Chương 139

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị giam trong quân trướng mấy ngày nay, Khương Ngưng Túy tuy không có tự do xuất nhập doanh trướng của mình, nhưng với hướng đi của Ngô vương cũng đại khái sờ ra chút quy luật.

Ngô vương hầu như không ở lâu trong quân trướng, thời gian Khương Ngưng Túy có thể nhìn thấy hắn cũng không nhiều, rất nhiều lúc, Ngô vương rời đi chính là vài ngày, trừ phi tự hắn đến tìm nàng, Khương Ngưng Túy căn bản không thể biết được hành tung của hắn, thời gian trôi quá mức bình tĩnh an dật thường dễ khiến người ta mất đi cảnh giới, nhưng có vài thứ nàng luôn ghi nhớ trong lòng, sóng yên biển lặng ngắn ngủi chỉ là để che giấu âm mưu bên trong, tấm lưới Ngô vương mất nhiều thời gian tỉ mỉ bày ra, sớm muộn sẽ có một ngày nhấc lên sóng to gió lớn.

Khi ngày đó đến, sợ là cả kinh thành đều sẽ nghênh đón đại thay đổi.

Tuy rằng lời của Ngô vương trước giờ đều không thể tin hết, nhưng có một câu, Khương Ngưng Túy không cách nào không ủng hộ. Ngô vương nói rất đúng, nếu như Đại Nhan mất đi Nhan Y Lam, chỉ bằng vào một mình Nhan Quân Nghiêu, nếu muốn chống đỡ thiên hạ này, sợ là có chút lực bất tòng tâm.

Nhan Y Lam.

Khương Ngưng Túy mệt mỏi nhắm chặt hai mắt, mỗi khi nghĩ đến cái tên này, lòng của nàng luôn không cách nào bình tĩnh, ý niệm muốn trở về bên cạnh Nhan Y Lam chưa bao giờ cường liệt như thế, hầu như khó mà ức chế muốn xông ra khỏi lòng nàng, tiếc là nàng bây giờ thân hãm giữa nguy nan, tự thân còn khó bảo toàn, muốn gặp mặt một lần chỉ sợ cũng là người si nói mộng mà thôi.

Quân trướng lúc này bị người bên ngoài xốc lên, Khương Ngưng Túy chăm chăm nhìn sang, thấy Thanh Phù chậm rãi đi vào, ban đầu bước chân của nàng còn lưỡng lự, cuối cùng cơ hồ là bị binh lính sau lưng một tay đẩy vào.

Ở nơi xa lạ này nhìn thấy Thanh Phù, Khương Ngưng Túy thoáng chốc cảm thấy có chút không quá chân thật, nàng muốn đứng dậy đến gần Thanh Phù đang ngây người ở cửa đại trướng, nhưng lại lập tức nghĩ đến hai tỳ nữ đang canh giữ bên người, cuối cùng từ bỏ, chỉ nhẹ nhàng cất tiếng.

"Thanh Phù."

Thanh Phù sắc mặt tái nhợt thấp thỏm không yên, nàng một bên xoa cổ tay phát đau vì mới được cởi trói, một bên cẩn thận đánh giá xung quanh, đột nhiên lại nghe tiếng Khương Ngưng Túy, lúc này vừa vui mừng vừa kích động, vội vàng men theo thanh âm mà tiến đến sau bình phong.

"Nương nương?"

Lướt qua bình phong, Thanh Phù thấy được Khương Ngưng Túy, nàng mừng đến chảy nước mắt, vội vàng đi đến, nức nở nói:

"Nô tỳ còn tưởng rằng...."

Tưởng rằng Khương Ngưng Túy đã chết.

Câu kế tiếp Thanh Phù không dám nói nữa, thế nhưng Khương Ngưng Túy vẫn hiểu rõ. Đúng rồi, trận hỏa hoạn ở Tướng Quân phủ hôm đó bắt nguồn từ phòng ngủ của nàng, một đường cháy đến đình viện, Khương Ngưng Túy còn nhớ rõ, một khắc trước khi hôn mê, ngọn lửa lúc đó mãnh liệt như sóng triều, thoáng chốc đã che lấp tất cả cảnh sắc trước mắt nàng, chỉ còn đầy một mảnh hồng quang, lan tran đến bầu trời, nhuộm đỏ cả phiến thê diễm.

