Chương 140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió đêm dằng dặc lất phất, bóng tối rơi xuống cành cây chiếu vào vải mành trên doanh trướng, giống như quỷ mị đang giương nanh múa vuốt, quân thủ trướng trùng điệp tản ra áp bách vô thanh, tất cả quang hoa đều được giấu kín dưới màn đêm.

Trước đây Khương Ngưng Túy không thích khí tức âm sâm tịch mịch dưới vẻ ngoài trang trọng của hoàng cung, không có lúc nào là không nghĩ phải rời đi, đáng tiếc khi đó là không có lựa chọn, sau lại vì liên quan đến Nhan Y Lam, cho nên dù nàng không thích cũng có thể nhẫn nại tính khí lưu lại. Bây giờ thật sự rời khỏi hoàng cung, nàng trái lại cảm thấy không cách nào thích ứng, nàng luôn không nhịn được nhớ đến đoạn cuộc sống trong cung trước kia, kỳ thực nói vậy cũng không chính xác, thứ nàng thật sự nhớ đến chỉ là một người.

Nàng rất nhớ Nhan Y Lam, đôi khi ngay cả chính bản thân nàng cũng không tin, người lãnh đạm như nàng, dĩ nhiên sẽ tưởng niệm một người đến mức như vậy, ngay cả đoạn thời gian trước đây khi Nhan Y Lam lừa dối nàng, bây giờ đơn độc lấy ra thưởng thức cũng có thể cười vui. Bộ dạng si si ngốc ngốc như thế, Khương Ngưng Túy lại bất giác nhớ đến Nhan Y Lam trước đây luôn cười nói nàng ấy nhất định là điên rồi, cho nên mới để tâm đến mình như vậy.

Chẳng phải là điên rồi sao? Khương Ngưng Túy nghĩ, nàng tự nhận bản thân làm việc trước giờ luôn chú ý nguyên tắc, nhưng vì Nhan Y Lam, đừng nói nguyên tắc, ngay cả tính mệnh cũng không biết bị chính bản thân nàng vứt bỏ bao nhiêu lần.

Phát giác bản thân dĩ nhiên cũng có nhiều nữ nhi tình trường như vậy, Khương Ngưng Túy không khỏi có chút buồn cười, nếu hai người mẹ của nàng biết được nàng ở nơi này không chỉ động tình, còn vì một người ngay cả tính mệnh cũng có thể đơn giản từ bỏ, không chừng sẽ phải nghiêm khắc trách nàng một phen.

Thanh Phù đứng bên cạnh thay nàng cầm đèn, thấy nàng khẽ bật cười, không khỏi hiếu kỳ hỏi:

"Nương nương đang cười cái gì?"

Cúi đầu đóng lại quyển sách đang xem một nửa, Khương Ngưng Túy khép khép lại phi sam trên đầu vai, thanh âm bình bình nói:

"Không có gì."

Thanh Phù cười lắc đầu.

"Bây giờ chúng ta thân bị bó buộc, nương nương lại còn cười được?"

"Bằng không nên phải thế nào?" Khương Ngưng Túy đứng dậy, trả lời:

"Chẳng lẽ phải ôm đầu khóc rống một trận sao?"

Lời này chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, y theo sự hiểu biết của Thanh Phù với Khương Ngưng Túy, nàng tuyệt đối có lý do tin tưởng, chủ tử của nàng, cho dù trời sập xuống chỉ sợ cũng sẽ không chút nhíu mày. Ban đầu Thanh Phù cho rằng, tự chủ tử rời khỏi hoàng cung, rời khỏi Trưởng công chúa, đơn độc đến nơi này, chịu đãi ngộ như tội phạm, ít nhiều đều sẽ có chút hoảng hốt. Đáng tiếc nàng sai rồi,chủ tử của nàng, cơm đúng hạn ăn, ngày ngày vẫn như cũ trôi qua, thậm chí ngay cả một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi, cho dù lúc đề cập đến sự sống chết của Trưởng công chúa, trên mặt nàng cũng không chút biến hóa.

