Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Tư Mị được giả sơn bao bọc, đứng sau bóng cây nghe ngóng thăm dò tình hình trong Chiêu Linh điện, cho đến khi thật sự nhìn thấy thân ảnh Bích Diên ngoài cửa, nàng mới hài lòng cười một tiếng.

"Tranh Hương, chúng ta đi."

Nghe Dương Tư Mị gọi mình, Tranh Hương vội vàng ứng thanh, nhấc chân chuẩn bị đi đến Chiêu Linh điện, lại thấy Dương Tư Mị quay người trở về, hướng đến Đông Cung.

Tranh Hương khó hiểu gãi đầu, vừa nhanh chóng bước theo Dương Tư Mị, vừa nói.

"Nương nương, hôm nay chứng cứ xác thực, chúng ta không đi vào sao?"

"Chứng cứ xác thật thì có thể thế nào? Nếu ngươi muốn đi vào chịu chết, ta tuyệt không ngăn cản ngươi." Dương Tư Mị xoay đầu trợn mắt nhìn Tranh Hương, tức giận mắng.

"Trưởng công chúa quyền khuynh triều dã, từ trước đến giờ quen một tay che trời. Thế lực cùng bản lĩnh của nàng ta, trong lòng ngươi và ta đều biết rõ, ai có thể làm gì được nàng ta."

Tranh Hương không cam không nguyện bĩu môi, mắt thấy con vịt đã nấu chín trong phút chốc liền muốn bay, nàng nhục chí nói:

"Vậy nương nương...chúng ta cứ từ bỏ như vậy sao?"

Từ bỏ? Dương Tư Mị cười đến âm hiểm. Hôm qua tiểu tiện nhân kia ỷ vào có Trưởng công chúa làm chỗ dựa, dám hại mình ăn một quả cay cú như vậy, mình há có thể để cho nàng ta được tiện nghi sao?

Dương Tư Mị bước chân dừng lại, híp mắt nói:

"Ở trong hoàng cung này, không phải còn có một người có thể chế ngự được Trưởng công chúa sao?" Dứt lời, cũng không để ý đến Tranh Hương có thể nghe rõ ràng hay không, nàng đung đưa eo nhỏ đi về phía trước.

"Đi, giờ cũng không còn sớm, chúng ta nên đến Ý An cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương."

Lúc này Tranh Hương mới rõ ràng ý định của Dương Tư Mị. Nàng đứng phía sau ha ha cười một tiếng, sùng bái nói:

"Nương nương anh minh!"

-----

Bên trong Chiêu Linh điện, hương lô tản mát ra hương khí thanh u, không một tiếng động bao phủ toàn bộ đại điện.

Cằm Khương Ngưng Túy bị người nhẹ nhàng lại mang theo chút nghiền ngẫm nâng lên, nàng lạnh lùng nhíu mày, thản nhiên đưa mắt nhìn nụ cười quyến rũ của Nhan Y Lam.

Vốn tưởng rằng mình xuyên vào thân thể của Thái tử phi đương triều thì sẽ được cơm áo không lo, nhưng Khương Ngưng Túy thế nào cũng không thể tưởng tượng được, nàng lại trở thành đối tượng giải sầu mọi lúc mọi nơi mỗi khi Nhan Y Lam nhàm chán, rơi vào tình trạng chật vật không chịu nổi như thế này.

Những dấu vết còn lưu lại trên người kia còn chưa kịp hiểu rõ, trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp, không ngờ qua một đêm tỉnh lại, Nhan Y Lam liền thừa dịp nàng ngủ leo lên giường của nàng, vô lễ càn rỡ đến mức căn bản không đem Thái tử phi này coi ra gì.

Dĩ nhiên, Khương Ngưng Túy nhìn gương mặt yêu dã ngông cuồng tự đại của Nhan Y Lam, phỏng đoán có lẽ người này chưa từng đem bất kỳ ai đặt vào trong mắt.