Khóe mắt nhàn nhạt đảo qua hai người tỳ nữ bên cạnh, Khương Ngưng Túy nhẹ nhàng kéo Thanh Phù lên, dùng ánh mắt ý bảo tình hình của bản thân hiện giờ, sau đó lên tiếng hỏi:

"Ngươi tại sao lại ở nơi này?"

"Nô tỳ..." Thanh Phù cảnh giác liếc nhìn hai tỳ nữ kia, sau đó nhận được cái gật đầu ám chỉ của Khương Ngưng Túy, nàng mới tiếp tục:

"Đêm Ngô vương xông vào Tướng Quân phủ trùng hợp có nô tỳ canh gác bên ngoài phòng nương nương, lúc người của Ngô vương tiến vào, nô tỳ là người đầu tiên phát hiện, sau đó Ngô vương liền ra lệnh cho người của hắn trói nô tỳ lại, nô tỳ muốn kêu cứu, lại bị người của Ngô vương đánh hôn mê trước một bước, lúc tỉnh lại, nô tỳ phát hiện mình đang ở trong một cỗ xe ngựa, là theo chiếc xe ngựa này đến quân trướng, ngây người trong một tiểu trướng vài ngày, cũng không biết vì sao, hôm nay bọn họ lại đột nhiên kéo nô tỳ ra ngoài, dẫn đến chỗ nương nương."

Xem ra Thanh Phù ngay từ đầu chính là đi theo phía sau nàng đến quân trướng, đêm đó sau khi Ngô vương bắt nàng đi, Thanh Phù chính mắt nhìn thấy việc đó tự nhiên cũng không thể lưu lại, Ngô vương không hạ sát thủ đã là may mắn. Bất giác, nàng thầm thả ra khẩu khí, ngay sau đó lại bị một loại tâm tình bất an chiếm giữ.

Ngô vương đã nhiều ngày không xuất hiện trong quân doanh, canh phòng với nàng cũng không còn nghiêm mật như trước, thậm chí bây giờ ngay cả tâm phúc Thanh Phù, hắn cũng không tiếc thả về bên cạnh nàng, Ngô vương luôn đa nghi dĩ nhiên lại ngay giờ phút quan trọng này mà thả lỏng cảnh giác, tất cả chỉ có thể nói rõ một việc, Ngô vương với thế cục trước mắt đã khống chế trong lòng bàn tay, hắn tự tin Khương Ngưng Túy đã không thể giở bất kỳ trò gì trước mặt hắn.

Điểm này, lại chính là thứ Khương Ngưng Túy lo lắng nhất.

Ngô vương không sợ hãi như vậy, chỉ e trong cung nhất định đã truyền ra tiếng gió không tốt gì đó, hình ảnh có liên quan đến Nhan Y Lam không ngừng trôi nổi trong đầu, Khương Ngưng Túy tâm trầm đến như không cách nào thở được, đáng tiếc nàng hiện giờ cái gì cũng không làm được, chỉ cần nàng một ngày vẫn bị giam trong doanh trướng này, bất luận chút tin tức gì ở kinh thành, nàng đều không thể biết.

Lúc này, ngoài trướng lại tiến vào một người, Khương Ngưng Túy ngẩng đầu quan sát, người trước mắt nàng có chút ấn tượng, là tâm phúc bên người Ngô vương – Vương Nguyên.

"Khương cô nương." Vì che giấu tai mắt người ngoài, trừ Ngô vương, tất cả những người trong quân trướng có thể gặp Khương Ngưng Túy đều thay đổi xưng hô với nàng, đối với danh xưng mới mẻ này, Khương Ngưng Túy cũng đã quen, nàng chỉ hiếu kỳ mục đích đến đây của Vương Nguyên.

"Vương gia trước khi đi đã căn dặn thuộc hạ, cô nương nếu ở trong doanh trướng cảm thấy buồn chán, có thể đi ra ngoài một chút, thuộc hạ sẽ an bài người theo sát bảo hộ cô nương an toàn."

Nói là bảo hộ, kỳ thực cũng chỉ là một cách nói khác của giám thị.

Khương Ngưng Túy cười lạnh một tiếng, nếu bây giờ đã trở thành cá trong chậu chim trong lồng, nàng còn có thể đi đến đâu chứ, đi đâu cũng chỉ là chuyển động dưới mi mắt Ngô vương, đã như vậy, khoan thứ này có muốn hay không đều giống nhau.

Tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của Khương Ngưng Túy giờ khắc này, Vương Nguyên tiến đến vài bước, thấp giọng nói;

"Vương gia đối với cô nương đã là phá lệ khoan dung, mong rằng cô nương hiểu rõ tâm ý của vương gia."

