Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan Y Lam bước vào Minh Đức điện, nghênh đón ánh mắt mọi người, phía sau là hai hàng cung nữ, chỉnh tề đi theo.

Nàng khoác một chiếc áo choàng đỏ thẫm có nón rộng vành, dưới ánh nến chập chờn vẫn không thể che đi phong tư ưu nhã từ cốt tủy, mi nhãn trương dương yêu dã, chỉ là dung nhan lãnh tuấn, lộ ra hàn ý lạnh băng, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Thời điểm đi ngang Khương Ngưng Túy, bước chân của Nhan Y Lam hơi dừng lại, khóe mắt khẽ đảo qua người Khương Ngưng Túy một cái, nhưng liếc thấy cả người nàng ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, chỉ một cái áo choàng căn bản không thể giấu được thân thể kia đang lạnh đến run rẩy. Nhan Y Lam trong mắt hàn quang chợt bén nhọn, trở nên băng lãnh khó dò, nàng mạn bất kinh tâm thu hồi tầm mắt, lướt qua Khương Ngưng Túy, đi đến Nhan Quân Nghiêu đang ngồi ở chủ điện.

Khương Ngưng Túy vẫn luôn rũ mắt không nhìn đến Nhan Y Lam, nhưng ánh mắt quan sát kia, nàng vẫn có thể cảm nhận được, bên cạnh đột nhiên có người mang đến tử kim ấm lô. Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Thanh Phù từ phía sau Nhan Y Lam đi đến, trong tay còn ôm một chiếc áo choàng vừa dầy vừa nặng.

"Nương nương, mau sưởi ấm đi, nghìn vạn lần đừng để bị lạnh." Nhìn gương mặt không chút huyết sắc của Khương Ngưng Túy, Thanh Phù vừa lo lắng, lại vừa đau lòng, cũng không để ý lễ phép, trực tiếp đem ấm lô nhét vào trong tay nàng, thấp giọng nói:

"Nương nương đừng lo lắng, Trưởng công chúa sẽ thay nương nương làm chủ."

Khương Ngưng Túy cũng không nói gì, nàng cúi đầu nhìn ấm lô trong lòng, tâm tư khó định.

Lời của Thanh Phù đích xác không sai, từ trên xuống dưới Nhan Quốc, người nào dám không nghe lệnh Nhan Y Lam, nhưng....nàng hiện nay, quả thật còn có thể yên tâm thoải mái mượn thân phận Thái tử phi, tiếp nhận ý tốt của Nhan Y Lam sao?

Khương Ngưng Túy ngẩng đầu lên, ánh mắt lặng lẽ ngắm nhìn mạt thân ảnh ung dung trong điện kia, thần sắc phức tạp, lâm vào trầm tư.

"Đông cung của Thái tử quả là náo nhiệt, ngay cả bản cung ở xa tận Phượng Nghi cung cũng có thể cảm nhận được." Nhan Y Lam ngồi vào chiếc ghế cạnh chủ điện, Bích Diên phía trước lập tức nhận lấy trà nóng mà cung nữ mang đến, khom người dâng đến trên tay nàng.

"Ta còn nói rằng, cơn gió nào đã đưa hoàng tỷ đến đây." Ngữ khí của Nhan Quân Nghiêu bất thiện, nhướng mày cười nói:

"Sao vậy? Chuyện trong cung của ta, hoàng tỷ cũng có hứng thú nhúng tay vào sao?"

Dường như nghe được chuyện không thể đáng cười hơn, đôi môi chạm trên mép chung trà hơi cong lên, diễm mị lại thong thả.

"Thái tử nói đi đâu vậy? Tất cả mọi sự vụ từ trên xuống dưới của Nhan Quốc đều thuộc quyền chưởng quản của bản cung, việc lớn nhỏ trong cung của Thái tử tất nhiên cũng nằm trong đó."

Nhan Quân Nghiêu khép lai nắp chung trà, mi mắt thoáng qua một tia lãnh liệt, ngữ khí bỗng chốc cũng trở nên không tốt.