Khương Ngưng Túy hờ hững liếc nhìn động tác khinh bạc vô lễ của Nhan Y Lam, sau đó liền đẩy ra bàn tay đang nâng cằm mình, thân thể cảnh giác lùi về phía sau một chút, tầm mắt nhanh chóng quét qua bốn phía, dự định tìm đường có thể nhanh chóng chạy trốn. Mà câu hỏi mang ý tứ đùa giỡn ái muội kia tự nhiên cũng đã bị Khương Ngưng Túy nhấn chìm trong yên lặng.

Nhan Y Lam đang ngồi bên mép giường, nếu muốn xuống giường rời đi e chỉ là ý nghĩ hão huyền rồi. Khương Ngưng Túy theo bản năng kéo lấy y thường có chút phân tán của mình, lại không ngờ một động tác đơn giản này lại chọc cho Nhan Y Lam nhẹ giọng chế nhạo.

"Hai tiểu tròn tròn kia của ngươi còn chưa được hai lượng thịt, còn lo lắng bị người nhìn sao?"

"..."

Trong thế giới của Khương Ngưng Túy, tốt xấu gì nàng cũng là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, sắp sửa tiếp nhận công ty của mẫu thân, thế nhưng không ngờ sau khi xuyên đến đây, nháy mắt nàng lại trở thành Thái tử phi mười sáu năm hoa, mà hỏng bét nhất chính là, Thái tử phi không chỉ có khuôn mặt non nớt, hình dáng lộ ra trẻ trung mà ngay cả thân thể cũng chưa hoàn toàn phát dục, vì vậy khi nghe thấy Nhan Y Lam ác liệt đùa giỡn, một câu nàng cũng không thể phản bác lại.

Ai bảo bản thân Trưởng công chúa không chịu thua kém đâu, lãng phí sinh được một bộ túi da tốt, thân người lại không hấp thu bao nhiêu dinh dưỡng.

Khương Ngưng Túy lười cùng Nhan Y Lam đấu võ mồm, nàng không nói lời nào, chẳng qua là mượn ánh nắng ngoài cửa sổ quan sát Nhan Y Lam đang ngồi bên giường, phát hiện nàng mặc dù ngoài miệng chiếm thượng phong, chiếm hết tiện nghi của mình nhưng thân thể vẫn lười biếng tựa vào cuối giường, từ đầu đến cuối đều bảo trì khoảng cách không gần không xa.

Tựa hồ có vẻ đúng như nàng nói, nàng đối với mình một chút hứng thú cũng không có. Chẳng qua là Khương Ngưng Túy nghĩ không ra, nếu nàng thật sự không có hứng thú với mình, tại sao lại ba lần bốn lượt đến Chiêu Linh điện tìm không thoải mái?

Sườn mặt Nhan Y Lam dưới ánh sáng đại điện lặng lẽ nở rộ, làm cho dung nhan yêu dã của nàng càng thêm mị hoặc lười biếng , khóe miệng trong lúc vô tình câu ra một nụ cười tuyệt mĩ chọc người say lòng. Khương Ngưng Túy phút chốc thất thần, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc quan sát Nhan Y Lam như vậy, nàng không nhịn được nghĩ, có lẽ cổ nhân sáng tạo ra dạng từ ngữ 'khuynh quốc khuynh thành, hồng nhan họa thủy' chính là vì để hình dung nàng ta.

"Nói đến...." Nhan Y Lam nhẹ liếc mắt nhìn Khương Ngưng Túy, đứng dậy đến ngồi vào bàn trà, tự nhiên rót cho bản thân một ly tinh tế thưởng thức, ngay cả lời nói cũng mang theo vô hạn lười biếng.

"...Thân thể của ngươi đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Sự quan tâm đột ngột của Nhan Y Lam làm cho Khương Ngưng Túy hoài nghi, nàng thật sự rất khó xem đây là một sự quan tâm thuần túy, nhưng nhất thời cũng sờ không trúng ý đồ của nàng, cho nên chẳng qua chỉ khách khí trả lời.

"Đa tạ Trưởng công chúa quan tâm, đã không có gì đáng ngại."

