Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Editor: Ngưng_Chưa_18

-----

Bắc Ương vương ba ngày nữa sẽ đem người tới thành Lâm An, tin tức này đã được bố cáo dán hoàng bảng, lập tức làm khắp thành Lâm An đều xôn xao.

Đương nhiên nghị luận nhiều nhất vẫn là chuyện nhân duyên của Bắc Ương vương cùng Nhan Y Lam, một đề tài mà ai cũng biết.

Trong bốn nước, thực lực của Nhan quốc là khiêm tốn nhất, nhiều năm qua đều là nhờ có Ương quốc nhiều mặt trợ giúp. Dưới quân lực không bằng người này, chỉ có một chuyện có thể làm cho dân chúng đắc ý, đó chính là sự kiện Nhan Y Lam vẫn nhiều lần cự tuyệt Bắc Ương vương cầu thân.

Lục Hà kể chuyện say sưa, Khương Ngưng Tuý lại trầm mặc ngồi dưới tàng cây Mộc Lan, ngẩng đầu có thể thấy phiến hoa Mộc Lan trên cao rơi rơi.

Nhuỵ hoa trắng noãn thuận theo gió bay, rơi đến trước mặt nàng, đầu ngón tay nàng khẽ nâng, không khỏi nhớ tới hình ảnh đêm đó Nhan Y Lam tiện tay đón đoá hoa rơi. Chỉ là đầu ngón tay cứng nhắc, như thế nào cũng không học được bộ dáng tự nhiên tiêu sái của Nhan Y Lam đêm đó.

"Nương nương, nương nương?".

Lục Hà bên kia tự nói một hồi, khi quay lại thấy vẻ mặt thờ ơ của Khương Ngưng Tuý, không biết đã ngẩn ngơ nhìn đoá Mộc lan trong tay tự lúc nào.

Nghe thấy Lục Hà gọi to, Khương Ngưng Tuý mới phục hồi tinh thần, lại nghe Lục Hà kích động nói:

"Mỗi lần Bắc Ương vương đến Đại Nhan, Trưởng công chúa vẫn luôn đại xá thiên hạ cho chúng dân cùng vui, hôm qua Trưởng công chúa đã ưu tiên đặc xá nương nương đầu tiên, nương nương không còn bị cấm ở Chiêu Linh điện nữa. Nếu nương nương thấy buồn, không bằng để nô tỳ theo nương nương ra khỏi cung đi dạo một chút?"

Khương Ngưng Tuý nghe vậy, nghiêng đầu nhìn nhóm cung nhân vẫn đang quét tới quét lui ngoài Chiêu Linh điện, nàng cũng không trả lời Lục Hà, mà là ngưng thanh nói:

"Lục Hà, ngươi thay ta hỏi quản sự công công xem hạ nhân còn muốn ở chỗ ta quét tước bao lâu nữa."Dứt lời, Khương Ngưng Tuý vỗ nhẹ xiêm y, phất đi một chút khô nóng dưới ánh mặt trời.

"Nắng chói quá, ta không muốn phơi nắng mãi."

"Vâng."

Lục Hà vội vàng nghe lệnh đáp lời, Thanh Phù tiến lên trước, dâng nước ô mai ướp lạnh cho Khương Ngưng Tuý.

"Nếu tính thời gian, giờ này nội điện hẳn là đã quét tước xong xuôi rồi, nương nương nếu ngại ngồi dưới tàng cây oi bức, không bằng di giá đến nội điện nghỉ ngơi."

Theo lời Thanh Phù truyền đạt, vị ô mai tinh tế tràn đầy trong miệng, hương thanh ngọt hợp lòng người cũng khơi dậy một chút sức sống trong Khương Ngưng Tuý. Nàng gật đầu, nhìn cảnh tượng hạ nhân bận rộn trong Chiêu Linh điện của mình, thản nhiên hỏi:

"Năm rồi Bắc Ương vương tới Đại Nhan, cũng cần dọn dẹp như thế này sao?"

"Vâng." Thanh Phù đáp.