"Xem ra, hoàng tỷ là cố tình muốn nhúng ta vào việc nhà của ta?"

"Việc của Đông cung, bản cung vô tâm hỏi đến, chẳng qua là...." Ngữ khí của Nhan Y Lam bình bình, đột nhiên đề tài liền chuyển, khiến cả tòa đại điện nhất thời liền khẩn trương.

"...Nếu chuyện này có liên quan đến việc truất phế Thái tử phi, vậy thì Thái tử đừng trách bản cung không cho phép rồi."

Đã sớm đoán được Nhan Y Lam nhất định vì chuyện này mà đến, Nhan Quân Nghiêu nắm chặt ống tay áo, ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Y Lam, cười lạnh.

"Sao đây? Ta bất quá là đang xử trí tần phi của ta, hoàng tỷ cần gì phải nổi giận như vậy?"

"Hay là nói, bởi vì ta động đến người của hoàng tỷ, cho nên đáng giá hoàng tỷ đại phí chu chương*..."

(*Hao phí tâm tư vào những việc không đâu.)

Lời này của Nhan Quân Nghiêu, giống như đông tuyết kéo đến, cả đại điện nháy mắt liền yên ắng.

Trầm mặc tĩnh mịch, Nhan Y Lam khẽ cười nhạo một tiếng, nhưng tiếu ý chưa bao giờ chạm đáy mắt.

"Nếu Thái tử đã biết, vậy thì nên hiểu, người của bản cung, há có thể mặc cho người khác tùy ý xử trí."

"Ngưng Túy thân là Thái tử phi, ở Đông cung lại không thủ cung quy, không chút quy củ." Nhan Quân Nghiêu ánh mắt lướt qua Nhan Y Lam một cái, ý vị thâm trường cười:

"Đại để chính là ỷ vào sự sủng ái thiên vị của hoàng tỷ, cho nên mới không chút cố kỵ, không đặt ai vào mắt, không coi ai ra gì."

Mắt phượng khẽ híp lại, nàng mạn bất kinh tâm liếc nhìn Nhan Quân Nghiêu, có chút trầm ngâm.

"Không quy củ có thể từ từ học, Ngưng Túy dù sao cũng là từ Tướng Quân phủ đi ra, lễ phép quy củ dù có chỗ không chu toàn, cũng không đến nỗi xảy ra sơ xuất lớn bao nhiêu." Từng câu Nhan Y Lam nói, một lời hai nghĩa, nàng cúi đầu nhấp một ngụm trà, ngữ khí lãnh đạm nhưng không mất uy nghi.

"Trái lại là Thái tử, đối xử với Thái tử phi của mình cũng không có nửa điểm khoan dung đại độ, sau này làm sao lòng mang thiên hạ chúng sinh chứ?"

Nghe ra Nhan Y Lam trước tiên là mang đại tướng quân cầm trọng quyền ra làm áp lực, hiện giờ lại thầm khiển trách hắn khăng khăng cố chấp, Nhan Quân Nghiêu ngẩn ra, ngay sau đó ánh mắt lại trầm định, lạnh lùng nói:

"Hoàng tỷ hiểu lầm, những thứ quy củ kia vẫn không đề cập đến, chẳng qua là tối nay, Ngưng Túy chưa được ta chấp thuận đã tự tiện rời cung, nguyên nhân lại không chịu nói ra một chữ, nếu ta tiếp tục dung túng bao che nàng, làm sao có thể khiến các tần phi trong Đông cung tin phục?"

Nhan Y Lam khẽ ngẩn ra, lúc nãy nàng đến vội vàng, chưa từng kiên nhẫn nghe thám tử Đông cung hồi báo cặn kẽ, hiện giờ nghe được lý do của Nhan Quân Nghiêu, rốt cuộc là Khương Ngưng Túy tự mình chui đầu vào lưới?

Nhan Y Lam không nói một lời, nàng hơi nghiêng đầu, tầm mắt chuẩn xác bắt được thân ảnh gầy yếu đang đứng trong điện kia, thần sắc thoáng một tia chần chờ.