Khóe miệng Nhan Y Lam càng thêm cong lên, nụ cười ẩn nhẫn mà bao hàm thâm ý. Nàng đặt ly trà xuống, thiêu mi liếc nhìn khuông mặt lạnh băng của Khương Ngưng Túy, lại lần nữa hỏi.

"Hẳn là không có vết thương gì chứ?"

"Không có."

Nhan Y Lam nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng Túy, mái tóc dài đen như mực cũng theo động tác của nàng mà đổ xuống, một cái nhăn mày một tiếng cười đều mang theo thâm ý. Nàng  cười đến vô hạn phong tình, phượng mâu hẹp dài tùy ý nheo lại, ánh nhìn cũng càng thêm tùy ý.

"Vậy thì tốt, lúc trước bản cung nghe thấy ngươi mất trí nhớ còn lo lắng không biết nên giải thích với ngươi ngọn nguồn của những thứ đó thế nào, hôm nay nếu đã không còn dấu vết gì, cũng đã giải quyết được một nỗi băn khoăn của bản cung."

Đến giờ phút này, Khương Ngưng Túy mới phát giác bản thân thật sự quá ngây thơ rồi, bất luận là nhìn từ bề ngoài hay thông qua thực tế tiếp xúc, Nhan Y Lam cũng không giống loại người sẽ đặc biệt đến hỏi thương thế trên người nàng, nàng ta hỏi như vậy nhất định là có nguyên nhân khác. Mà đến khi Khương Ngưng Túy nghe được Nhan Y Lam nói ra những lời này, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ.

Nhan Y Lam đối với tất cả mọi chuyện từng xảy ra trên người nàng đều rõ như lòng bàn tay, cho dù người tư thông với Thái tử phi thật sự không phải nàng ta thì chắc hẳn nhất định cùng nàng ta không thoát khỏi quan hệ. Cho dù hôm nay nàng giả trang thành hình dáng Thái tử phi mất trí nhớ, Nhan Y Lam vẫn không muốn bỏ qua mà lựa chọn dùng ngôn ngữ ám chỉ để nhắc nhở, ai mới là người nắm được mạch của nàng.

Hiểu rõ như vậy nhất thời làm cho ấn tượng của Khương Ngưng Túy với Nhan Y Lam ngày càng bôi đen, tệ đến mức khó mà vãn hồi. Cho dù biết được ý đồ của Nhan Y Lam nhưng thời điểm Khương Ngưng Túy đối mặt với nàng, thái độ vẫn như cũ không có bất kỳ chuyển biến tốt nào, thậm chí càng thêm khách khí hời hợt.

Đối với một người mà mình chán ghét đến mức tận cùng thì chung quy cũng chỉ còn lại một loại biểu hiện, đó chính là có thể tránh liền tránh, mắt không thấy tâm không phiền.

"Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, Trưởng công chúa thật nhàn rỗi sao?"

Tựa hồ không nghe thấy được trong lời nói của Khương Ngưng Túy mang theo không kiên nhẫn cùng lãnh đạm, Nhan Y Lam chống đầu cười quyến rũ.

"So với Thái tử phi ngủ thẳng một giấc đến giờ tỵ mà nói, bản cung hẳn không được coi là nhàn rỗi nhất."

(*Giờ tỵ: 9h-11h sáng.)

Lời này rõ ràng là đang chế nhạo cùng giễu cợt Khương Ngưng Túy ngủ một giấc đến mặt trời lên cao, đáng tiếc Khương Ngưng Túy cũng không có ý định phản ứng Nhan Y Lam, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói:

"Canh giờ không còn sớm, ta phải thay y phục dùng tảo thiện rồi."

"Canh giờ đích xác là không còn sớm." Nhan Y Lam thuận theo lời nói của Khương Ngưng Túy nhìn sắc trời đã sắp gần trưa ngoài cửa sổ. Thấy Khương Ngưng Túy đứng dậy có vẻ muốn tiễn khách, nàng vẫn chậm rãi nhấp một ngụm trà, cố ý tiếp tục ở lại không đi.