Nghe ý của lời này, nếu như Khương Ngưng Túy không lĩnh tình, chính là nàng không biết thức thời. Bất quá nếu Ngô vương đã mở kim khẩu, Khương Ngưng Túy tự nhiên cũng không có quyền cự tuyệt, nàng cởi bỏ khăn choàng trên vai, chậm rãi đứng lên hướng đến ngoài trướng, đi được vài bước, nàng dừng lại quay đầu nhìn Vương Nguyên đang nhìn nàng chăm chú, hiểu rõ cười nói:

"Không cần phái người khác 'bảo vệ' ta, ta thấy ngươi liền rất thích hợp."

Mắt thấy Khương Ngưng Túy xoay người muốn đi, Thanh Phù vội vàng thay nàng vén liêm trướng, theo sau ra ngoài, nhìn chủ tử nhà mình tiêu sái đi phía trước, cũng không có ý định quay đầu lại, Thanh Phù nhịn không được mà vì nàng đổ mồ hôi, ngẫm lại cũng có chút dở khóc dở cười. Có lẽ thật sự là ở bên cạnh Trưởng công chúa ngây ngô quá lâu, cho đến nay, bất kể có cả gan làm loạn thế nào cũng sẽ có người thay nàng gánh trách nhiệm, cho nên lá gan chủ tử nhà mình cũng được nuôi càng lúc càng phì, rõ ràng hiện giờ đã sống gửi nhà người, cần phải nhìn sắc mặt người khác, tính tình này của nàng cũng không định sửa.

Vào thu rồi.

Mùa thu Nhan Quốc đã có hơi lạnh, Khương Ngưng Túy ngẩng đầu nhìn Mộc Lan rơi đầy đất, gió thu nhè nhẹ, xa xa đều là một mảnh cảnh trí hoa rơi rực rỡ. Khương Ngưng Túy cúi xuống nhặt một đóa Mộc Lan, cầm nơi tay khe khẽ xoay tròn, lơ đễnh lại nghĩ đến cái đêm nàng biết được tin Bắc Ương vương sắp đến kinh thành. Hôm đó hoa Mộc Lan cũng nở kiều diễm như vậy, nàng cũng giống hôm nay đứng dưới táng cây ngắm nhìn, là Nhan Y Lam tự tay hái xuống một đóa Mộc Lan cho nàng, cười nói nếu nàng thích, liền hái toàn bộ cho nàng. Tiếc là ngày đó Khương Ngưng Túy không thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, sau đó rất nhiều đêm, xảy ra quá nhiều sự tình, câu trả lời kia, nàng cuối cùng lại không thể nói với Nhan Y Lam.

Nhan Y Lam, tuy là Mộc Lan tam thiên nhất dạ khai nở, ở trong lòng ta, cũng không bằng một điểm phong hoa trong mắt ngươi.

"Nương nương." Thấy Khương Ngưng Túy nhìn cây Mộc Lan xuất thần, Thanh Phù đi đến, thay Khương Ngưng Túy phủ thêm phong y, thấp giọng nói:

"Gió nổi rồi, cẩn thận lạnh."

Nghiêng đầu nhìn Vương Nguyên cách đó không xa, Khương Ngưng Túy gật đầu với Thanh Phù, vẫn không nói gì.

"Nương nương đang lo lắng cho Trưởng công chúa?" Vương Nguyên lúc này vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa với các nàng, cho nên Thanh Phù thấp giọng hỏi.

Yên lặng suy nghĩ một chút, Khương Ngưng Túy rũ mắt nhìn đóa hoa trong tay, lắc đầu.

"Lo lắng lại có thể thế nào? Tất cả mọi chuyện hôm nay đều là sự lựa chọn của ta, nếu đã quyết định, liền không thể quay đầu."

Thanh Phù lo âu.

"Nô tỳ nhìn ra được, trong lòng nương nương cũng không dễ chịu."

Khương Ngưng Túy nghiêng người, theo hướng hoàng cung nhìn xa xa, đôi mắt trầm tĩnh rơi đầy ánh sáng, hiện ra một mảnh lay động liễm diễm.

"Có dễ chịu hay không lại có quan trọng gì? Loại tư vị này, một ngày nào đó Ngô vương sẽ cùng ta cùng thưởng thức."

-----

Trong Phượng Nghi cung.