Ngưng Túy, ngươi cũng không phải kẻ ngốc, cũng không phải không thấy rõ tình thế hiện tại, đã như vậy, vì sao còn phải làm thế?

Nhan Y Lam nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng Túy, Khương Ngưng Túy cũng nhận ra ánh mắt nóng rực của nàng mà ngẩng đầu lên nhìn. Trong đại điện rộng lớn, sắc mặt Khương Ngưng Túy tái nhợt như giấy, không có chút huyết sắc, y phục ướt đẫm trên người nàng vẫn còn đang nhỏ nước, giống như tiên huyết, thê diễm chói mắt, tản ra hàn ý trùng trùng, ánh mắt băng lương, tựa như lưỡi đao sắc nhọn đâm thẳng vào đáy lòng, con ngươi đen láy trầm tĩnh bất biến, ai cũng không thấy rõ gợn sóng ẩn giấu bên trong đó.

"Những chuyện này chẳng qua chỉ là lời từ một phía của Thái tử." Lời của Nhan Y Lam tuy là nói với Nhan Quân Nghiêu, nhưng tầm mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt trên người Khương Ngưng Túy, thanh âm có chút trầm:

"Ngưng Túy, ngươi có gì muốn nói?"

Khương Ngưng Túy chỉ nhìn về hướng Nhan Y Lam, yên lặng xuất thần, đôi mắt đen đó bình tĩnh đến giống như mặt hồ không chút gợn sóng, sạch sẽ, lại sâu không thấy đáy. Không biết vì sao, Nhan Y Lam luôn cảm thấy đôi mắt đó của Khương Ngưng Túy mặc dù đạm mạc đến gần như vô tình, nhưng bên trong dường như chứa vô số cảm xúc.

Tuy muốn nói, nhưng lại không cất thành lời.

Khẽ lắc đầu một cái, nhìn không ra vui buồn trên gương mặt nàng.

"Không có gì để nói."

Câu này của Khương Ngưng Túy không khác nào là đang nhận tội, nhưng Nhan Y Lam rõ ràng nghe được, trong đó ẩn chứa chút ủy khuất cùng ẩn nhẫn khó mà nhận ra.

Không khí nháy mắt như ngừng lại, sau đó là tịch mịch tựa như tử kiếp, rất lâu sau, Nhan Y Lam thu hồi tầm mắt từ trên người Khương Ngưng Túy, nàng đột nhiên đứng lên, hướng đến chỗ Khương Ngưng Túy. Mỗi một bước đi đều trầm tĩnh, nhưng không có một ai dám nhìn thẳng cước bộ của nàng.

Khương Ngưng Túy bất động, nàng chỉ mặc nhiên nhìn Nhan Y Lam đến gần, dường như trong lòng rõ ràng đã định trước, cả đời này nàng đều không cách nào chạy khỏi tầm mắt của Nhan Y Lam, nàng đã sớm mất tiên cơ.

"Ngươi cố ý?"

Cố ý tiến vào bẫy của Nhan Quân Nghiêu, cam tâm tình nguyện bị lợi dụng, cho dù bị vu tội lớn như vậy cũng không muốn giải thích nửa câu.

Nhan Y Lam cau mày, ánh mắt nhìn Khương Ngưng Túy càng đóng băng. Nàng nghĩ không ra, người lãnh ngạo trấn định như Khương Ngưng Túy, rốt cuộc là vì cái gì cam nguyện mạo hiểm, đem lý trí cùng sinh tử ném ra sau đầu.

Ngưng Túy, đây vốn không phải là sai lầm mà ngươi sẽ phạm phải.

Tròng mắt như mực của Khương Ngưng Túy một mảnh thanh minh, nàng nhìn Nhan Y Lam, trong đó lóe lên muôn vàn cảm xúc, nhìn qua càng trở nên lãnh đạm. Nhưng, nàng làm sao có thể nói ra si tâm vọng tưởng của mình với Nhan Y Lam, tựa như nàng là một tên hề đứng trên sân khấu mặc người cười đùa, e rằng đào ra chân tâm, cũng bất quá là trò cười nhất thời của người ngoài, không bao giờ có được chút thật lòng đối đãi.