Thanh Phù hoàn hồn, thấy Khương Ngưng Túy xoay người muốn đi ra bên ngoài trướng, vội vã bước nhanh đến, vươn tay thay nàng vén rèm, thấp giọng hỏi:

"Đã trễ thế này, nương nương muốn đi đâu?"

Ban đêm tĩnh mật, trong quân trướng đại doanh đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa rõ ràng có lực, Khương Ngưng Túy theo thanh âm nghiêng đầu nhìn lại, thấy nơi được ánh đuốc chiếu sáng, Ngô vương từ trong một cỗ xe ngựa bước xuống, tựa hồ đã bắt được tầm quan sát lạnh lùng của Khương Ngưng Túy, hắn nhìn lại, một đôi ưng mâu dù được ánh đuốc chiếu sáng cũng vẫn lạnh như hàn đàm.

Tháo bỏ áo choàng trên người đưa cho người hầu sau lưng, Ngô vương đi đến chỗ Khương Ngưng Túy, theo cước bộ dần đến gần, Thanh Phù không đoán ra được dụng ý của hắn, cho nên nhịn không được đưa mắt thấp thỏm nhìn Khương Ngưng Túy, trái tim không khỏi đập nhanh. Khương Ngưng Túy tự nhiên cũng nhận ra ánh mắt của Thanh Phù, chỉ là nàng cũng không có bao nhiêu tâm tư đi trấn an cảm xúc Thanh Phù, chỉ yên lặng nhìn Ngô vương đi đến trước mặt nàng, đột nhiên nàng lập tức xoay người trở về doanh trướng, chỉ lưu lại một bóng lưng lạnh băng cho Ngô vương.

Vén rèm cung thỉnh hai vị chủ tử vào trướng, Thanh Phù hít thở vài hơi thật sâu, lo sợ bất an mà đặt liêm trướng xuống, Thanh Phù khom người đi đến thay Ngô vương châm trà.

"Đi ra ngoài đi." Không đợi Thanh Phù động thủ, Khương Ngưng Túy thanh âm lạnh lùng từ đỉnh đầu nàng truyền đến, Thanh Phù giật mình, tuy luôn có chút không yên lòng, nhưng nàng cũng hiểu rất rõ, bản thân dù ở đây cũng không có tác dụng gì.

Thanh Phù ứng tiếng lui ra, Khương Ngưng Túy cầm lấy ấm trà Thanh Phù đặt bên cạnh, tự mình rót trà cho Ngô vương.

"Mời."

Ngô vương nhấp một ngụm trà, hỏi:

"Vì sao điều người của ngươi rời đi?"

"Ngô vương không phải cũng không mang tâm phúc vào sao?" Khương Ngưng Túy ung dung đáp:

"Đã như vậy, Ngô vương làm sao có thể chứa chấp người của ta ở nơi này."

Ngô vương cười cười không phủ nhận, khoảng thời gian gần đây, càng tiếp xúc với Khương Ngưng Túy, hắn dường như càng có thể hiểu rõ vì sao Nhan Y Lam sẽ đối với nàng nhất vãng tình thâm. Bởi vì nàng thật sự quá đặc biệt, tính cách rõ ràng cực kỳ giống Khương Sơ Ảnh, rồi lại luôn có chỗ không quá giống, trên thế giới này không có một từ ngữ nào có thể chân chính hình dung nàng.

"Không muốn biết, bản vương muốn nói gì với ngươi sao?"

Khương Ngưng Túy cúi đầu nhẹ vuốt ống tay áo, lãnh đạm hồi đáp:

"Không ngoài hai chuyện, hoặc là Ngô vương đại thế nắm chắc, hoặc là Ngô vương thất bại trong gang tấc."

Ngô vương ánh mắt thâm thúy đột nhiên chuyển lạnh, hắn đùa nghịch ly trà trong tay, cười nói:

"Vậy theo ý ngươi thì sao?"

