Chương 129

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Về đến Tướng Quân phủ, Khương Ngưng Túy vừa vào cửa, lập tức thấy quản gia nghênh đón.

"Thái tử phi đã trở về?"

Khương Ngưng Túy gật đầu xem như trả lời, nàng lướt qua quản gia, một mạch hướng đến đại sảnh.

"Mẫu than đâu?"

Quản gia nói:

"Hồi Thái tử phi, phu nhân đang ở trong phòng tụng kinh niệm phật."

"Thật không?" Khương Ngưng Túy hơi dừng chân, nàng quay đầu nhìn quản gia đang định đi theo, ngăn lại nói:

"Ta có việc muốn nói riêng cùng mẫu thân, các ngươi đều không cần theo đến."

Nghe thấy lời Khương Ngưng Túy, quản gia gật đầu, lặng lẽ mang theo đám hạ nhân lui ra.

----

Phòng ngủ của Chân thị thoáng đãng rộng mở, không khí phiêu đãng mùi đàn hương nhàn nhạt, Khương Ngưng Túy cũng không thích cổ hương khí này, nàng luôn cảm cổ khí tức này lộ ra trần bại thủ cựu* mùi vị.

Những ngày đến Tướng Quân phủ, Khương Ngưng Túy đại khái cũng thăm dò được chút sở thích của Chân thị, trượng phu quanh năm chinh chiến xa trường, nữ nhi yêu thương lại sống nơi hậu cung thâm sâu, bà thân là một vị phụ nhân, việc duy nhất có thể làm mỗi ngày chính là làm bạn cùng thanh đăng cổ Phật, tụng kinh cầu phúc cho các thân nhân. Khương Ngưng Túy khẽ đẩy cửa vào, thấy Chân thị quỳ gối trước bàn thờ giữa điện, vê châu khinh tụng.

Không muốn lên tiếng quấy rầy, Khương Ngưng Túy yên lặng đứng phía sau Chân thị, nàng ngẩng đầu nhìn tượng thần trên bàn thờ, xuất thần, tượng phật kim thân này trang nghiêm, chấp hai tay, khuôn mặt từ bi an tường.

Hắn quý vì thần minh trên chín tầng trời, nhìn tất cả khổ nhạc hưng suy trong nhân thế, mọi người thành kính tín ngưỡng hắn, cúng bái hắn, tin tưởng hắn ngồi nhìn thương sinh, xót trời thương nhân, nhất định có thể cứu chúng sinh thoát ly khổ ải. Đáng tiếc ai hắn cũng không cứu được, thế giới này vẫn xảy ra chiến loạn, nạn đói không đếm xuể, mỗi phút mỗi giây đều có vô số bi thương ly biệt đang trình diễn.

Tiếng mõ khô khan quanh quẩn trong phòng. Chân thị không biết lúc nào đã đặt dùi gỗ trong tay xuống, hơi nghiêng đầu nhìn hướng Khương Ngưng Túy.

"Nếu đã đến, vì sao không nói lời nào?"

"Ta không muốn quấy rầy mẫu thân."

Chân thị đứng dậy, đi đến trước người Khương Ngưng Túy, bà từ ái cười cười, vươn tay đặt tại ngực Khương Ngưng Túy, nói:

"Nhưng là tâm sự nặng nề của con, ngay cả ta đều nghe được."

Dìu Chân thị ngồi xuống, Khương Ngưng úy không hiểu vòng vo cho nên nói thẳng.

"Ta xác thực có chuyện muốn hỏi mẫu thân."

Chân thị ngồi vào chỗ của mình, hỏi:

"Chuyện gì?"

Khương Ngưng Túy cũng lui đến chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống, nàng hơi rũ mi suy nghĩ, chốc lát, nàng ngẩng đầu nhìn Chân thị.

"Ta muốn biết, mẫu thân đêm qua đặc biệt điều ta rời đi, có phải là cùng Trưởng công chúa nói về chuyện của tỷ tỷ không?"

