Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng đêm như mực, cách màn mưa càng trở nên không bờ bến.

Khương Ngưng Túy vẫy vẫy đi làn váy đã thấm ướt, tháo xuống áo choàng đưa cho Thanh Phù, sau đó cho lui tất cả mọi người, chỉ một mình đi vào trong điện.

Bên trong Trầm Nhạn các cực kỳ yên tĩnh, thiên điện chỉ điểm một ngọn đèn lẻ loi, càng đi vào trong bóng đêm càng trầm. Khương Ngưng Túy lách qua bình phong, nhìn thấy Nhan Y Lam nửa tựa trên tháp, lẳng lặng nhắm mắt ngủ.

Bất giác phóng nhẹ bước chân, Khương Ngưng Túy từ từ đi đến, tầm mắt mơ hồ, cái gì cũng không nhìn rõ, duy chỉ có gương mặt của Nhan Y Lam vẫn rõ ràng in vào trong đầu, ngay cả nàng giờ phút này là dạng biểu tình gì, Khương Ngưng Túy cũng có thể tưởng tượng ra được.

Có vài thứ cần dùng mắt để nhìn, nhưng có vài thứ đã ghi tạc vào đầu, căn bản không cần dùng mắt để phân rõ.

Từ từ quen dần hôn ám trong điện, tầm mắt cũng bắt đầu có thể nhìn thấy vật, Khương Ngưng Túy yên lặng nhìn dung nhan đang ngủ say của Nhan Y Lam, phát giác Nhan Y Lam lúc ngủ càng ôn hòa hơn so với bình thường rất nhiều, trái lại có vài phần như tiểu vật vô hại. Nghĩ vậy, Khương Ngưng Túy bất giác có chút buồn cười, lại không khỏi đau lòng.

Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, đã khuynh tâm tương đãi ngươi chứ?

Dưới màn đêm, mi mắt của Khương Ngưng Túy đã không còn vẻ lãnh đạm như dĩ vãng, trộn lẫn chút mềm mại, đôi mắt hắc bạch phân minh hiển lộ ra kiều quang. Đến tận bây giờ nàng cũng không biết, chỉ đơn giản là nhìn một người như vậy, cũng có thể khiến nàng không nhịn được sinh ra ý niệm muốn thiên trường địa cửu.

Khương Ngưng Túy còn nhớ, lần đầu gặp Nhan Y Lam, nàng ấy yêu nhiêu, nàng ấy hài hước, nàng ấy cao cao tại thượng, nàng ấu cũng rất ngông cuồng tự đại. Từ đáy lòng, Khương Ngưng Túy quả thật không thích người như Nhan Y Lam, nàng tự nhận bản thân đủ tự kiềm chế, lãnh tĩnh lại tuân theo quy củ, trong thế giới của nàng, Nhan Y Lam tuyệt đối là sự tồn tại không thể lý giải.

Nhưng dần dần, tiếp xúc càng sâu càng lưu lại ấn ký khắc cốt minh tâm. Nhan Y Lam người này viết đầy cố sự, cả người từ trên xuống dưới tựa hồ đều ẩn chứa câu hỏi, khiến người ta dù muốn cũng không thể lý giải. Nàng ấy là công chúa phong tình vạn chủng bễ nghễ thiên hạ, nhưng trong xương cuối cùng vẫn là ôn nhu, lại tịch mịch. Cho dù biết rất rõ ôn nhu của nàng ấy không phải cho nàng, nhưng nàng lại không kháng cự được lực hấp dẫn, không cách nào kiềm chế mà thất thủ. Sau này nàng mới biết, cái khoảnh khắc nàng động tâm, tất cả lãnh tĩnh cùng lý trí đều không bằng một điểm tiếu ý nhu nhuyễn trong mắt của Nhan Y Lam.

Nhan Y Lam ôn nhu nhưng cũng tịch mịch. Đúng rồi, nàng ấy làm sao có thể không tịch mịch chứ? Nàng ấy không có bằng hữu, cũng không dễ dàng tín nhiệm bất kỳ một người nào, trong triều cũng chỉ có thần tử mà không có đồng minh, nàng ấy nhận sự hiểu lầm cùng phê bình của người trong thiên hạ, nhưng không có cơ hội biện giải cho mình. Nàng ấy phong hoa tuyệt đại, mi nhãn phồn hoa, nhưng trong xương lại cô quạnh như khô cốt, viết đầy tang thương, dường như người như nàng ấy không phải vài ba lời là có thể nói rõ.

