Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm nay đặc biệt an tĩnh, Phượng Nghi cung trầm tịch không chút tiếng vang.

Khương Ngưng Túy từ trước đến giờ ngủ rất cạn, hôm nay lại trằn trọc trở mình, mắt thấy thời gian chớp nhoáng đã qua giờ Tý, nhưng nàng vẫn không thấy Nhan Y Lam trở về tẩm điện nghỉ ngơi.

Ánh mắt mạn vô mục đích gác lại màn đen trên đỉnh đầu, Khương Ngung Túy không chút buồn ngủ, trái tim bắt đầu thấp thỏm bất định không lý do.

Trong thoáng chốc đột nhiên nghe ngoài điện truyền đến động tĩnh mơ hồ, kinh động lũ quạ đêm đậu trên cây cổ thụ ngoài cửa đại điện.

Khương Ngưng Túy đột nhiên ngồi dậy, đúng như dự đoán nhìn thấy ánh sáng yếu ớt ánh lên cửa sổ. Nàng vừa định xuống giường, bên tai liền nghe thấy một trận gõ cửa dồn dập, sau đó chính là tiếng mở cửa của Thanh Phù.

"Thái tử phi." Bích Diên khoác một thân phi phong tố sắc, từ thiền điện bước nhanh vào, hành lễ.

"Tối nay trong Phượng Nghi cung xảy ra chút chuyện, điện hạ đặc mệnh nô tỳ đến thông báo cho Thái tử phi một tiếng. Bên ngoài Tê Loan điện đã có hộ vệ nghiêm ngặt canh giữ, thỉnh Thái tử phi nghìn vạn lần không nên rời đi đại điện.

Khương Ngưng Túy không kịp tỉ mỉ suy ngẫm căn dặn trong lời nói của Bích Diên, nàng chỉ cau mày, lãnh thanh hỏi:

"Trưởng công chúa đâu?"

Bích Diên đáp:

"Thái tử phi không cần phải lo lắng, điện hạ hết thảy bình yên."

Nhìn bên ngoài nhất thời nhanh chóng sáng lên ánh lửa, Khương Ngưng Túy biết, lúc này hộ vệ đã sớm phủ đầy cả tòa Tê Loan điện, nàng lại hỏi:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thần sắc Bích Diên hơi chần chứ, sau đó đúng sự thật đáp:

"Đêm nay Xích Trúc ở Phượng Nghi cung bị người ám sát, trọng thương rất nặng, lúc này Thái y đang cứu chữa." Bích Diên dừng một chút, lại nói:

"Có điều Thái tử phi yên tâm, thích khách đã bắt được, Trưởng công chúa hiện giờ đang tự mình tra hỏi."

Xích Trúc?

Đầu Khương Ngưng Túy đột nhiên đau nhức, có cái gì đó chợt lóe lên, nhưng là chờ nàng tỉ mỉ tìm tòi, nhưng cái gì cũng không bắt được.

Nàng còn nhớ cái đêm Xích Trúc bị điều đến Phượng Nghi cung, Nhan Y Lam đã hỏi nàng, nàng không giết Xích Trúc, mình sẽ trách nàng sao. Đáng tiếc khi đó Khương Ngưng Túy đối với chuyện của Xích Trúc không có bao nhiêu hứng thú, cho nên tự nhiên cũng đã quên hỏi Nhan Y Lam, nàng rốt cuộc vì sao muốn làm như vậy?

Trong lòng rối loạn thành một đoàn, Khương Ngưng Túy mơ hồ biết được chuyện này cũng không đơn giản, nhưng Nhan Y Lam rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nàng không đoán được, cũng không thể đoán ra. Nghĩ vậy, nàng ngồi vào y tháp, nói với Bích Diên:

"Chuyện này ta đã biết, ngươi lui ra đi."

Bích Diên gật đầu một cái, trước khi đi, nàng không khỏi ngừng chân lo âu nhìn Khương Ngưng Túy một cái.

"Xin Thái tử phi nhớ kỹ lời điện hạ, nghìn vạn lần đừng bước ra khỏi Tê Loan điện nửa bước."

Biểu tình ngưng trọng của Bích Diên không giống giả vờ, Khương Ngưng Túy diện sắc bình tĩnh nói:

"Ta đã biết."