Khương Ngưng Túy trầm mặc không đáp, Ngô vương có chút đoán không ra tâm tư của nàng, chỉ cảm thấy ánh mắt kia tựa như băng lại cũng như lửa, hắn chung quy không quá thoải mái, đương lúc hắn định lên tiếng đánh vỡ trầm mặc, Khương Ngưng Túy bỗng nhiên nói:

"Vậy chính là khả năng thứ nhất." Ngô vương rất có thể đã thừa dịp khoảng thời gian Nhan Y Lam bệnh nặng, đả thông vài cứ điểm then chốt để một lần hành động đánh vào kinh thành, nếu như Khương Ngưng Túy đoán không sai, sự giúp đỡ quan trọng nhất có lẽ là đến từ phụ thân của Thái tử phi rồi.

Rõ ràng nghĩ thông tất cả những điều then chốt, thế nhưng Khương Ngưng Túy lại không có chút kinh hoàng bất an nào, cái này khó tránh khỏi sẽ khiến Ngô vương ít nhiều mất mặt, dù sao, suốt quãng đường trở về quân doanh, những lúc nhàm chán, Ngô vương chính là dùng phỏng đoán các loại phản ứng của Khương Ngưng Túy để giết thời gian. Nhưng xem ra hiện giờ, phản ứng của Khương Ngưng Túy tuy hợp lý hợp tình, lại khó tránh quá mức lãnh đạm.

Ngô vương hảo tâm nhắc nhở.

"Không muốn hỏi ta gì sao?"

Khương Ngưng Túy chỉ hơi trầm ngâm.

"Ngô vương gặp được phụ thân rồi?"

Ngô vương cười cười xem như thừa nhận.

"Khương gia liên tục gặp nỗi đau tang nữ, bản vương bất quá là hướng đại tướng quân biểu đạt chút bi thương mà thôi."

"Ngô vương muốn lợi dụng cái chết của ta để chia rẽ sự tín nhiệm giữa phụ thân cùng Trưởng công chúa?" Giọng nói bị kiềm hãm, Khương Ngưng Túy phút chốc nở nụ cười.

"Đầu tiên là một trận hỏa hoạn ở Tướng Quân phủ khiến cho tất cả mọi người hiểu lầm rằng ta đã chết, sau đó sẽ lợi dụng mẫu thân từ trong khiêu khích, đem tội danh cùng cừu hận toàn bộ đổ lên người Trưởng công chúa, cuối cùng đến khi phụ thân hồi kinh, sớm đã nhận được thư từ mẫu thân chỉ chứng Trưởng công chúa, tự nhiên không nghi ngờ gì. Ngô vương ám độ trần thương, bây giờ đã chiếm hết tiên cơ, e rằng lúc này đây, ngay cả Trưởng công chúa cũng thúc thủ chịu trói rồi. Chẳng qua là ta còn có một chuyện chưa hiểu, không biết Ngô vương có thể chỉ điểm chút hay không?"

Ngô vương nghe Khương Ngưng Túy đem nhân tâm kế mưu từng chút không lọt mà nói ra, tận đáy lòng hắn có chút thưởng thức nữ tử trước mắt này, tuy nàng nhìn qua luôn lãnh lãnh đạm đạm, nhẹ như một cơn gió, lẫm liệt cũng như một cơn gió, có khi thản nhiên có lúc quyết tuyệt. Dưới gương mặt nhìn như không tranh quyền thế của nàng, lại ẩn giấu lợi hại cùng lãnh khốc, vào thời khắc ngươi không ngờ đến sẽ đem ngươi nhìn thấu triệt.

Ngô vương ánh mắt thoáng trầm, hắn phức tạp cười.

"Ngươi nói."

"Ngô vương tính toán không chút kẽ hở, không biết đã tự tính cho bản thân chưa? Nếu sự tình bại lộ, nhân mã của ngươi phải nên rút lui từ đường nào đây?"

Ngô vương khẽ run, liếc mắt đã thấy Khương Ngưng Túy nét mặt dù là dáng vẻ hảo tâm, nhưng nhãn thần lại lạnh như sương, không có nửa điểm động dung.