"Mỗi lần Bắc Ương vương đến, Trưởng công chúa đều làm cực kỳ trang trọng."

Khương Ngưng Tuý vẻ mặt thản nhiên, nàng đứng dậy vỗ vỗ vạt áo ngồi nhăn lại, chỉ cảm thấy mặt trời trên đầu thật là chói chang, tới khi đứng dậy bộ não có chút choáng váng, tầm mắt lơ đãng nhìn xuống đoá Mộc Lan lặng lẽ trên tay, nàng ngưng thần, cũng không biết nhớ tới cái gì, cuối cùng tuỳ tay đặt đóa hoa xuống phía trên thạch bàn, xoay người đi tới nội điện.

Gió chợt nổi lên, cuộn đi đoá Mộc Lan làm nó ở trên bàn lăn lăn vài vòng, cuối cùng rơi xuống đất.

------

Vừa bước vào Chiêu Linh điện liền có một cỗ khí lạnh đánh úp lại, dĩ nhiên là so với tàng cây ngoài tiểu viện mát mẻ hơn, Khương Ngưng Tuý đi vào nội điện, chợt nghe tiếng Lục Hà trách cứ một cung nữ.

"Làm sao vậy?"

Phát hiện Khương Ngưng Tuý nhíu mày, Thanh Phù vội vàng nghiêm giọng với Lục Hà:

"Lục Hà, chuyện gì đáng giá mà ngươi làm khó nàng vậy?"

"Còn không phải vì nàng tay chân hậu đậu sao." Lục Hà nhặt lên một cái hộp gỗ nói:

"Đây này, làm cho hộp gấm của nương nương hỏng rồi."

Thanh Phù vốn còn đang trách cứ Lục Hà to tiếng, đến khi nhìn thấy hộp gỗ trong tay Lục Hà, mới bất giác thần sắc ngưng trọng nói:

"Đây chính là hộp gấm nương nương trân quý nhất. Tiểu cung nữ nhà ngươi nhìn thật lạ mắt, sợ là mới tới, làm việc sao mà lại vụng về như vậy?"

Tiểu cung nữ đã bị doạ không nhẹ, lúc này thấy Khương Ngưng Tuý vào tới, đầu gối đã mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ xuống liên tục dập đầu:

"Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết sai rồi, thỉnh Thái tử phi thứ tội."

Bất quá chỉ là hộp gỗ, nhìn bên trong có vẻ cũng không đặt vật quý trọng gì, Khương Ngưng Tuý dù sao cũng là người hiện đại, không chấp nhận được cảnh người ta tuỳ ý quỳ gối dập đầu, bởi vậy nàng nhẹ khoát tay nói:

"Đứng lên đi." Dứt lời, ánh mặt của nàng quay lại nhìn hộp gỗ trong tay Lục Hà, lòng không khỏi sinh ra vài tia nghi hoặc.

Đã từng là đồ vật Thái tử phi sinh thời yêu mến nhất, nhưng ngày hôm nay nàng mới lần đầu nhìn thấy, nếu không phải có tiểu cung nữ nhất thời lỗ mãng suýt làm hỏng, nàng sợ là căn bản không hề biết chiếc hộp này giấu ở đâu. Nghĩ vậy, nàng nói với Lục Hà:

"Đem hộp gấm qua đây cho ta xem thử." Một bên đưa tay tiếp nhận hộp gỗ, Khương Ngưng Tuý quay đầu nhìn về tiểu cung nữ vẫn đang khiếp sợ, lại nói:

"Ngươi tìm được ở nơi nào?"

"Bẩm... Bẩm Thái tử phi, ngay tại chỗ này ạ."

Tiểu cung nữ chỉ vào tường kép bên cạnh giá sách, nơi đó vốn bị khuất, nếu là người ngoài, sợ là rất khó phát hiện ra.

"Bởi vì hộp gấm của Thái tử phi đặt ở nơi bất ngờ như vậy, cho nên nô tỳ nhất thời không thấy, mới vô ý làm rơi xuống đất."

