Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần đầu tiên trong đời Nhan Y Lam bỏ lỡ lâm triều, hoàng cung chưa bao giờ thiếu nào nhiệt hiện giờ lại một lần nữa được dịp bùng nổ.Trên thì văn võ bá quan bàn tán sôi nổi, bên dưới thì cung nữ thái giám cũng góp vui.

Trong nhất thời đều liên quan đến nguyên nhân Nhan Y Lam bãi triều, trên dưới triều đình suy đoán không ngừng, lời đồn nổi lên bốn phía. Có người nói nhất định là vết thương trên vai của Nhan Y Lam lại tái phát, cũng có người nói là Thái từ cản trở từ bên trong, hoặc là còn có huyền cơ khác. Trong những lời đồn đãi, đáng tin nhất cũng chính là hoang đường hương diễm nhất, không thể nghi ngờ là liên quan đến việc Khương Ngưng Túy ở lâu trong Phượng Nghi cung.

Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều*.

(*Trích "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị. Dịch nghĩa: Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy. Từ đó vua không ra coi chầu sớm nữa.

Dịch thơ (Tản Đà): "Đêm xuân vắn vủn có ngần/ Ngai rồng từ đấy chậm phần vui ra.")

Tự cổ hồng nhan nhiều họa thủy, nhiều họa thủy a. Chỉ là không ngờ, thân là Trưởng công chúa uy phong lẫm lẫm của Nhan Quốc, không chỉ sinh ra có chí nam nhi mà còn có một trái tim của nam nhi, hôm nay lại kim ốc tàng kiều hàng đêm sanh ca, ngay cả lâm triều cũng trễ lại. Đây phải thế nào cho đúng!

Những lời đồn đãi này, Nhan Y Lam tự nhiên đều nghe được. Khương Ngưng Túy yên lặng nghe hạ quan bẩm báo, gương mặt lãnh nhược băng sương, Nhan Y Lam trái lại rất vui vẻ, suýt nữa nhịn cười đếu đau hông.

Khương Ngưng Túy nhìn Nhan Y Lam đang ngồi trên ghế đằng kia, mặc dù đã sớm biết được Nhan Y Lam không phải là một người nghiêm chỉnh, nhưng lại không đoán được nàng lại tùy hứng như thế. Hôm nay trên dưới triều đình đều vì chuyện nàng không lâm triều mà bàn luận sôi nổi, nhưng nàng vẫn là cái bộ dáng không bận tâm, thật giống như cái gì cũng đều có thể xem như chuyện đùa, cười một tiếng mà qua.

Vốn muốn nói gì đó trách cứ Nhan Y Lam lúc này còn mạn bất kinh tâm, nhưng nhớ đến tràng hoan hỉ đêm qua, lại cảm thấy hiện giờ dù có nói gì cũng lộ ra chút ái muội như có như không. Giống như đang cố ý nhắc nhở Nhan Y Lam, tối hôm qua các nàng rốt cuộc đã triền miên thế nào.

Nghĩ vậy, lòng Khương Ngưng Túy một mảnh nóng bỏng, nàng mím môi, nói:

"Trưởng công chúa còn có tâm tình đùa giỡn sao?"

"Nếu không, ta nên chiếu cáo thiên hạ, tối hôm qua ta cùng ngươi tình ý khó nén sao?"

Nghe được lời nói không da không mặt của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy khoát tay cho lui nội quan, sau đó nàng đưa ấm lô trong tay cho Nhan Y Lam, ngữ khí mặc dù bất thiện nhưng động tác lại cực kỳ ôn nhu.

"Bây giờ trong cung sợ là người người đều biết ta đang ở Phượng Nghi cung, cứ như vậy mãi, nhất định sẽ gây ra lưu ngôn phỉ ngữ*." Không để ý đến sự đùa giỡn của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy dời tầm mắt về phía nàng, bình tĩnh nói:

"Ta nên trở về Đông cung rồi."

(*lời đồn nhảm.)

Vốn dĩ chuyện Khương Ngưng Túy ở tại Phượng Nghi cung luôn được giữ bí mật, nhưng hiện giờ qua một trận tai miệng tương truyền như vậy, chuyện này mắt thấy đã không giấu được. Vì tránh để người bàn tán, Khương Ngưng Túy bất luận thế nào cũng không thể tiếp tục lưu lại. Dù sao nàng vẫn là Thái tử phi, cho dù nàng không để ý đến thân phận của mình cũng không khỏi quan tâm đến Nhan Y Lam cùng ánh mắt người ngoài.

Nỗi lo của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam làm sao không biết, nàng không chút dấu vết quan sát Khương Ngưng Túy, sau đó nói:

"Tất cả, chờ Thái tử đến rồi mới quyết định."

