Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Màn đêm buông xuống, toàn bộ hoàng cung trở về yên tĩnh, chỉ có vài con quạ đen đậu trên cành xa thấp giọng kêu.

Dưới ánh trăng thanh lãnh, một tòa phượng liễn chậm rãi đi trên con đường trống trãi, cung đăng ám vàng phản chiếu bóng ảnh phượng liễn, kéo dài một đoạn, nặng nề trải đầy đất.

Phượng Nghi cung vẫn còn ánh nến lập lòe, cung đăng theo gió đêm dao động, vung rãi ánh sáng khắp nơi.

Nhan Y Lam xuống phượng liễn, cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc dài đen như mực của nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn cửa cung nguy nga tráng lệ trước mắt, dừng chân rất lâu mà không nói gì. Chặng đường từ địa lao trở lại Phượng Nghi cung rõ ràng không lâu lắm, nhưng giống như đã tiêu hao hết khí lực của nàng, dài như một thế kỷ.

Bích Diên lặng lẽ bước lên, nàng cung kính quan sát Nhan Y Lam, bất an nhìn vẻ mặt minh diễm khó dò của nàng, thấp giọng nói:

"Điện hạ, vào điện thôi."

Nhan Y Lam cũng không trả lời, nàng cất bước đi vào, thân ảnh cao ngạo giờ phút này lại lãnh thanh. Bích Diên nhìn nhìn, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ chua xót, Nhan Y Lam đã rất lâu chưa từng tịch mịch như vậy, hôm nay Thái tử phi rời đi, sợ rằng trong cung này cũng không còn ai có thể làm cho nàng vui thích nữa.

-----

Trong Trầm Nhạn các, Ninh hoàng hậu đang ngồi uống trà dưới ánh nến, bên cạnh là một tấm chiếu thư ánh vàng, nhìn thấy Nhan Y Lam đi đến, thần tình cũng không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ nâng tay lên nói:

"Trở lại rồi?"

Ánh mắt của Nhan Y Lam hơi nhíu lại, đối với việc Ninh hoàng hậu không mời mà đến tuy có chút kinh ngạc nhưng chắc chắn không có bao nhiêu vui vẻ. Tầm mắt của nàng rơi vào chiếu thư trong tay Ninh hoàng hậu, vẻ mặt biến đổi theo ánh đuốc, trở nên khó mà đoán.

Nhan Y Lam dĩ nhiên biết phần chiếu thư này, từng chữ trên tấm lụa vàng đó đều ghi lại tội trạng của Khương Ngưng Túy, chỉ chờ nàng đóng ấn, ngày mai sau khi công bố thiên hạ chính là định luận chính thức, không còn cơ hội vãn hồi. Khương Ngưng Túy sẽ mang tội xuất cung, mất đi thân phận địa vị trước kia, từ đây làm một nữ tử bình phàm, trải qua cuộc sống bình thường nhưng tự tại.

Một điểm này, Ninh hoàng hậu tự nhiên biết rõ, bà dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chiếu thư, sau đó ngẩng đầu nhìn Nhan Y Lam, thu mắt cười nói:

"Có biết, tối nay ai gia tại sao lại đến không?"

"Mẫu hậu đã lâu chưa từng hỏi sự nghị trong triều, gần đây trái lại thường xuyên quan tâm." Nhan Y Lam bất động thanh sắc nhìn chiếu thư trong tay hoàng hậu, cười nói:

"Không biết có phải là vì nhi thần ngu ngốc vô năng, không cách nào xử lý tốt quốc gia này, cho nên mới khiến mẫu hậu lo lắng quốc sự như vậy không?"

Nghe ra cảm xúc không vui của Nhan Y Lam, Ninh hoàng hậu cũng không bận tâm, chậm rãi nhấp một ngụm trà, giãn chân mày.

"Năng lực của Trưởng công chúa, ai gia tất nhiên không cần phải lo lắng, chẳng qua Trưởng công chúa đã một mình gánh vác trách nhiệm nặng nề của Đại Nhan quá lâu rồi, trong lòng ai gia thật sự khó an, cho nên nghĩ lại, giờ cũng là thời điểm nên chọn một số người đến thay Trưởng công chúa phân ưu."