Chân Cơ dưới sự dẫn đường của cung nữ, đi đến bên ngoài Tê Loan điện, tận khi Bích Diên mang chén thuốc từ trong đi ra, thỉnh bà vào, bà mới hít sâu một hơi, theo Bích Diên chậm rãi đi vào.

Trong điện huân hương tràn đầy, hòa lẫn một cỗ mùi thuốc xông vào mũi, Chân thị vòng qua bình phong, thấy Nhan Y Lam tựa vào trướng, đến khi Chân thị vào, nàng mới khẽ ho khan, rèm che lưu tô theo động tác của nàng hơi đong đưa.

"Phu nhân không cần đa lễ." Vươn tay ngăn lại Chân thị đang định hành lễ, Nhan Y Lam thanh âm thấp mị lộ ra suy yếu không giấu được, nàng nói:

"Ngồi đi."

Chân thị theo lời ngồi xuống, không gần không xa quan sát khí sắc của Nhan Y Lam, nhìn sắc mặt tái nhợt như giấy của nàng, nói vậy thương thế không nhẹ, cho dù miễn cưỡng nhặt về một cái mạng, muốn hoàn toàn khôi phục cũng phải bỏ ra một đoạn thời gian chậm rãi điều dưỡng. Chân thị không khỏi lên tiếng nói:

"Giang sơn xã tắc gắn với thân thể của Trưởng công chúa, vẫn mong Trưởng công chúa bảo trọng phượng thể, như vậy mới là phúc của muôn dân."

"Bản cung hiểu rõ, phu nhân không cần quan tâm." Ý cười trên mặt Nhan Y Lma nhạt đi.

"Bản cung truyền phu nhân đến, là vì Ngưng Túy."

Nghe được tên Khương Ngưng Túy, lòng Chân thị đột nhiên tê rần, bà hơi cúi đầu, cố nén bi thống.

"Chuyện của Ngưng Túy, thần phụ tuy khó chịu nhưng cũng hiểu được, tất cả đều là lựa chọn của nàng, không trách được bất cứ ai."

"Bốn năm trước, bản cung từng nói sẽ không bao giờ để Sơ Ảnh có việc, nhưng bản cung cuối cùng lại thất ngôn. Bản cung đã từng hứa hẹn với Ngưng Túy, hưng suy vinh nhục của mảnh giang sơn này, đều sẽ cùng nàng cùng kiến chứng, nhưng rồi bản cung vẫn không thể bảo vệ nàng." Nhan Y Lam ngữ khí ngưng trọng, mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói:

"Để tướng quân cùng phu nhân lại lần nữa chịu nỗi đau tang nữ, bản cung hổ thẹn trong lòng."

Chân thị đau thương cười cười, ngẩng đầu nhìn Nhan Y Lam.

"Sơ Ảnh chết đã vài năm, đây là lần đầu thần phụ nghe được Trưởng công chúa nhắc đến nàng." Chân thị không khỏi bi thương mím môi, hồi lâu mới thật tâm thổ lộ:

"Kỳ thực thần phụ mấy năm nay, đối với cái chết của Sơ Ảnh luôn có nhiều oán giận, hai người bọn họ đều là thịt trong tim của thần phụ, mất đi các nàng như chịu nỗi đau cắt thịt. Nhưng nói đến thật trào phúng, tận khi Ngưng Túy gặp chuyện không may, thần phụ rốt cuộc mới hiểu rõ quyết định ngày đó của Sơ Ảnh, kỳ thực các nàng đối Trưởng công chúa tâm ý là như nhau, thần phụ vẫn luôn đem những oán hận này trút vào Trưởng công chúa, cũng bất quá là vì bi thương trong lòng, tìm một nơi phát tiết mà thôi."

Nút kết nơi đáy lòng Chân thị mấy năm nay Nhan Y Lam không phải không biết, chính vì hiểu quá rõ, cho nên mới chưa từng nhắc những chuyện xưa người cũ này trước mặt bà, để tránh tăng thêm bi thương cho bà, bây giờ thấy Chân thị thông suốt, nói vậy nút kết nhiều năm cũng nên giải rồi.

"Chuyện Trưởng công chúa muốn nói, thần phụ đều đã hiểu rõ." Chậm rãi thở ra tích tụ trong lòng, Chân thị hướng Nhan Y Lam gật đầu.

"Thần phụ biết được bản thân cái gì nên làm, cái gì không nên làm, đợi đến khi tướng quân hồi kinh, thần phụ chắc chắn nói rõ sự thật, vẫn mong Trưởng công chúa tiêu sầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net