Nghe Nhan Y Lam nói đến Thái tử, ánh mắt Khương Ngưng Túy vốn đã dời đi nay lại chuyển về trên người Nhan Y Lam, hồi lâu sau mới lên tiếng:

"Mẫu hậu hôm qua đã nói tất cả cho Thái tử biết...."

"Ta biết." Nhan Y Lam tựa vào ghế, nhẹ nhàng nhắm lại phượng mâu, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên nàng cười nói:

"Thái tử sẽ đến. Chờ hắn mấy ngày để suy nghĩ rõ ràng, hắn nhất định sẽ đến."

Có lẽ Thái tử những năm này cũng không hiểu Nhan Y Lam, nhưng Khương Ngưng Túy lại biết, Nhan Y Lam nhất định hiểu rõ Thái tử như lòng bàn tay. Dù sao cũng là tỷ đệ nhất mẫu đồng bào, cho dù đoạn xương cũng vẫn còn gân, Khương Ngưng Túy không có lý do gì hoài nghi quyết định giờ khắc này của Nhan Y Lam.

Tựa hồ là đang tận lực lẫn tránh Nhan Y Lam, từ sau hôm Nhan Y Lam cùng Nhan Quân Nghiêu đều không hẹn mà cùng không xuất hiện trong triều, đã mấy ngày nay, Nhan Quân Nghiêu cũng dùng bệnh làm lý do, trì hoãn không xuất hiện trong triều. Cứ vậy yên lặng mấy ngày, Nhan Quân Nghiêu rốt cuộc giống như Nhan Y Lam đã đoán, sau khi do dự mấy phen đã bước vào cửa Phượng Nghi cung.

Hương lô bằng đồng khắc hạc tỏa ra mùi đàn hương, Nhan Y Lam đứng ở phía sau tấm màn lưu tô thiếp vàng, một thân phượng y chói mắt như lửa. Cũng không biết đứng như vậy bao lâu, nàng chậm rãi xoay người, nhìn Nhan Quân Nghiêu đang cúi đầu quỳ sau bức rèm, trầm mặc.

Người đệ đệ trong trí nhớ luôn thích đi theo phía sau nàng gọi hoàng tỷ, nay đã muốn cao hơn nàng, bả vai cũng càng thêm dày rộng, nàng vẫn nhớ rõ đôi mắt kiêu ngạo của hắn, bên trong luôn tỏa ra ánh sáng tuấn lãng. Hiện giờ ánh mắt này lại gắt gao nhìn chằm chằm tấm thảm dưới mặt đất, giống như hài tử đã làm sai, thật tâm chờ trừng phạt, chậm chạp không dám ngẩng đầu lên đối diện với nàng.

Đã nhiều ngày, Nhan Quân Nghiêu vẫn tự nhốt mình trong phòng, tất cả hình ảnh cùng hoàng tỷ sớm chiều ở chung giống như một vở hát, từng màn từng màn hiện ra, mỗi khi nhớ tới ngày ấy mẫu hậu nói những lời đó với hắn, trong lòng lại một trận rung động cùng đau đớn, cho dù đã nhiều ngày trôi qua, cái loại bừng tỉnh thông suốt cùng đau đớn này lại chưa từng giảm mà trái lại cứ thế tăng lên, nhưng hắn ngoại trừ hối hận, cái gì cũng không bù lại được.

"Đứng lên."

Thân thủ vén ra tấm màn kim châu trước mắt, thanh âm của Nhan Y Lam theo bộ pháp chậm rãi đi đến, chưa đến nửa khắc, nàng cũng đã đến trước người Nhan Quân Nghiêu, thấp giọng nói:

"Ngươi là quân vương tương lai tôn quý của Nhan Quốc, đầu gối sao có thể mềm yếu như vậy?"

Nhan Y Lam thẳng thắn tự nhiên nói ra, chỉ mới lúc trước đây, những thứ này đều là Nhan Quân Nghiêu hy vọng được nghe nhất, mà nay hắn chỉ cảm thấy nội tâm từng trận nhói lên, chua sót không thể tả, ngay cả nửa câu đều không đáp được.

Thấy Nhan Quân Nghiêu không chịu đứng lên, Nhan Y Lam cũng không nói thêm gì nữa, mà là lướt qua hắn đi ra bên ngoài đại điện, nhỏ giọng:

"Ngươi theo bản cung."

Nhan Quân Nghiêu không hiểu được ý của Nhan Y Lam, cũng không biết nàng sẽ mang bản thân đến đâu, nhưng còn không chờ hắn hỏi nhiều, Nhan Y Lam đã đẩy ra cửa điện nặng nề, đi về hướng cửa thành. Nhan Quân Nghiêu không hiểu ẩn ý trong đó, nhưng cũng không quản nhiều như vậy, vẫn là đứng lên đuổi theo thân ảnh của Nhan Y Lam.