Nhan Y Lam nhìn Ninh hoàng hậu, bình thản nói:

"Chờ sau này Thái tử có thể chưởng quản toàn bộ Đại Nhan, đến lúc đó trách nhiệm nặng nề của nhi thần cũng tự nhiên được tháo xuống."

"Tiếc là, ngày sau Thái tử đăng cơ, chung quy vẫn phải có một hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, hậu cung nếu không có người chủ trì đại cục, Thái tử làm thế nào có thể an tâm tạo phúc cho bá tánh chúng sinh chứ?" Tầm mắt của Ninh hoàng hậu chuyển đến tấm lụa vàng trên tay.

"Ai gia lần này, cố ý cho Khương Ngưng Túy lựa chọn trên chuyện của Trưởng công chúa, một là vì Trưởng công chúa, hai là muốn mượn cơ hội này khảo nghiệm nàng. Trong hoàng cung này, không thiếu người thông tuệ, nhưng thấy rõ đại cục lại biết cân nhắc thiệt hơn như nàng, trái lại càng ít. Ai gia nhìn ra được, Ngưng Túy hài tử này, đúng là chọn lựa tốt cho ngôi vị hoàng hậu."

"Mẫu hậu không cần nói nữa." Nhan Y Lam phất tay áo ngồi xuống, phượng mâu yêu dã lúc này lại cuồn cuộn lãnh duệ, từng câu từng chữ tràn ngập một cỗ sát cơ.

"Nhi thần đã quyết định trục xuất Ngưng Túy khỏi cung, một người thân mang tội, làm sao có thể ngồi trên vị trí hoàng hậu?"

Ninh hoàng hậu trấn định thật sâu nhìn Nhan Y Lam, trong lòng dần dần sáng tỏ. Trước đó khi nghe được Nhan Y Lam muốn trục xuất Khương Ngưng Túy khỏi cung, lòng bà còn có chút khó hiểu, ý nghĩa của Khương Ngưng Túy với Nhan Y Lam, cho dù người ngoài không thể hiểu thấu, nhưng người làm mẫu thân như bà lại thấy rất rõ ràng, vì vậy từ đầu đến cuối bà đều nghĩ không ra, vì sao Nhan Y Lam lại muốn khăng khăng làm theo ý mình, đưa Khương Ngưng Túy xuất cung.

Đến tận giờ phút này, bà rốt cuộc đã hiểu. E là Nhan Y Lam từ đầu đã đoán được tâm tư của bà, đoán được bà cố ý lập Khương Ngưng Túy làm hậu, cho nên mới ra sức áp đi nghị luận, thậm chí không để ý đến cảm thụ của Khương Ngưng Túy cũng muốn khăng khăng hộ tống nàng rời khỏi hoàng cung, cách xa vùng đất thị phi này.

Nhưng dù có lãnh huyết cứng rắn hơn nữa cũng là người, nếu đã là con người, cả đời này không thể nào không chịu tình cảm khống chế. Giống như tất cả đạo lý Nhan Y Lam đều hiểu, nhưng đến khi thật sự làm như vậy, nàng lại vĩnh viễn không thể nào trầm tĩnh đoạn tuyệt như nàng đã nghĩ.

"Nếu Trưởng công chúa đã có ý đó, vậy vì sao chiếu thư lại chậm chạp không đóng dấu niêm phong?"

Nhan Y Lam ngẩn ra, thần tình nơi đáy mắt cũng theo ánh nến mà lay động, nàng nghiêng đầu nhìn khối ngọc tỷ đang an tĩnh nằm bên cạnh, ánh nến xuyên qua thân ngọc thông thấu tản ra tia sáng lãng lãnh, tựa như muốn cười nhạo nàng, muốn đoạn lại không cách nào đoạn, cười nhạo Trưởng công chúa sát phạt quyết đoán khi xưa, cũng sẽ có ngày trở nên không quả quyết thế này.

Chung quy không cách nào quên được ánh mắt của Khương Ngưng Túy lúc nghe nàng hạ chỉ, trong đó viết đầy luyến tiếc cùng bi thương, đôi mắt luôn lãnh mạc cùng trấn định lại lộ ra thần tình như vậy, khiến người khác cảm thấy tim như bị đao cắt.