Tay vuốt ve phật châu hơi ngừng lại, Chân thị kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Khương Ngưng Túy, bất giác nhíu mày. Thời gian từng chút trôi qua, Chân thị trầm mặc đấu tranh hồi lâu, cuối cùng từ bỏ.

"Vì sao có câu hỏi này?"

"Mẫu thân không cần lừa gạt ta nữa." Khương Ngưng Túy khẽ cười.

"Chuyện giữa tỷ tỷ cùng Trưởng công chúa, ta đều đã biết."

Chân thị vốn kinh ngạc, mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ là nghi hoặc không hiểu nói:

"Chuyện này ngay cả Thái tử cũng không biết, con từ đâu lại biết?"

"Mẫu thân có nhớ, ta đã từng hỏi người về chuyện cây phượng trâm?" Khương Ngưng Túy từ trên tóc mình lấy ra một cây trâm, đặt trước mặt Chân thị.

"Kẻ trộm năm đó mà tỷ tỷ nói, chính là Trưởng công chúa, mà cây trâm này, bây giờ vẫn đang ở trong tay Trưởng công chúa."

Nhẹ vuốt ve cây trâm vàng, Chân thị gật đầu.

"Thì ra là thế."

Thấy Chân thị không phủ nhận, thần sắc Khương Ngưng Túy hơi động.

"Cho nên, mẫu thân hôm nay có nguyện ý nói với ta, đêm qua người rốt cuộc đã nói gì với Trưởng công chúa không?"

Lặng lẽ thu tay về, Chân thị dần chìm trong hồi tưởng của mình, nhẹ giọng nói:

"Bất quá là cho Trưởng công chúa một đáp án đến muộn bốn năm thôi."

Khương Ngưng Túy nói:

"Đáp án?"

"Ân." Chân thị đáp:

"Ta chỉ là nói cho Trưởng công chúa, năm đó sau khi tỷ tỷ con chết, ta cuối cùng đã chôn nàng ở đâu."

"Cái gì?" Thanh âm của Khương Ngưng Túy hơi trầm xuống, lông mi nhíu chặt, lòng chợt nặng trĩu.

"Tỷ tỷ đã chết hơn bốn năm rồi, lẽ nào mấy năm nay, Trưởng công chúa đều chưa từng biết tỷ tỷ được chôn cất nơi nào sao?"

Chân thị không đáp, nhưng thần tình trong mắt lại thuyết minh tất cả.

Khương Ngưng Túy không biết hiện giờ trong lòng có tư vị gì, nàng chỉ vẻn vẹn hỏi:

"Vì sao?"

"Bởi vì ta đã từng oán trách Trưởng công chúa một đoạn thời gian rất dài, cho dù hiện tại theo thời gian đã sớm dần phai nhạt, nhưng loại đau đớn khi đó, đến giờ ta vẫn rõ mồn một." Mỗi từ mỗi chữ đều mang theo hận ý run rẩy, vành mắt dần đỏ hồng.

"Đích xác, làm con dân Nhan Quốc, năm đó Trưởng công chúa cố gắng ngăn cơn sóng dữ, bảo vệ Đại Nhan, ta cần phải giống như nghìn vạn con dân Đại Nhan này cảm kích nàng, thế nhưng làm một người mẫu thân, nàng tự tay phá hủy nữ nhi của ta, ta không cách nào không hận nàng. Sơ Ảnh là nữ nhi của ta, là kiêu ngạo của ta cùng phụ thân con, nàng từ nhỏ thiên tư thông tuệ, xử sự ổn trọng thức thể, chưa từng khiến ta cùng phụ thân con nghi ngờ.Nhưng từ khi trở lại kinh thành, mọi thứ đều thay đổi, nguyên nhân khiến nàng thay đổi như vậy, người làm mẫu thân như ta làm sao lại không biết? Nữ nhi trong lòng cất giấu một người, tự nhiên sẽ khác, mà người này rốt cuộc là ai, phụ thân của con tuy chưa từng đề cập với ta, nhưng ta vẫn có thể đoán được."