Đợi đến khi Nhan Y Lam dừng cước bộ, tường thành cao ngất đã ngay trước mắt. Nhan Y Lam không nói lời nào, nàng đi về trước, đạp lên trăm bậc thang cạnh tường thành, từng bước mà lên, bộ pháp của nàng cũng không nhanh nhưng mỗi một bước đều cực kỳ ổn trọng. Nhan Quân Nghiêu nhìn thân ảnh trước mắt, thân tư yêu nhiêu lại trầm tĩnh, vạt áo phi sắc từng chút từng chút quét qua mặt đất, bóng dáng kiên định, từ đầu đến cuối chưa từng quay đầu liếc hắn một cái.

Nhan Quân Nghiêu cũng không chần chờ nữa, hắn bước theo Nhan Y Lam đi lên đỉnh tường thành. Đến khi tới nơi, lồng ngực của hắn tắc nghẹn, ngay cả hô hấp cũng không không khỏi tăng nhanh. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn đi lên tường thành, bởi vậy, hắn lập tức bị cảnh sắc nguy nga trước mắt hấp dẫn.

Nhan Y Lam đứng cách Nhan Quân Nghiêu không xa, gió mạnh phía trên khiến y sam phi sắc cùng mái tóc như mực của nàng phất phới tung bay , thân ảnh mảnh khảnh đó cơ hồ dung nhập vào thiên địa mênh mang phía sau, từ xa nhìn đến liền mất đi mấy phần khí thế khi xưa, nhưng lại càng thêm thanh nhã xuất trần.

Trái tim của Nhan Quân Nghiêu lại một lần nữa bị đâm đau, không phải vì hít thở không thông mà là vì nhìn thấy Nhan Y Lam một mình đứng ở nơi đó giấu đi sự mệt mỏi trên thân thể, lòng hắn bất giác lại cảm thấy đau. Hắn vốn định đến gần Nhan Y Lam nhưng lại bị phong mang thoáng qua trong mắt nàng kéo lại bước chân, chỉ đứng ở phía sau cách nàng một bước.

"Ta mang ngươi đến đây là muốn ngươi biết, mấy trăm bậc thang này giống như đế nghiệp thiên cổ, đều phải dựa vào bản thân từng bước đi lên. Đạt được quá dễ dàng sẽ không hiểu được nổi khổ phía sau, cho dù hiện tại có được thiên hạ nhưng cuối cùng vẫn sẽ có một ngày lỡ tay đánh mất, trở thành tội nhân bị thóa mạ ngàn đời." Phong mang trong mắt dần dần ẩn đi, nàng quay đầu nhìn Nhan Quân Nghiêu, gằn từng chữ:

"Ta không trực tiếp giao đế vị này cho ngươi, là muốn để ngươi lĩnh hội tất cả tư vị trong đó, như vậy, ngươi mới biết quý trọng."

Biểu tình của Nhan Quân Nghiêu giống như đã hiểu, lại cũng như không hiểu. Hiểu được dụng tâm lương khổ của Nhan Y Lam, nhưng không hiểu cũng chính là phần dụng tâm này. Nếu hắn có thể sớm nhận ra, có phải hoàng tỷ của hắn vẫn là nữ tử thuần túy minh diễm của năm đó, mà sẽ không phải là vị Trưởng công chúa tràn đầy lãnh mạc cùng mệt mỏi, nhưng lại phải cường nhẫn để chống đỡ toàn bộ Đại Nhan như hiện giờ hay không.

"Hôm nay Đại Nhan ở trong tay ta, sớm muộn cũng là của ngươi, nhưng nếu rơi vào tay người khác, muốn đoạt lại sẽ cực kỳ khó khăn." Ánh mắt của nàng mờ mịt lại phức tạp, nhìn phiến non sông tráng lệ dưới chân.

"Chờ đến ngày sau ngươi có thể độc lập chấp chưởng Đại Nhan, ta cũng có thể hoàn thành xong tâm nguyện cuối cùng trong lòng."

Ráng mây chiều rực đỏ chói mắt nơi chân trời, ánh ra dãy núi thấp thoáng bất tận đằng xa, mỗi một ngọn núi đều giống như một đạo cửa thành vững chắc, bảo vệ non sông Đại Nhan khỏi gió táp mưa sa. Dưới chân núi, khói bếp cùng mây màu nối thành một mảnh, nơi đó có vô số bách tính trăm họ đang sinh sống, kế đó là từng con đường phồn hoa náo nhiệt, mỗi một góc trong đô thành đều đầy ấp những con người nhỏ bé. Đó đều là con dân của Đại Nhan, bọn họ sinh sinh không ngừng, không có nơi nào là không có mặt.