"Bởi vì không cần thiết. Lúc này đây, người đoạt được thiên hạ này, sẽ là bản vương."

"Hiếm khi ta có hứng thú, Ngô vương muốn ở lại uống chút trà không?" Trà đã hơi nguội, Khương Ngưng Túy dùng lòng bàn tay sờ lên đường văn xù xì của ấm trà, nàng lại thay cả hai rót một ly khác, có chút không rõ ràng mà nói:

"Ta lo lắng qua tối nay, Ngô vương chỉ sợ cũng không có tâm tư ngồi chơi trong trướng của ta."

Từ trước đến nay Khương Ngưng Túy là người làm việc rất có nguyên tắc, mỗi một chuyện nàng làm, mỗi câu nàng nói đều nhất định có nguyên nhân, vì vậy, Ngô vương theo bản thân xoay tròn bích ngọc ban chỉ trong tay, có chút đoán không ra rốt cuộc Khương Ngưng Túy muốn nói gì với hắn. Hắn thật sự có chút ngạc nhiên, ở giờ phút quan trọng này, Khương Ngưng Túy như chim trong lồng, nàng có thể dưới mi mắt của hắn giở thủ đoạn gì.

"Ngày ấy trên núi, Trưởng công chúa từ đầu liền đã biết được quỷ kế của ngươi cùng Mẫn Nam vương, sở dĩ đặt bản thân vào nguy hiểm, mục đích kỳ thực rất đơn giản, các ngươi hai người đã muốn mạng của nàng, nàng liền dùng bản thân làm mồi nhử, dẫn dụ Mẫn Nam vương xuất binh, sau đó một lần hành động diệt trừ nhân mã của hắn. Hơn nữa, thời điểm Trưởng công chúa gặp mai phục của Mẫn Nam vương, ta cũng ở đó. Có điều chuyện này Ngô vương đương nhiên sẽ không biết, bởi vì vị Mẫn Nam vương, người duy nhất có thể nói cho Ngô vương chuyện này đã bị Trưởng công chúa xử tử tại chỗ. Trưởng công chúa vốn định đưa ta đến nơi an toàn, Ngô vương tuy có thể tìm được ta ở Tướng Quân phủ, cũng không phải vì mưu kế của ngươi cao hơn Trưởng công chúa, mà là ta cố ý mà thôi." Khương Ngưng Túy chợt nâng mắt nhìn Ngô vương, trước khi hắn định mở miệng đã ngắt lời.

"Ta bất quá là tương kế tựu kế. Ngô vương đã có tâm muốn khiêu khích sinh sự từ giữa, mượn mẫu thân ly gián phụ thân cùng Trưởng công chúa, như vậy ta liền giúp ngươi trình diễn hoàn tất."

Ngô vương thu liễm quang mang trong mắt, yên lặng nhìn Khương Ngưng Túy, trầm giọng:

"Làm như vậy với ngươi mà nói không có chút lợi ích."

"Sao lại không có lợi ích chứ?" Tiếu ý nơi khóe môi chuyển thành châm chọc, nàng chậm rãi nói:

"Trưởng công chúa thân chịu trọng thương, trong triều nhất thời như rắn mất đầu, sau đó Ngô vương âm thầm bắt ta đi, bịa ra câu chuyện Thái tử phi đã chết, khiến trên dưới triều đình lòng người bất an, quan trọng nhất là mượn ta khiến Trưởng công chúa trọng thương, cuối cùng thiết kế làm cho Trưởng công chúa cùng phụ thân bất hòa, các loại cục diện hôm nay, Ngô vương không phải cảm thấy đặc biệt thống khoái?"

Bàn tay xoay tròn bích ngọc ban chỉ bỗng dưng ngừng lại, Ngô vương hơi híp mắt, âm lãnh nhìn Khương Ngưng Túy, ý nghĩ chợt lóe, nhưng hắn vẫn trầm ổn không thấy chút bối rối, chỉ suy tư nói:

"Ngươi muốn nói cái gì?"