Trong tim Nhan Y Lam chưa bao giờ có nàng, nếu muốn nàng dâng chân tâm trước mặt mọi người, mặc người cười nhạo, bất luận thế nào nàng cũng không làm được. Huống chi, Nhan Quân Nghiêu ban đầu đã liệu định được, hôm nay cho dù nàng có lòng biện giải cho mình, cũng nhất định sẽ liên lụy đến Nhan Y Lam. Cũng không biết, Nhan Quân Nghiêu lần này khí thế hung hăn như vậy, tiếp đó sẽ còn âm mưu cạm bẫy gì, nàng không muốn, cũng không thể để Nhan Y Lam rơi vào cục diện bị động.

"Ân." Khương Ngưng Túy ngẩng lên đón lấy ánh mắt chất vấn của Nhan Y Lam, thản nhiên nói:

"Ta là cố ý."

"Nương nương!"

Không hiểu giữa Nhan Y Lam cùng Khương Ngưng Túy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thanh Phù đứng ở một bên nhìn hai người, bất giác trong lòng khẩn cấp. Người sáng suốt đều nhìn ra được, hiện giờ có thể cứu Khương Ngưng Túy chỉ có Nhan Y Lam, nhưng Khương Ngưng Túy chẳng biết tại sao lại cùng Nhan Y Lam đối cứng, khiến Thanh Phù thầm lo sợ.

"Tốt." Nhan Y Lam chậm rãi nhắm mắt, thanh âm trầm thấp, chỉ một chữ nhưng lại lộ ra lạnh lùng cùng mệt mỏi. Ngẩng đầu nhìn kẻ cố chấp đến người khác nghiến răng nghiến lợi kia, Nhan Y Lam không giận, trái lại chỉ cười.

"Nếu Thái tử phi đã không có lời nào để nói, bản cung tự nhiên cũng không tiện tiếp tục vì nàng biện giải thoái thoát."

Trái tim Khương Ngưng Túy trống rỗng, nhất thời lại cũng không nói được rốt cuộc là mất mác hay thư thái, chẳng qua là nội tâm tràn đầy bực bội tắc nghẽn, càng làm nàng khó mà thở được.

Nhan Quân Nghiêu cúi đầu nhấp một ngụm trà, khóe miệng hắn khẽ vung lên một mạt ý cười bày mưu nghĩ kế.

Hiếm thấy, hiếm thấy a! Trong thiên hạ vẫn còn có người có thể làm cho vị hoàng tỷ cao cao tại thượng lãnh khốc quyết tuyệt thúc thủ vô sách, quả thật là hiếm thấy. Xem ra một nước cờ này thật tuyệt diệu, có quân cờ Khương Ngưng Túy này, ngay cả Nhan Y Lam cũng bó tay.

Đương lúc này, Nhan Quân Nghiêu đột nhiên nghe thấy bên ngoài đại điện có nội quan vội vã đi vào, quỳ nói:

"Bẩm Trưởng công chúa, Thái tử, Trắc phi nương nương ở ngoài điện cầu kiến."

Chân mày Nhan Quân Nghiêu phút chốc cau chặt, hắn đặt chung trà trong tay xuống, thần sắc âm tình bất định. Trái lại, Nhan Y Lam bên cạnh phát hiện thấy vẻ mặt của Nhan Quân Nghiêu, dường như nhận ra ra cái gì, nàng hơi nhíu mày, đáp:

"Truyền vào."

Liễu Hoán Tuyết một thân phấn sắc tố trang, gương mặt kiều mị thêm chút phấn, nhìn càng thêm minh diễm. Nàng từ bóng đêm từ từ đi đến, ánh mắt chưa từng dừng trên bất kỳ người nào, chỉ một mực cúi đầu đi vào trong điện, quỳ xuống.