Cảnh tượng an tĩnh tường hòa này cơ hồ có thể giấu đi tất cả sinh sát tàn nhẫn. Bách tính đương nhiên không thể nào biết được trong hoàng thành đang ngập tràn khói lửa chiến hỏa, mọi người bên ngoài sinh sống an nhạc tự tại, cho nên bọn họ chưa bao giờ biết được, những hoàng thất cao quý sống bên trong tường thành mà người người hâm mộ, mỗi ngày đều đang ở trên cao trình diễn tiết mục huyết tinh tương tàn.

Huống chi, đế vị này, vốn cũng không phải là của hắn.

Nghĩ vậy, Nhan Quân Nghiêu tâm tình phức tạp bất định, hắn cùng Nhan Y Lam nhìn mảnh thiên địa phồn hoa dưới chân, trong lòng không khỏi cảm khái muốn vàn.

"Ta sẽ làm một hoàng đế tốt." Gương mặt khi xưa luôn nho nhã tuấn mỹ của Nhan Quân Nghiêu nhiễm một mạt phức tạp, hắn ngây ngẩn nhìn non sống tráng lệ trước mặt, thấp giọng nói:

"Ta nhất định sẽ làm một hoàng đế tốt. Lần này, ta sẽ không tiếp tục để hoàng tỷ thất vọng."

Nhan Y Lam nghiêng đầu nhìn Nhan Quân Nghiêu, đáy mắt có dòng nước mềm mại chảy qua. Nàng khẽ cười một tiếng, vươn tay vỗ nhẹ vai của Nhan Quân Nghiêu, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ xoay người bước xuống phía dười tường thành.

Tường thành cao vút trong tầng mây, mảnh lụa giữa cánh tay Nhan Y Lam bị gió thổi tung bay, giống như một con phượng hoàng vươn cánh sắp bay đi, cả người yêu nhiêu chói mắt như tắm trong lửa. Nếu không phải bóng lưng của nàng lộ ra tang thương cùng mệt mỏi nồng đậm, Nhan Quân Nghiêu cơ hồ sẽ cho là, hoàng tỷ của hắn chỉ một giây kế tiếp sẽ ném đi phàm trần mà bay lên mây.

Đáng tiếc, hoàng tỷ của hắn cũng không cách nào có thể tự do rong đuổi thiên địa được nữa.

"Hoàng tỷ." Nghĩ cũng không nghĩ liền cất tiếng gọi Nhan Y Lam, Nhan Quân Nghiêu mấy phen ngập ngừng mới thấp giọng hỏi:

"Tại sao người đó lại là ta?"

Rõ ràng có người còn thích hợp làm Nhan quân vương hơn ta, tại sao ngươi lại chỉ chọn trúng ta.

Thân ảnh của Nhan Y Lam dừng trên bậc thang, nàng thuận theo lời của Nhan Quân Nghiêu quay đầu lại, ánh mắt như có muôn vàn phong quang lưu luyến, nàng khẽ cười:

"Bởi vì ngươi sẽ là một quân vương tốt."

Bởi vì ngươi là đệ đệ mà ta thương yêu nhất, cho nên ta tin tưởng ngươi có thể làm một quân vương thánh minh được vạn người kính ngưỡng.

Vẻ mặt của Nhan Quân Nghiêu chấn động, hắn nhìn Nhan Y Lam thật lâu, bất giác tầm mắt đã có chút ướt, hắn cố gắng áp đi rung động mãnh liệt trong lòng.

"Chẳng lẽ hoàng tỷ cũng chưa từng có mong muốn gì sao?"

Cho đến bây giờ, hắn cuối cùng đã rõ, thì ra hắn thiếu hoàng tỷ nhiều như vậy, đến mức mỗi lần nhớ đến, nội tâm sẽ xấu hổ bỏng rát một lần. Hắn rất muốn làm chút gì đó cho nàng, cái ý nghĩ này đến chậm trễ như vậy, nhưng không sao, tương lai còn dài, hắn vẫn còn rất nhiều thời gian có thể bù đắp.

Nhan Y Lam suy nghĩ một chút, cũng không biết nghĩ đến cái gì, mi mắt nàng hơi nâng, trong mắt hiện ra nụ cười vài phần chân thật.

"Mấy ngày nay, mẫu hậu đang tổ chức tuyển tân tú nữ cho Thái tử. Thái tử con nối dõi mỏng manh, là thời điểm phải khai chi tán diệp rồi." Nhan Y Lam nói xong, ánh mắt loáng thoáng ngậm một mạt yêu dã.

"Nếu gặp được người phẩm hạnh đoan nhã xuất chúng, liền chọn một ngày nào đó truất phế Ngưng Túy đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net