Khương Ngưng Túy nhớ đến lần thích khách tấn công, Nhan Y Lam liều chết tương cứu, nhớ đến vô số ngày đêm các nàng sống chung, nhớ đến từng lần ôn nhu trêu đùa, từng chút từng chút sinh ra cảm xúc điên cuồng tư trường, đến khi Khương Ngưng Túy ý thức được, đã khó mà kiềm chế.

Có lẽ tất cả ôn nhu của Nhan Y Lam cuối cùng không phải vì nàng, nhưng cũng đã không quan trọng nữa rồi.

Chuyện ta yêu ngươi, suy cho cùng chỉ là si tâm vọng tưởng của chính ta, cho đến bây giờ đều không liên quan đến ngươi.

Ý niệm trong lòng bách chuyển thiên hồi, phát giác bản thân cũng sẽ có ngày vì một người bình thường mà tự rối rắm, Khương Ngưng Túy im lặng dời đi tầm mắt, nàng lui về sau vài bước, tháo xuống áo choàng xõa vai, khom người nhẹ nhàng đắp lên người Nhan Y Lam.

Trong nháy mắt cúi người, Khương Ngưng Túy có thể càng rõ ràng nhìn thấy  từng đường nét trên người của Nhan Y Lam, tất cả biểu tình phút chốc bị phóng đại, động tác trên tay Khương Ngưng Túy có chút ngưng trệ, giờ phút này nàng đột nhiên muốn đưa tay chạm vào gương mặt kia.

Chần chờ vươn tay ra, Khương Ngưng Túy từ từ xoa nhẹ gương mặt Nhan Y Lam, đầu ngón tay vừa chạm đến tóc trên trán của nàng, chỉ thấy Nhan Y Lam đã mở mắt ra, ánh mắt của hai người không một chút trốn tránh chạm vào nhau, Khương Ngưng Túy nhất thời y hệt kẻ trộm bị bắt tại trận, giống như bị chạm điện mà lật đật đứng lên.

"Ngươi tỉnh rồi?'

Nhan Y Lam từ trước đến giờ rất khó chìm vào giấc ngủ, lại còn ngủ rất cạn, Khương Ngưng Túy hạ thấp giọng, vừa đứng dậy muốn đi đến giá cắm đốt nến, vừa hỏi nhỏ.

Thanh âm Khương Ngưng Túy ôn nhu đến chính nàng cũng không nhận ra, Nhan Y Lam hơi nhíu mày, buồn cười, nhưng phát hiện bả vai vô cùng đau đớn, nhìn thấy Khương Ngưng Túy đứng dậy muốn đi, nàng liền vươn tay kéo nàng lại, nói:

"Đến đây."

Khương Ngưng Túy đang muốn lui đến bên cạnh giá cắm nến đốt đèn, lòng bàn tay đột nhiên bị người ngầm nắm lại, bên tai truyền đến lời nói thanh cạn của Nhan Y Lam, lòng Khương Ngưng Túy hơi kinh hãi, cúi đầu nhìn thấy đôi phượng mâu của Nhan Y Lam vẫn sáng ngời trong bóng tối, nàng đứng tại chỗ suy nghĩ chốc lát, cuối cùng y theo lời của Nhan Y Lam ngồi vào bên cạnh nàng.

Khương Ngưng Túy từ đầu đến cuối vẫn nhớ đến sự bối rối của mình lúc nãy, cho nên đối mặt với Nhan Y Lam khó tránh có chút không được tự nhiên, không khỏi lên tiếng nói:

"Vết thương còn đau sao?"

Dĩ vãng, thanh âm của Khương Ngưng Túy mặc dù rất nhẹ, nhưng chung quy vẫn lộ lãnh mạc bất cận nhân tình, nhưng hôm nay lại trở nên nhu nhuyễn, nghe vào phá lệ ôn hòa.

Phượng mâu Nhan Y Lam khẽ liếc nhìn Khương Ngưng Túy, mạn bất kinh tâm chế nhạo nói:

"Thật nên để sử quan đem vẻ mặt giờ khắc này của ngươi ghi vào sử sách, ngữ điệu nhu tình, mắt ngậm trắc ẩn, gương mặt này của ngươi thật là kỳ cảnh trăm năm hiếm thấy."

Mỗi lần phàm là Nhan Y Lam không muốn trả lời thẳng thắn vấn đề của Khương Ngưng Túy, luôn sẽ dùng giễu cợt để qua loa, vì vậy, Khương Ngưng Túy cũng không để ý đến sự trêu đùa vô tâm của Nhan Y Lam, chỉ cau mày nhìn nàng, hồi lâu mới lạnh lùng hỏi:

"Rốt cuộc là cái gì đã dạy Trưởng công chúa như vậy, bị người trong thiên hạ hiểu lầm cũng không biện giải, đau đến lợi hại cũng không chịu thừa nhận, đem tất cả đều xem như trò cười?"