Hận trong thể che lại ánh mắt đó, che đi tất cả không biết làm sao của nàng ấy, không để nàng ấy lại chịu chút thương tổn nào nữa.

Cũng chính là ánh mắt đó đã khiến nàng ngưng thần nhìn chiếu thư hồi lâu, cũng không cách nào cầm ngọc tỷ hạ xuống chưởng ấn cuối cùng, làm một kết thúc cho cả hai.

Dưới sự trầm mặc không lời, Ninh hoàng hậu nhìn ánh nến lúc sáng lúc tối, gương mặt Nhan Y Lam càng trở nên ảm đạm vắng lặng. Cũng không biết là đang nhớ lại cái gì, mi mắt lại dần toát ra một tia hiền từ, chậm rãi nói:

"Hôm đó lúc Ngưng Túy rời khỏi Ý An cung của ai gia, ai gia đã từng hỏi nàng, có tâm nguyện gì chưa thực hiện."

Bị lời của Ninh hoàng hậu hấp dẫn, Nhan Y Lam nghiêng đầu nhìn Ninh hoàng hậu, tầm mắt vừa tìm được thân ảnh của bà, bên tai liền có thanh âm lặng lẽ vang lên:

"Nàng chỉ xin ai gia một chuyện, nàng hi vọng ai gia đáp ứng nàng, bất luận Trưởng công chúa định nàng tội gì, nàng chỉ nguyện có thể tiếp tục lưu lại trong cung, ở lại bên cạnh Trưởng công chúa, dù chỉ là làm một tỳ nữ nhỏ bé, một cung nữ tầm thường."

Ly trà trong tay khẽ run lên, phượng mâu chợt nhíu lại, đáy lòng ban đầu nếm được một trận ấm áp ngọt ngào, dần dần cổ ấm áp này bị cảm giác hít thở không thông thay thế, đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí lan tràn đến tứ chi, cảm thụ đau xót bỏng rát đó khiến nàng như rơi vào nước cùng lửa, thân thể như bị vùi lấp vào khoảng không.

Trước kia luôn cảm thấy tính tình của Khương Ngưng Túy trầm muộn không thú vị, chưa bao giờ biết bợ đỡ xu nịnh, cũng không biết tự nhiên thẳng thắn cảm thụ trong lòng, vĩnh viễn là dáng vẻ không biết ôn nhu là gì. Cho nên giờ khắc này, Nhan Y Lam mới có thể không khắc chế được mà muốn biết, lúc Khương Ngưng Túy nói ra lời này, rốt cuộc là dạng biểu tình gì, lại sẽ ôm dạng tâm tình gì?

"Tiếc rằng nhi thần không còn muốn lưu nàng bên người nữa..." Lúc Nhan Y Lam nói lời này, ánh mắt thâm thúy dừng ở phương xa, ngay cả lời nói cũng trở nên mờ ảo thâm u.

"Phần chấp niệm này của nàng, sớm muộn sẽ hại nàng."

"Trưởng công chúa nên rõ, hoàng cung này vào dễ ra khó." Ninh hoàng hậu không khỏi bật cười, thành khẩn nói:

"Huống chi, con đường này tuy có ai gia dẫn dắt từ bên trong, nhưng đi đến hiện tại, tất cả đều là lựa chọn của một mình Ngưng Túy. Nàng vì Trưởng công chúa mà không tiếc làm đến mức này, cho dù Trưởng công chúa không muốn làm thỏa mãn lòng của mình, chẳng lẽ ngay cả chút niệm tưởng đó của nàng cũng không muốn thành toàn sao?"

Trưởng công chúa nhắm mắt, che đi thần tình bối rối chần chờ bên trong, nhưng vẫn kiên trì kháng cự.

"Cho dù mẫu hậu phá lệ khai ân, nhưng làm sao có thể ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ?"