Một đêm chưa từng chợp mắt, huân hương trong hương lô tử kim đã sắp đốt hết, Khương Ngưng Túy mạc nhiên ngồi trên y tháp, mục quang trầm tịch nhìn tràng cảnh ánh lửa chiếu sáng ngoài cửa sổ, diện dung đạm mạc bị ánh lửa nhiễm đến một mảnh rực rỡ, khó phân chân thật.

Bóng đêm từng chút từng chút khẽ rút đi, ánh nến trong Tê Loan điện dần tắt, rực rỡ phai đi, tia sáng bình minh chậm rãi từ cửa sổ chạm trổ hoa văn thấu vào, chiếu rọi từng hạt bụi ti li nhảy nhót trong không khí vào tầm mắt.

Bất tri bất giác ngồi đến sáng, bên ngoài đại điện truyền đến một loạt tiếng bước chân, đại điện an tĩnh liền trở nên rất rõ ràng. Khương Ngưng Túy ngồi cả đêm, thân thể vẫn còn chút cứng nhắc, nàng chống tay trên nhuyễn tháp đứng dậy, cửa điện vừa lúc bị Thanh Phù từ bên trong mở ra, thân ảnh Bích Diên lần nữa đập vào mắt.

Vẫn là một thân tố y như hôm qua, Bích Diên đi vào điện, nàng đầu tiên là hướng Khương Ngưng Túy hành lễ, sau đó quay đầu tỏ ý cung nhân chờ ngoài cửa đi vào, trong tay mang từng lồng thức ăn bày trên bàn.

"Thái tử phi một đêm không ngủ?" Nhìn gương mặt hiện lên vẻ lo lắng của Khương Ngưng Túy, lo lắng hỏi:

"Thân thể Thái tử phi vẫn chưa khôi phục như cũ, đừng nên lại dày vò hỏng thân thể."

Nhìn cung nhân nối đuôi nhau từ ngoài điện đi vào, Khương Ngưng Túy yên lặng chờ các nàng nghiêm chỉnh bày thức ăn từ trong hộp, cho đến khi các nàng lĩnh mệnh lui ra, Khương Ngưng Túy mới nhìn sang Bích Diện.

"Trưởng công chúa tra hỏi thích khách có kết quả rồi sao?"

Khương Ngưng Túy mục quang băng lãnh, trong khoảnh khắc thậm chỉ khiến Bích Diên không biết nên đối mặt như thế nào, trầm mặc hồi lâu, Bích Diên ngẩng đầu lên đáp:

"Nô tỳ cũng không rõ chi tiết trong đó, chỉ biết đêm qua thích khách đã bị bắt, là do Lục hoàng tử xúi giục. Điện hạ suốt đêm ra lệnh Triệu thống lĩnh điều tra kỹ Lục vương phủ, trong địa lao của Lục vương phủ soát ra thích khách dư đảng ngày đó hành thích điện hạ, trải qua thẩm vấn, những dư đảng kia cũng đã khai chuyện hành thích cùng tất cả đều là do Lục hoàng tử âm thầm lập kế hoạch, hiện giờ người cùng tang vật đều có, Lục hoàng tử sợ là chấp cánh cũng khó trốn thoát."

Cái gì?

Chân mày Khương Ngưng Túy cau lại, khuôn mặt đạm mạc mang theo mấy phần khó tin, đầu nàng chợt nhói, trong lòng càng nghĩ thông suốt, càng hỗn loạn đau.

Lục hoàng tử rõ ràng có ý quy thuận Nhan Y Lam, chuyện thích khách cũng là nàng âm thầm phân phó Lục hoàng tử hạ lệnh điều tra kỹ, hiện giờ Lục hoàng tử không phụ kỳ vọng của nàng, âm thầm truy bắt quy án thích khách dư đảng, hết thảy đều trong kế hoạch của nàng, vậy thì tại sao ngay giờ khắc mấu chốt này, nàng lại trở tay đánh cho Lục hoàng tử một kích trí mạng?

Nhan Y Lam, ngươi rốt cuộc đang tính toán cái gì?

Trong lòng bỗng dưng thu chặt, dường như đã hiểu rõ gì đó, nét mặt Khương Ngưng Túy bởi vì sự thật quá mức khiếp sợ nên khó mà duy trì đạm định những ngày qua, lòng nàng nháy mắt đau nhức lẫm liệt, bước chân đã không tự chủ được đi ra ngoài điện.