Hồi ức quả thực luôn là thứ khiến người ta thương tâm, Chân thị bất giác đỏ mắt, đau thương cười.

"Nàng vì Trưởng công chúa mà ba lần bốn lượt chống đối phụ thân của con, cũng từng vì cứu Trưởng công chúa, không để ý quân lệnh tùy tiện xuất thành đi tìm Cửu Linh Thảo, thậm chí công nhiên cự tuyệt tiên hoàng tứ hôn, tình nguyện mất chức bỏ tước cũng không thể gả cho Ngô vương, sau cùng càng vì Trưởng công chúa mà bảo vệ đạo cửa thành cuối cùng trong kinh, ngay cả mạng đều mất. Tất cả, tất cả ta đều nhìn thấy, đều hiểu rõ. Người so với tính mệnh nàng còn quan trọng hơn, ngoại trừ Trưởng công chúa còn có thể là ai chứ?"

Khương Ngưng Túy sinh lòng trắc ẩn, nàng muốn lên tiếng trấn an Chân thị đang nghẹn ngào khóc, nhưng lúc mở miệng lại phát giác yết hầu khô khốc, một câu cũng không nói được. Cân nhấc câu chữ trong chốc lát, Khương Ngưng Túy nhẹ giọng nói:

"Đây tất cả đều là tỷ tỷ lựa chọn, mẫu thân không cần quá mức khổ sở."

"Ta làm sao có thể không khổ sở chứ? Sơ Ảnh ngốc đến đem mạng đều cho Trưởng công chúa, nhưng sau cùng lại chiếm được cái gì? Vì giang sơn xã tắc Đại Nhan, Trưởng công chúa cuối cùng vẫn từ bỏ nàng, ta biết Trưởng công chúa là tình thế bất đắc dĩ, thế nhưng làm một người mẫu thân, lòng ta quả thật không thể tha thứ cho nàng." Chân thị chậm rãi nhắm mắt, thở dài.

"Có thể khi đó con tuổi còn quá nhỏ, cho nên không nhớ rõ, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên tình cảnh lúc di thể của nàng bị chuyển về Tướng Quân phủ, trên người nàng không có một chỗ da thịt nào hoàn hảo, nàng đã từng là một nữ tử mỹ lệ không chút tỳ vết, nhưng cuối cùng lại là thiên sang bách khổng*, chết thê tráng như vậy. Nàng bất quá chỉ là một cô nương tuổi tròn đôi mươi a, nếu không phải từ nhỏ theo phụ thân con chinh chiến xa trường, nàng nên là một nữ nhi gia nhu nhược mỹ lệ bình thường, nên hưởng thụ hết thảy những năm tháng tốt đẹp trên thế gian. Ta là mẫu thân của nàng, tự tay ta đón nàng đến thế giới này, sau cùng phải trơ mắt tiễn nàng rời đi, nếm trải nỗi bi thống oan tâm ly biệt nhất."

Từng lời của Chân thị khấp huyết, tựa như một cây đao đâm vào tim Khương Ngưng Túy, nàng đột nhiên nhớ đến hai người mẹ của nàng, không biết sau khi hai người hay tin mình bị chìm thuyền, tâm tình sẽ bi thương thế nào. Nghĩ đến đây, Khương Ngưng Túy rũ mắt, thanh âm mờ mịt.

"Nhưng những thứ này....cũng không nên là lý do để mẫu thân oán hận Trưởng công chúa. Ta biết mẫu thân hận cái cách năm đó Trưởng công chúa đối đãi với tỷ tỷ, hận nàng vì giang sơn này mà vứt bỏ tỷ tỷ ngoài cửa thành, tùy nàng tự sinh tự diệt, thế nhưng những chuyện này chẳng qua chỉ là suy nghĩ của mẫu thân, mẫu thân sao có thể nhận định tỷ tỷ cũng nghĩ như vậy?"