"Hoán Tuyết?" Nhan Quân Nghiêu khó hiểu gọi một tiếng, vẻ mặt bởi vì quá mức kinh ngạc, nhất thời không giữ được vẻ trấn định như thường.

"Nàng đây là đang làm gì?"

Liễu Hoán Tuyết giống như không nghe thấy, nàng vẫn giữ tư thế quỳ như vậy, nhẹ giọng nói:

"Hoán Tuyết đáng chết, khẩn cầu Thái tử tha cho tỷ tỷ.:

"Nàng!" Nhan Quân Nghiêu phẫn nộ, hắn bật người từ trên ghế đứng dậy, ống tay áo rộng lớn quét qua chung trà, chỉ nghe tiếng vang thanh thúy vang lên, chung trà đã bị phất rơi trên đất, vỡ vụn. Nhan Quân Nghiêu cũng không để ý đến ống tay áo bị thấm ướt, hắn trừng mắt nhìn Liễu Hoán Tuyết, cắn răng nghiến lợi:

"Có biết nàng đang nói gì hay không?"

Bàn tay dưới tay áo nắm chặt thành quyền, ánh mắt nhìn Liễu Hoán Tuyết giống như phun ra lửa, dường như muốn đem nàng đốt thành tro.

Hắn trăm phương nghìn kế muốn đẩy Khương Ngưng Túy vào chỗ chết như vậy, nói cho cùng ngoại trừ vì đối lập, tất cả cùng bất quá là muốn cấp cho Liễu Hoán Tuyết địa vị mà nàng nên có được. Trong lòng hắn chỉ có mình nàng, đương nhiên là phải đem vị trí Thái tử phi cấp cho nữ nhân mà hắn yêu thương nhất. Thế nhưng, sự cố gắng của hắn, dụng tâm lương khổ của hắn trong mắt nàng rốt cuộc lại tính là gì?

Hoán Tuyết, nàng rốt cuộc muốn làm gì?

Liễu Hoán Tuyết vẫn thẳng người quỳ nơi đó, gương mặt một mảnh bình tĩnh, chỉ ngẩng đầu nói lại lần nữa:

"Cầu Thái tử tha cho tỷ tỷ."

-----------

Thiều Hoa Điện một mảnh tĩnh mịch.

Trì Úy đổi xong một thân xiêm y sạch sẽ, mới vừa đi đến cửa Nam Uyển, phía sau liền vang lên tiếng bước chân vội vã, kinh động đến lũ chim trên cây rối rít vỗ cánh bay đi.

"Trì hộ vệ, không xong!" Hạ Sanh một đường vội vội vàng vàng chạy đến, thở hồng hộc nói:

"Trắc phi nương nương đến Minh Đức điện, nô tỳ không khuyên được người, cũng không biết nương nương rốt cuộc là vì chuyện gì..."

Trì Úy nghe vậy liền xoay đầu, dưới ánh trăng vằng vặc, gương mặt tinh xảo của nàng tựa như tiên như ảo, chỉ là chân mày khóa chặt trong chốc lát nhất thời khiến nàng mang theo mấy phần hỗn loạn phàm thế, giống như gồng xiềng quấn quanh, dáng người mờ ảo càng trở nên trầm trọng.

Hạ Sanh vỗ ngực còn muốn nói tiếp, nhưng đạo bạch y trước mặt thoáng cái đã biến mất, đợi đến khi nàng hồi thần, trước mắt đã trống không, làm sao còn thấy thân ảnh Trì Úy.

Rõ ràng Minh Đức điện cách Thiều Hoa điện không xa, nhưng Trì Úy lại cảm thấy đoạn đường này dường như không có phía cuối, ngực của nàng có một cỗ dự cảm vẫy không đi, câu trả lời đã được hiển hiện rõ ràng trong lòng, nhưng nàng thủy chung không muốn suy nghĩ nhiều.

Hoán Tuyết, nàng chẳng lẽ là...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net