"Thái tử phi!"

Bích Diên ngăn lại bước chân của Khương Ngưng Túy.

"Thái tử phi không thể đi ra ngoài, tình huống ngoài cung tạm thời vẫn chưa rõ, chẳng lẽ người muốn điện hạ tiếp tục vì người mà phân thần sao?"

"Nàng không thể làm như vậy..." Trầm giọng nói xong, ánh mắt Khương Ngưng Túy thẳng tắp nhìn chăm chú ngoài điện, lo âu trong lòng vẫy không đi, từng chút từng chút thiêu cháy nội tâm nàng, huyết dịch tựa hồ toàn bộ tràn vào đỉnh đầu, cả trái tim cũng khó khôi phục bình tĩnh.

"Nếu làm như vậy, xương sườn mềm* của nàng liền bại lộ toàn diện."

Nhuyễn lặc(软肋): vốn chỉ phần xương sườn mềm, dễ bị tổn thương, cũng chỉ điểm thiếu sót; nhược điểm; nơi yếu kém, chỗ yếu hại (sự vật, người)

------

Trong địa lao luôn không thấy ánh mặt trời, chỉ nhìn thấy một mảnh hôn ám, bốn phía đều tản ra vị đạo ẩm ướt mục nát.

Bên ngoài đại lao bình lui tất cả cung nhân, Nhan Y Lam chỉ một mình đi vào, Cung trang kiều diễm chấm đất, phô ra phi sắc quỷ.

Dừng lại ở một gian đại lao cuối cùng, Nhan Y Lam mở cửa lao, mượn ánh sáng thấu ra từ tường cao, Nhan Quân hạ ở đối diện nghe âm thanh liền quay đầu, mục quang âm trầm.

Nhan Quân Hạ chắp tay đứng giữa gian đại lao, phải vào lao ngục u ám cũng không thể tổn hại tuấn mỹ cùng ngạo khí của hắn. Đôi mắt từ trước đến giờ luôn phóng túng phong lưu giờ chỉ còn một mảnh tĩnh mặc, nhìn thân ảnh khom người bước vào ngục thất của Nhan Y Lam, trong mắt xẹt qua một tia ngoan lệ.

Phi y của Nhan Y Lam rực rỡ như lửa, tôn lên đôi mắt đen như mực càng quỷ dị u thâm, lạnh đến khiến người run sợ kinh hãi. Từ trên xuống dưới quan sát Nhan Quân Hạ một lần, Nhan Y Lam cười cao ngạo.

"Có biết tại sao sẽ là ngươi hay không?"

Trong mắt mơ hồ thoáng qua một tia oán hận, gương mặt tuấn mỹ của Nhan Quân Hạ khẽ mỉm cười.

"Liên quan đến điểm này, thần đệ cũng rất nghi hoặc khó hiểu."

Ý cười trong mắt Nhan Y Lam thoáng biến mất, thay vào đó là phong mang sắc bén đóng băng ba thước.

"Bởi vì ngươi quá vì cái lợi trước mắt, lại không chịu từ bỏ bất kỳ lợi ích nào, cho nên ngươi lắc lư bất định giữa bản cung cùng Ngô vương, tính hết tâm cơ, nhưng lại không dám dốc toàn lực chọn một phương."

Nghe được tên Ngô vương, ngực Nhan Quân Hạ đại chấn, hắn kinh ngạc nhìn Nhan Y Lam, trong lòng biết tâm tư đã bại lộ, hắn liền hốt hoảng, sau đó cũng không che giấu, trầm giọng nói:

"Hoàng tỷ biết được từ khi nào?"

"Từ đầu đã biết ngươi cùng Ngô vương âm thầm cấu kết, bao gồm cả việc ngươi giả vờ thành tâm ra sức cho Thái tử, những thứ này bản cung đều biết. Sau đó ngươi mặc cho Ngô vương an bài, diễn xuất một màn kịch phản bội hay cho bản cung xem, bắt đầu từ đó, bản cung đã không thể lưu ngươi được nữa." Nhan Y Lam nói xong, ánh mắt mang theo đáng tiếc nhìn Nhan Quân Hạ, cười nói:

"Bản cung ngay cả bản thân đều không tin, lại thế nào sẽ tin lời nói dối vụng về của ngươi chứ?"