"Ngưng Túy ban đầu tự ý thả Trì Úy, người ngoài có thể nghĩ là to gan làm bậy, coi thường quốc pháp, nhưng trong lòng các đại thần đều rõ, nàng bất quá là vì giữ uy vọng của Trưởng công chúa, thay Trưởng công chúa làm tội nhân thiên cổ này. Như vậy, bất luận ai gia cùng Trưởng công chúa có quyết định thế nào, bọn họ sao sẽ có dị nghị chứ?" Ninh hoàng hậu biết do dự băn khoăn của Nhan Y Lam, bà nói rõ:

"Nguyên nhân Ngưng Túy làm như vậy, người sáng suốt trong thiên hạ đều nhìn thấy rõ, mà người duy nhất không muốn hiểu ---- là ngươi."

Nhan Y Lam cũng không nói gì, nàng đứng dậy đi đến cửa sổ, mi mắt dưới màn đêm phá lệ trầm mặc, ánh trăng cũng không thể làm ấm được đôi mắt lạnh đến trong xương kia.

Tâm tư của Khương Ngưng Túy, nàng không phải cỏ cây, làm sao có thể không hiểu, không rung động chứ, nhưng thứ nàng lo lắng hơn chính là phần si tâm này của Khương Ngưng Túy, cuối cùng có một ngày sẽ trở thành thanh kiếm sắt bén đặt trên ngực nàng, hoặc là độc trảo bắt lấy yết hầu của nàng, kéo nàng vùi thân vào tuyệt cảnh.

Không một ai biết nàng rốt cuộc quý trọng Khương Ngưng Túy thế nào, vì vậy cũng sẽ không ai có thể hiểu, nàng sợ mất đi người này ra sao, sợ nàng bị tổn thương đến mức nào.

Nhìn ra được sự chần chờ của Nhan Y Lam, Ninh hoàng hậu cúi đầu khẽ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:

"Trà uống vào miệng luôn là vị đắng nồng đậm, đầu lưỡi ban đầu sẽ cảm thấy khổ sở không chịu nổi, nhưng sau đó lại có dư vị ngọt ngào vô cùng, cũng giống như con người, mọi việc luôn là đắng trước ngọt sau, tư vị bên trong chỉ có bản thân là rõ nhất. Có lẽ đắng chát của ngươi, lại là cam lộ với nàng."

"Bắt đầu từ khi nào mẫu hậu lại biết dùng tình động tâm, dùng lý động não* với nhi thần vậy?

(*nguyên văn 晓之以理, 动之以情: Ý chỉ dùng tình cảm để động tâm người khác, dùng đạo lý để khiến người khác thấu hiểu.)

Nghe lời nói không nghiêm chỉnh của Nhan Y Lam, Ninh hoàng hậu biết trong lòng nàng đã có quyết định, vì vậy cũng không phản ứng nàng, mà tiếp tục nói:

"Tuy rằng Ngưng Túy xúc phạm quốc pháp, nhưng một ngày nàng vẫn còn là Thái tử phi, liền một ngày vẫn còn là người trong hậu cung, ai gia là người đứng đầu hậu cung, chuyện này, cứ giao cho ai gia xử trí đi."

Nhan Y Lam nghiêng đầu nhìn sang, hỏi:

"Mẫu hậu định như thế nào?"

"Ai gia tự có chừng mực." Ninh hoàng hậu khẽ chuyển mắt, tán thưởng nói:

"Trưởng công chúa ban đầu quả thật không nhìn lầm, người của Khương gia, đều là tận tâm tận trung. Ngay cả Ngưng Túy cũng càng có phong phạm của tỷ tỷ nàng năm đó."

Nhan Y Lam hơi hoảng thần, ngay sau đó, nàng tự tiếu phi tiếu nhẹ xuy một tiếng, dường như mất mác nói:

"Giống tỷ tỷ nàng lại có cái gì tốt?"

Nói đến đây, Nhan Y Lam đột nhiên đứng lên, nàng đưa tay cầm lấy áo khoác trên bình phong, xoay người đi đến bên ngoài cửa cung, dần dần biến mất trong màn đêm bao la.

Nhìn thấy Nhan Y Lam hướng đến địa lao càng ngày càng xa, Ninh hoàng hậu ngưng thần trầm tư, hồi lâu, bà mới lắc đầu, bỗng dưng hồi thần.