Ánh mắt rơi xuống trên cây phượng trâm, Khương Ngưng Tuy nhỏ giọng nói:

"Nếu ta là tỷ tỷ, sợ rằng ngay một khắc trước lúc chết kia, trong lòng nhất định cũng sẽ cảm thấy thật kiêu ngạo. Vui mừng vì nữ tử mình yêu lòng mang thiên hạ, có ý chí mưu lược mà rất nhiều nam tử trong thế gian đều không thể so kịp, là một chân chính quân vương tốt. Nếu Trưởng công chúa trước đây vì một mình tỷ tỷ mà từ bỏ thiên hạ bách tính không quản, như vậy sẽ chỉ làm tỷ tỷ coi thường nàng, người như vậy làm sao xứng để tỷ tỷ ghi vào lòng, càng sẽ làm Trưởng công chúa cùng tỷ tỷ trở thành tội nhân thiên cổ lưu vào sử sách, hậu nhân sẽ chế nhạo các nàng, cười nữ tử thế gian đều là ánh mắt thiển cận, phụ nhân chi nhân, vĩnh viễn không thể làm chủ nhân thiên hạ, đây nhất định là tràng diện tỷ tỷ không muốn thấy."

Những lời này khiến Chân thị ngạc nhiên không thôi, bà nhìn Khương Ngưng Túy, hồi lâu không nên lời.

"Nhưng là...nhưng là...." Chân thị thất thần bất an nói:

"Vài năm trôi qua, Trưởng công chúa chẳng bao giờ đề cập đến một lời..."

Khương Ngưng Túy đáy mắt lướt qua một tia đau đớn, thanh âm lạnh đến gần như vô tình.

"Nói ra lại có thể thế nào? Dưới gầm trời này chỉ có một người chân chính hiểu được nàng, đáng tiếc cũng đã mất."

Khương Sơ Ảnh đã mất, mà khi đó Nhan Y Lam mang lấy hiểu lầm của người trong thiên hạ từ từ bước lên vương vị, có giải thích hay không dường như đã không còn quan trọng, bởi vì giữa thiên địa này đã không còn tìm được một người hiểu nàng. Mà tính tình của nàng lại ẩn nhẫn nội liễm, chưa từng muốn biện giải gì cho bản thân, cũng khinh thường việc đi tranh biện gì đó, lâu ngày, hình tượng của nàng trong mắt người đời chỉ là một quân vương lãnh khốc thiết huyết, phần nhu nhuyễn cùng cô quanh nàng giấu sâu trong cảnh tượng phồn hoa đó, không ai có thể thấy được.

Ý vị bên trong nồng liệt như vậy, tuy là Chân thị cũng khỏi có chút đau buồn, thoáng chốc bà lại có chút kỳ quái.

"Ngưng nhi, tâm tư của Trưởng công chúa trước giờ khó đoán, con lại làm sao có thể biết được."

Khương Ngưng Túy giãn mi nhẹ cười, ý cười như ánh bình minh xuyên qua bóng đêm, không thể che lấp.

"Bởi vì ta hiểu rõ nàng."

Trong lòng Chân thị càng nghi hoặc, nhưng Khương Ngưng Túy cũng không đợi được cho bà nghĩ thông, nàng đứng dậy đi ra bên ngoài, cước bộ đến trước cửa lại hơi ngừng, cúi đầu nghĩ chốc lát, nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười, thần thái sắc bén mỹ mạo tinh trí đoạt ánh nhìn.

"Tâm nguyện tỷ tỷ năm đó chưa làm được, từ nay về sau, sẽ do ta thay nàng làm." Khương Ngưng Túy xoay người hướng Chân thị vẫn đang kinh ngạc hành lễ một cái, ngữ khí khiêm hòa, nhưng lời nói ra lại vô cùng chắn chắn.

"Vẫn mong mẫu thân bảo trọng, ta phải trở về nơi ta nên về rồi."

Bởi vì ta phải về bên cạnh nàng, bởi vì ta không nỡ lại để nàng cô độc một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net