Tựa hồ bị đâm phải chỗ đau, kiêu ngạo trong mắt Nhan Quân Hạ bị gãy hơn nửa, hắn cất giọng nói:

"Đã như thế, vậy hoàng tỷ làm sao lại không biết, chuyện hôm nay của Xích Trúc cũng không phải do ta gây ra?"

Đúng rồi, cho dù Xích Trúc nắm nhiều bí mật của hắn cùng Ngô vương, nhưng cho dù có là người ngu xuẩn cũng sẽ không ở giờ phút quan trọng này bứt dây động rừng, càng đừng nói là thâm nhập Phượng Nghi cung của Nhan Y Lam giết người diệt khẩu.

Làm như vậy, rõ ràng là một trận hãm hại.

"Bản cung biết." Dường như cảm thấy không khí ẩm bên trong địa lao quá nặng, Nhan Y Lam cúi đầu thu lại ống tay áo có chút ẩm ướt.

"Bản cung còn biết, chuyện của Xích Trúc, thậm chí một đảng thích khách cũng không phải xuất phát từ ngươi, mà là chủ ý của Ngô vương."

Nhan Quân Hạ tức giận nói:

"Vậy tại sao còn...?"

"Nhưng là, điều này quan trọng sao?" Cứng nhắc cắt đứt câu hỏi của Nhan Quân Hạ, đôi phượng mâu kia không mang theo nửa điểm cảm tình, khoảnh khắc nhìn Nhan Quân Hạ cơ hồ khiến hắn cảm thấy, hắn đang nhìn không phải là người mà là tu la đến từ địa ngục.

"Đối với bản cung mà nói, diệt trừ tất cả người chân chính cần diệt trừ, đây mới là quan trọng nhất."

Nhan Quân Hạ im lặng lùi về sau nửa bước, lệ khí trên người hắn toàn bộ tản đi, chỉ để lại một mảnh tro tàn tuyệt vọng.

Thì ra nửa đời bày mưu tính kế, vì nửa đời sau vinh hoa phú quý cùng quyền lực chí thượng, hắn không tiếc ném đi tình huynh đệ với Thái tử, vài mặt chu toàn, không ngờ tất cả cảnh giác, ngày đêm đề phòng, vẫn không không phòng được số mệnh bị lợi dụng, bị vứt bỏ.

"Thật là một chiêu diệu kỳ." Nhan Quân Hạ giống như con thú bị nhốt phát ra mấy tiếng cười nhạo.

"Ngô vương thật là kẻ tâm tư tàn nhẫn, ngay cả huynh đệ thủ túc toàn quyền thành tâm ra sức vì hắn cũng có thể tùy thời tùy nơi vứt đi."

Ngô vương từ ban đầu đã âm thầm để hán giả vờ phản chiến với Nhan Y Lam, liền chính là tồn tâm tư dò xét, nếu Nhan Y Lam có lòng diệt trừ Thái tử, vậy thì Ngô vương tự nhiên có thể tọa sơn quan hổ đấu*, mượn tay Nhan Y Lam diệt trừ Thái tử. Nếu Nhan Y Lam không có tâm tư diệt trừ Thái tử, vậy thì quân cờ Nhan Quân Hạ này trong mắt hắn đã vô dụng, cũng có thể không phí nhiều sức từ bỏ, quan trong nhất, còn có thể dùng một quân cờ vô dụng thăm dò tâm tư chân chính của Nhan Y Lam với Thái tử, nàng rốt cuộc là giết hay là bảo?

(*Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.)

"Kỹ xảo biểu diễn của hoàng tỷ quả thật trác tuyệt, những năm nay không chỉ lừa Thái tử, ngay cả Ngô vương cũng bị hoàng tỷ nắm. Hoàng tỷ một mực ngụy trang cùng Thái tử không hợp, cầm giữa triều chính nhiều năm không trả lại cho Thái tử, bất quá là mượn việc này thăm dò tình hình phân chia thế lực trong triều, như vậy, những đại thần nào là địch, là bạn, không cần kiểm chứng từng người, liếc mắt qua liền thấy ngay. Một chiêu 'thỉnh quân nhập úng[1]' này của hoàng tỷ, thật thần kỳ." Nghĩ vậy, Nhan Quân Hạ nghiêng đầu nhìn Nhan Y Lam, lắc đầu liên tục thở dài.