Bàn tay cầm tay Khương Ngưng Túy hơi dừng lại một chút, nụ cười của Nhan Y Lam ngưng đọng bên khóe môi, mi mắt hàm chứa một chút xúc động. nhưng khi ngẩng đầu nhìn về Khương Ngưng Túy lại là một bộ ý cười kiều diễm.

"Ngươi đang đau lòng ta?"

"Trưởng công chúa hiểu lầm." Khương Ngưng Túy diện vô biểu tình nói xong, đứng dậy muốn rút tay đang bị Nhan Y Lam nắm lấy, nói:

"Nếu như Trưởng công chúa cũng không biết đau lòng bản thân, ta cần gì phải phí tâm."

Khương Ngưng Túy dứt lời, xoay người muốn đi, nhưng phát hiện tay mình vẫn bị Nhan Y Lam nắm, rút cũng không ra. Nàng cúi đầu, nhìn thấy trong đôi phượng mâu kia che dấu ý cười, lời ra khỏi miệng đều lười biếng, mang theo chút sủng nịch cùng kiều mỵ.

"Ngưng Túy, lưu lại."

Hiếm khi nghe được Nhan Y Lam khinh thanh tế ngữ thỉnh cầu, lòng Khương Ngưng Túy giống như bị những lời đó khiêu động trái tim, thoáng chốc một mảnh rung động. Căn bản không nói ra được lời cự tuyệt, Khương Ngưng Túy ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng vẫn rút tay mình ra, xoay người rời đi.

Từ trên bàn lấy ấm lô xuống, Khương Ngưng Túy xoay người trở về, khom người đưa cho Nhan Y Lam, sắc mặt dù vẫn lạnh băng nhưng ngữ khí đã mềm nhẹ xuống:

"Thoa lên vai sẽ dễ chịu rất nhiều."

Lúc này mới hiểu rõ ý đồ chân chính mà Khương Ngưng Túy rời đi lúc nãy, Nhan Y Lam cười giảo hoạt, đôi phượng mâu u hắc loáng thoáng lộ vẻ vui mừng, nàng không có nhận lấy ấm lô Khương Ngưng Túy đưa đến mà là đột nhiên vươn tay, lòng bàn tay hơi dùng lực, liền kéo Khương Ngưng Túy lảo đảo một cái, thân thể thuận theo lực đạo nơi cổ tay nàng mà ngã vào nhuyễn tháp. Khương Ngưng Túy căn bản phản ứng không kịp, liền cảm giác được thân người Nhan Y Lam bỗng dưng áp đến gần, từ phía sau ôm nàng, đem cả người nàng tiếp vào lòng.

"Ta có ngươi là đủ rồi." Trái tim nhảy loạn không theo quy luật, Khương Ngưng Túy theo bản năng vùng vẫy một cái, liền nghe Nhan Y Lam phủ đến bên tai nàng nhẹ giọng nói:

"Đừng động."

Thế giới dường như phút chốc ngừng lại nơi nhuyễn tháp, chỉ có tiếng tim đập rõ ràng của Nhan Y Lam xuyên qua thân thể kề sát truyền đến. Khương Ngưng Túy bất giác phóng nhẹ hô hấp, cảm thụ khí tức của Nhan Y Lam từ phía sau truyền đến, cả thế giới đều tĩnh lặng.

Không biết cứ an tĩnh ôm nhau như vậy trong bao lâu, Khương Ngưng Túy hỏi:

"Nếu sau này Thái tử đi lên đế vị, Trưởng công chúa có từng nghĩ, đến lúc đó ngươi sẽ thế nào sao?"

Nhan Y Lam chôn đầu vào hõm vai của Khương Ngưng Túy, chóp mũi ngửi được hương nguyệt lân trên người nàng, không biết là nhớ lại cái gì, đột nhiên cười sáng rỡ, nói:

"Có lẽ sẽ cách xa hoàng cung, chọn một chỗ thế ngoại đào nguyên, trồng mười dặm Mạc Tang."

Khương Ngưng Túy nghe Nhan Y Lam nói đến tâm trì thần vãng, trong lòng không khỏi sinh ra một trận nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Y Lam.

"Tại sao lại muốn trồng mười dặm Mạc Tang?"

Từ phía sau ngẩng đầu lên, Nhan Y Lam nhìn thấy biểu tình tràn ngập khó hiểu của Khương Ngưng Túy không giống giả, trong lòng nhất thời hiểu ra gì đó, nhướng mày hỏi:

"Ngươi không biết?"