"Sáng sớm nghe mấy lão thần cổ hủ lãi nhãi, bản cung vừa vặn cũng đã đói, không bằng..."

Không đợi Nhan Y Lam nói xong, Khương Ngưng Túy trước tiên xuống giường đi đến phía ngoài cửa điện. Nàng xoay đầu, cắt đứt lời Nhan Y Lam.

"Trưởng công chúa chắc hẳn còn chuyện khác phải làm, người rảnh rỗi như ta cũng không lưu Trưởng công chúa ở nơi này dùng tảo thiện."

Nghe ngữ khí của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam cảm thấy không giống khiêm nhường mà trái lại giống như đang xua đuổi ôn thần, còn có chán ghét hận thấu xương. Nàng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, thì ra hôm nay nàng ở trong lòng Khương Ngưng Túy chính là hình tượng làm cho người ta chán ghét như vậy. Chỉ là Khương Ngưng Túy cố kỵ thân phận Trưởng công chúa của nàng mà ẩn nhẫn không thể phát tác nên chỉ có thể lựa chọn tránh xa.

Ánh mắt Khương Ngưng Túy trước giờ đều đạm bạc tịnh mặc hiện giờ mơ hồ còn ẩn chứa chán ghét cùng ưu tư, biểu tình xa lạ như vậy bộc lộ từ khuôn mặt quen thuộc trái lại càng làm cho nàng biết rõ ràng, người trước mắt này đã sớm không còn là Khương Ngưng Túy trước kia. Ôn uyển nhu nhược lại hàm súc hay thẹn thùng, giống như một đóa hoa sen lẳng lặng nở rộ trong hồ, thanh trần thoát tục, đó mới chính là dáng vẻ Khương Ngưng Túy trong trí nhớ của nàng chứ tuyệt không như bây giờ, đạm mạc thanh lãnh đến giống như một đóa mai cao ngạo nở rộ trong trời đông tuyết trắng, cự nhân ngàn dặm.

Nghĩ đến nàng đường đường là Trưởng công chúa lại hai lần liên tục ăn bế môn canh từ tiểu nha đầu này, không khỏi có một cỗ tức giận từ đáy lòng tràn lan. Nhan Y Lam đi đến trước mặt Khương Ngưng Túy, thân người từ từ ép đến gần nàng, cười đến vui vẻ mà xấu xa.

"Ngươi hình như thật sự rất ghét ta?"

Khương Ngưng Túy cảnh giác nhìn chăm chú Nhan Y Lam đang ép đến gần mình, nàng theo bản năng lui về sau nửa bước, ngoài miệng vẫn trả lời qua loa lấy lệ.

"Ngưng Túy không dám."

"Nga?" Nhan Y Lam nâng mi một chút, giây tiếp theo thân thủ kéo lấy cổ tay Khương Ngưng Túy, thân thể tiến về trước một bước, nháy mắt trực tiếp áp sát đến trước mặt Khương Ngưng Túy, khoảng cách của hai người vì thế mà thoáng chốc được kéo đến gần nhất, cơ hồ là hai chóp mũi chạm nhau.

"Nếu không ghét, vậy thì là thích rồi?"

Khương Ngưng Túy lãnh đạm liếc nhìn khoảng cách gần trong gang tấc của cả hai, môi mỏng khẽ mở rồi lại khép lại, lời nói cũng vô cùng xa cách, bên trong còn mang theo mỉa mai như có như không.

"Y theo như những gì Trưởng công chúa đối đãi với ta, nếu phải nói thích thì chỉ e không phải thật sự có chút làm khó người khác sao?"

Lời nói không mặn không nhạt của Khương Ngưng Túy làm Nhan Y Lam có chút sững sờ, sau đó nàng nhẹ giọng cười lên, lại tựa như bị ngạt thở mà ho nhẹ, phượng mâu vũ mị mang theo tiếu ý nhìn Khương Ngưng Túy, ở bên tai nàng thổi khí như lan.

"Không sao, bản cung còn nhiều biện pháp để ngươi thích ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net