Tầm mắt vốn nhìn về Nhan Y Lam chỉ còn sót lại một mảnh trống không, bà thở dài, lại không khỏi cong cong khóe miệng, chỉ là ngay cả ý cười cũng bất giác mang theo vài phần khổ sở. Cúi đầu nhấp một ngụm trà, Ninh hoàng hậu nghiêng đầu nhìn Bích Diên, cười thở dài:

"Chủ tử của các ngươi, cuối cùng vẫn là động tình."

Cũng không biết, kết quả này là phúc hay là họa.

----

Trong đại lao, đại thái giám Lý Ngọc Hải ở bên ngoài đại môn đưa ra một tấm lệnh bài, cai ngục thấy rõ phía trên là nét chữ của Ý An cung, liền lập tức ra lệnh ngục tốt mở cửa, một đường mang Lý Ngọc Hải đến phòng giam của Khương Ngưng Túy.

Khí tức mục nát làm Lý Ngọc Hải liên tục cau mày, cho đến khi nhìn thấy cai ngục dừng trước một phòng giam, hắn mới vội vàng tăng nhanh cước bộ.

Khương Ngưng Túy y sam đơn bạc, sắc mặt tái nhợt ẩn trong góc tối mà ánh mặt trời không chiếu đến được, mái tóc không chút trói buộc tùy ý xõa ở bên hông, cho dù đứng trong địa lao vô cùng chật vật, thân ảnh của nàng vẫn lãnh ngạo, lặng lẽ trong mắt nhạt đến vô cùng, lại sinh ra một cỗ lực lượng lẫm liệt đến không ai dám nhìn thẳng.

Nghe được tiếng mở khóa, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên người Lý Ngọc Hải.

Khương Ngưng Túy thần sắc tái nhợt, càng lộ ra đôi mắt đen nhánh tỉnh táo lại sâu thẫm của nàng, lạnh đến khiến lòng người sinh ra run rẩy, lòng Lý Ngọc Hải chấn động, hắn vội vàng rũ mắt, thúc giục cai ngục nhanh chóng lui ra, mượn đó che đi tâm hoảng ý loạn thoáng chốc của bản thân.

Mượn ánh sáng yếu ớt, Khương Ngưng Túy nhận ra người đến chính là đại thái giám Lý Ngọc Hải bên người Ninh hoàng hậu, trong lòng có chút nghi ngờ, liền thấy Lý Ngọc Hải mấy bước đi vào ngục giam, đứng trước người của nàng, nhận lấy ý chỉ từ tiểu thái giám phía sau, chậm rãi mở ra.

"Thái tử phi, hoàng hậu nương nương có chỉ."

Khương Ngưng Túy giấu đi nghi hoặc, quỳ một chân xuống nghe chỉ.

"Đương kim Thái tử phi Khương thị, coi rẻ vương pháp, tư phóng tội phạm, thực phải xử trảm, ai gia niệm tình từ khi vào cung đến nay đều giữ bổn phận, cung hành phụ đạo*, không đáng truy cứu trách phạt. Nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát, liền phạt hai mươi trượng, cấm túc ở Đông cung ba tháng.

Trong hôm nay bố cáo thiên hạ, răn đe mọi người, hàm sử văn tri*."

(*cho tất cả đều biết.)

Khương Ngưng Túy luôn rũ đầu, an tĩnh lắng nghe Lý Ngọc Hải truyền đạt ý chỉ, cho đến giờ phút này, nàng mới ngẩng đầu trả lời:

"Nhi thần tạ mẫu hậu."

Từ trước đến giờ đều nghe nói hình phạt trong địa lao cực kỳ nghiêm khắc, cũng không biết Thái tử phi kim chi ngọc diệp có thể chịu được hay không. Lý Ngọc Hải đang rối rắm, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Khương Ngưng Túy chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới âm ảnh nghịch quang, hắn  thấy trên mặt Khương Ngưng Túy hoàn toàn không có một chút sợ hãi, mi mắt nàng nhẹ giãn ra, giống như nhàn nhạt cười.

Hắn không khỏi trừng mắt nhìn, hoài nghi nhất định là ảo giác của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net