"Ngô vương mấy hôm nay đối xử với ta không tệ, lòng ta tồn cảm kích, lại khổ vì không thể hồi báo, cho nên không nhịn được muốn nói cho Ngô vương vài lời thật xem như báo đáp." Khương Ngưng Túy nhìn Ngô vương, ánh mắt như hàn lộ sáng sớm, không thể đoán được, nàng đột nhiên khẽ cười.

"Ta lưu lại, một là vì Ngô vương tin tưởng Trưởng công chúa hiện giờ hai mặt thụ địch, đã rơi vào bước đường cùng. Hai là vì Ngô vương thiếu cảnh giác, ngộ nhận toàn bộ thiên hạ đã dễ như trở bàn tay, con người chỉ cần một ngày buông xuống đề phòng, toàn thân lập tức sẽ lộ đầy kẽ hở."

Lời của Khương Ngưng Túy khiến Ngô vương lưỡng lự, đang định mở miệng, đột nhiên nghe được một tràng tiếng bước chân dồn dập từ xa, thẳng đến ngoài đại trướng.

"Vương gia."

Vương Nguyên thanh âm trầm thấp lộ ra tiêu thiết mơ hồ, Ngô vương vốn phiền muộn, vì vậy lạnh lùng nói:

"Chuyện gì lại hoang mang như vậy?"

"Cái này..."

Vương Nguyên ấp úng, chậm chạp không chịu bẩm báo, lường trước nhất định là vì bận tâm Khương Ngưng Túy ở đây, thấy hắn do dự, Ngô vương càng tức giận, một lời hai nghĩa nói:

"Cứ nói thẳng không ngại, Thái tử phi bây giờ đã là chim trong lồng, ngươi còn sợ nàng có bản lĩnh phi thiên độn địa đi ra ngoài mật báo sao!"

"Vâng!" Vương Nguyên vội vàng nói:

"Ngoài thành lọt vào tập kích, cửa thành mở rộng, tin tưởng không lâu sẽ công đến nơi này!"

Ngô vương đứng bật dậy, lớn tiếng hỏi:

"Là nhân mã của ai?"

"Hồi vương gia, nghe thám tử hồi báo, người suất binh mã đến là...là phó tướng của đại tướng quân, Tôn Ngọc."

Nghe thấy sự thay đổi lớn này, Ngô vương cúi đầu, phẫn nộ nhìn Khương Ngưng Túy vẫn bình tĩnh, thanh âm băng lãnh như lưỡi đao, hung hăn rơi vào trên người Khương Ngưng Túy.

"Ngươi đã làm gì?"

"Đã quên nói với Ngô vương một việc." Khương Ngưng Túy thản nhiên ngẩng đầu nhìn Ngô vương, đôi mắt lãnh ngạo trầm tĩnh lưu lại vài tia tiếu ý.

"Đêm Trưởng công chúa bị đâm trên núi, ta nghĩ Ngô vương sẽ ở Tướng Quân phủ, cho nên sau khi hồi phủ, trước khi xảy ra chuyện ta đã đi gặp mẫu thân. Ta chỉ nói với bà một câu, nếu sau tối đó, bất luận ta gặp loại tại họa bất ngờ nào, đều là do Ngô vương gây nên. Mẫu thân đừng quá mức bi thương, mà nhẹ dạ nghe lời kẻ gian, hại Trưởng công chúa bỗng nhiên chịu nỗi oan không minh bạch."

Ngô vương chắp hai tay sau lưng, siết chặt thành quyền, hắn cắn răng nói:

"Cho nên ngày đưa tang, trên cửa thành, Chân thị chẳng qua là giả ý nói hùa bản vương, thậm chí...."

"Không sai, thậm chí phụ thân giả ý lấy lòng, cũng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, tộc Khương thị lòng son dạ sắt, sao chỉ vì Ngô vương tam ngôn lưỡng ngữ là có thể tùy tiện thu mua?" Khương Ngưng Túy hảo tâm gật đầu thừa nhận.

"Ngô vương cho là mình thắng, kỳ thực đã cùng đồ mạt lộ, không còn sức đánh trả rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net