy, đã không còn nhẫn nại được nữa.

"Được, cô vương đáp ứng nàng." Ương Huyền Lẫm đáp:

"Lúc chuyện hoàn thành, chính là ngày nàng gả cho cô vương. Đến khi đó, nàng không thể trốn thoát được nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net