"Đáng tiếc, đáng tiếc, hoàng tỷ lòng dạ thâm sâu tâm tư tính hết, như vậy có thể thế nào đây? Chỉ cần một ngày hoàng tỷ vẫn nắm trong tay quyền thế, Thái tử vĩnh viễn sẽ không hiểu dụng tâm của hoàng tỷ, Ngô vương cũng ắt sẽ lấy việc này đến phản kích, hoàng tỷ còn có thể cầm cái gì đấu cùng Ngô vương?"

"Ngươi nói sai một chuyện rồi." Nhan Y Lam cực lãnh cười một tiếng.

"Muốn trừ ngươi, là chủ ý chung của bản cung cùng Ngô vương."

Không ngờ Nhan Y Lam sẽ nói ra lời này, trong lòng Nhan Quân Hạ hoảng hốt, liên tục lùi lại mấy bước, mặt đầy khó tin.

"Ngươi lắc lư giữa bản cung cùng Ngô vương, hai bên đều không muốn từ bỏ, người như vậy, lưu lại có nghĩa gì?" Nhan Y Lam lắc đầu một cái, ánh mắt mang theo thương hại.

"Cho nên bản cung chỉ làm thuận thủy nhân tình*, thay Ngô vương giải quyết một quân cờ vô dụng thôi, dù sao chuyện Xích Trúc cùng đám thích khách, chung quy phải có một người gánh lấy oan ức này."

(*Thuận nước đẩy thuyền.)

Nhan Quân Hạ trừng to mắt, phong lưu tùy hứng mấy ngày qua hoàn toàn tiêu thất. Hắn cúi đầu trầm mặc, hồi lâu mới âm trầm bật cười, thanh âm cực lạnh vang vọng trong địa lao trống rỗng, khiến người nghe không khỏi có chút gợn gáy.

"Chuyện đến bây giờ, ta chỉ muốn một thứ, xin hoàng tỷ có thể tác thành." Nhan Quân Hạ nói xong, bất ngờ ngẩng mặt lên, cười quỷ dị.

"Ta muốn Trì Úy."

------

[1] Thỉnh quân nhập ủng: Nguyên ý của câu thành ngữ này là mời chàng vào trong chum. Còn ý chính là: Dùng biện pháp của đối phương trừng trị đối phương, tương tự câu "Gậy ông lại đập lưng ông".

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tư trị thông giám – Đường Kỷ".

Võ Tắc Thiên thời nhà Đường là một nữ hoàng duy nhất trong lịch sử TQ. Nhằm củng cố ách thống trị của mình, bà đã dùng thủ đoạn khủng bố mạnh mẽ và hậu thưởng cho người tố giác. Do đó, một số quan viên đã tìm đủ mọi cách để vu cáo người bất đồng chính kiến, và không ngừng cải tiến dụng cụ tra tấn để tiến hành bức cung phạm nhân. Trong đó, đại thần Chu Hưng và Lai Tuấn Thần là thối tha nhất. Một hôm, có người mật báo với Võ Tắc Thiên là Chu Hưng mưu làm phản, Võ Tắc Thiên bèn cử Lai Tuấn Thần đi xử lý và ra hạn phải giải quyết cho xong. Lai Tuấn Thần vốn quen biết Chu Hưng nên cảm thấy rất khó xử. Cuối cùng, ông nghĩ ra một kế rồi mời Chu Hưng đến hỏi dùng cách nào hay nhất để bức cung.

Chu Hưng không hiểu ý Lai Tuấn Thần bèn đắc ý nói, hãy đặt sẵn một cái chum to, đốt lửa ở xung quanh rồi bỏ phạm nhân vào trong chum, phạm nhân không chịu được sẽ phải khai hết. Lai Tuấn Thần bèn sai người chuẩn bị mọi thứ rồi quay sang nói với Chu Hưng rằng: "Nay có người tố cáo ông làm phản, nhà vua cử tôi xét hỏi ông, vậy xin mời ông ngồi vào trong chum". Chu Hưng sợ mất hồn vía, không còn biết nói sao đành phải thú tội.

Hiện nay, người ta vẫn hay dùng câu thành ngữ này để chỉ hiện tượng dùng cách hại người của đối phương để trị lại đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net