Khương Ngưng Túy cố gắng hồi tưởng một lần, lại bình tĩnh lắc đầu.

"Ta không biết."

Hôm đó Khương Ngưng Túy đích xác đã uống say, Nhan Y Lam bây giờ nghĩ lại, tựa như nàng đã đem lời nói sau khi say rượu ghi vào lòng mới chính là kẻ ngốc. Nghĩ như thế, trong mắt của Nhan Y Lam thoáng qua một tia không vui, cố ý hỏi lại lần nữa:

"Ngươi thật sự không biết?"

Ngữ khí trầm thấp của Nhan Y Lam vô hình trung mang cho Khương Ngưng Túy một trận áp bách, nàng ngưng thần suy nghĩ một chút, thật giống như có một đoạn trí nhớ như vậy tồn tại, nhưng thế nào cũng không thể đem hình ảnh mơ hồ này hồi tưởng rõ ràng. Vì vậy, nàng chỉ có thể chậm rãi lắc đầu một cái.

"Ta không nhớ."

Trong lòng thật sự là không quá thống khoái, nhưng nếu muốn Nhan Y Lam đem chuyện này đầu đuôi báo đúng sự thật cho Khương Ngưng Túy, nàng lại không quá cam tâm, cho nên nàng chỉ ôm Khương Ngưng Túy chặc một chút, tạm thời coi như là trừng phạt.

"Vậy thì quên đi."

"Trưởng công chúa luôn như vậy." Luôn độc lai độc vãng, giống như cái gì cũng đều biết, nhưng cái gì cũng không chịu nói, giấu đầy bụng tâm sự tùy người đoán, cho đến bây giờ không chịu tin tưởng bất kỳ một người nào. Rõ ràng cười đến yêu dã, nhưng nội tâm lại tịch mich như sa mạc. Nghĩ vậy, lòng Khương Ngưng Túy không khỏi đau đớn, nhìn đôi tay Nhan Y Lam đang ôm lấy mình, nàng lẳng lặng nói:

"Bất luận ngươi muốn làm gì, từ giờ về sau, ta cùng ngươi."

Y theo tính tình lãnh thanh kiềm chế của Khương Ngưng Túy, có thể nói ra lời như hôm nay, trái lại cũng là hiếm thấy. Ẩn đi sự sợ hãi cùng chấn động trong lòng, Nhan Y Lam mỉm cười, cũng không tỏ rõ gì:

"Muốn làm cái gì đều có thể sao?"

Lời của Nhan Y Lam nghe vào chung quy lộ ra gì đó quái dị, Khương Ngưng Túy nghiêng người xoay đầu nhìn sang, không ngờ lại đúng lúc chạm phải gương mặt tươi cười của Nhan Y Lam. Khoảng cách giữa hai người lập tức bị kéo gần đến không quá một thước, tim Khương Ngưng Túy đập như gõ trống, ngửi được khí tức của Nhan Y Lam từ từ áp đến gần, nàng khẽ rũ mi, đã quên cử động.

Lúc trước mỗi lần nhìn thấy Nhan Y Lam đến gần, Khương Ngưng Túy luôn sẽ tránh lui ba thước, hôm nay nàng không trốn cũng không tránh, giống như là dành ám chỉ trong sự im lặng cho Nhan Y Lam.

Tâm tư đều bị khí tức gần trong gang tấc của người kia hút đi, Khương Ngưng Túy chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu mình, sau đó thấy Nhan Y Lam đưa ngón trỏ nâng cằm nàng lên, ánh mắt giao nhau, âm ảnh sườn mặt của Nhan Y Lam nhẹ nhàng lay động, sau đó một nụ hôn rơi xuống.

Không giống với cái hôn giữa lúc Khương Ngưng Túy lên cơn sốt ở tông miếu lần trước, nụ hôn này đến không chút quanh co lại triền miên, Nhan Y Lam ôn nhu truy đuổi, công thành chiếm đất, không buông tha bất kỳ một nơi nào. Tất cả lý trí đều bị nụ hôn này đánh cho thất linh bát lão. Khương Ngưng Túy nhắm mắt, tất cả giác quan đều bị Nhan Y Lam nắm trong tay.

Răng môi khẽ tiếp xúc, hô hấp hòa hợp. Bàn tay nâng cằm Khương Ngưng Túy cũng từ từ trượt đến phía sau đầu của nàng, nhẹ ôm nàng đến gần hơn, nụ hôn càng mạnh mẽ nóng bỏng.

Thật giống như mọi âm thanh đều lắng xuống, thiên địa đều đang ở giữa khe hở giữa các nàng, khó mà phân rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net