Hộp gỗ không có gì đặc biệt, hình như bên trong cũng rỗng tuếch, nhưng Khương Ngưng Tuý nhìn thế nào cũng có cảm giác có huyền cơ khác, tận đến khi đầu ngón tay nàng mơn trớn một góc hộp gỗ, mới đụng đến một khối nổi lên ở kép vải nhung. Lật vải nhung lên nhìn, bên trong hoá ra lại đặt một phong thư.

Rốt cuộc là thư gì mà đáng giá Thái tử phi tốn công che giấu?

Khương Ngưng Túy kiềm chế tò mò, nàng quét mắt nhìn mọi người trong Chiêu Linh điện một lần, rồi lạnh lùng ra lệnh:

"Các người đều lui xuống trước đi." Cho đến khi hạ nhân đều đã lui hết, Khương Ngưng Tuý nhìn Thanh Phù cùng Lục Hà đang đứng trước mặt, trầm ngâm một lát:

"Lục Hà, thay ta đi ra ngoài nói với quản sự công công, trong điện của ta tạm thời không cần quét tước. Nếu là Trưởng công chúa hỏi, chỉ cần nói đây là phân phó của ta."

Đợi cho mọi người đi ra hết, Khương Ngưng Tuý mới xoay người ngồi vào bàn, chậm rãi mở ra phong thư chưa bao giờ được ai chạm đến. Thanh âm trong phòng tựa như toàn bộ đã bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, Thanh Phù cũng không biết được nội dung phong thư này viết gì, chỉ là nhìn thấy sắc mặt Khương Ngưng Tuý càng ngày càng đông lạnh, trong lòng của nàng cũng khẩn trương theo, thâm tâm mặc niệm hàng trăm ngàn lần làm ơn đừng có thêm rắc rồi cần thiết gì đó là được.

Thần tình đọc thư của Khương Ngưng Tuý quá mức trấn định, trấn định tới mức một chút thông tin cũng không lưu cho Thanh Phù, nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng kia, lòng Thanh Phù ngày càng bất ổn không yên.

Không tin được chỉ một tờ giấy, từ ngữ bên trong cũng chẳng khó hiểu, chỉ mấy câu ngắn ngủi nhưng lại làm Khương Ngưng Tuý phải đọc lại mấy lần, cố gắng tìm hiểu thông thấu chân tướng bên trong. Chính là có chút chuyện nàng nghĩ cũng không thông, cố tình điểm này, lại là điểm nàng sợ hãi nhất.

Nhưng nàng muốn biết đáp án, chính là chân tướng chân chính phía sau sự kiện ấy, muốn biết trong thiết cục tỉ mỉ của Nhan Y Lam, rốt cuộc nàng sắm vai nhân vật gì.

Dù đáp án này, sẽ kéo các nàng vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Ý thức vốn có chút trầm ám, giờ này lại càng ảm đạm, Khương Ngưng Tuý vô lực ngồi dựa vào ghế tay vịn, lòng của nàng bị hung hăng đâm một cái, sự thật quá mức rùng mình làm nàng khó mà không nhíu mày. Sau một lúc lâu, nàng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lãnh liệt hàn băng, chỉ là thản nhiên nhìn về phía Thanh Phù đã làm cho sau lưng Thanh Phù phát rét.

"Thanh Phù." Khương Ngưng Tuý dùng tiếng nói hết sức trấn định gọi nàng, đầu ngón tay chậm rãi siết lại, khiến phong thư trong tay cũng nhăn nhúm.

"Ta hỏi ngươi mấy câu này, ngươi chỉ cần thẳng thắn trả lời ta."

Thanh Phù lúc này cũng ý thức được sự việc không hề nhỏ, nàng không dám hàm hồ chậm trễ, chỉ có thể vội vàng gật đầu:

"Vâng, xin nương nương cứ hỏi."

"Ngươi đã từng nói với ta, ngày ấy lúc ta rơi xuống nước, Trưởng công chúa là người đầu tiên tìm được ta phải không?"

Thanh Phù đáp:

"Hồi bẩm nương nương, là đúng như vậy."

Khương Ngưng Tuý mím môi, thanh âm không thể kiềm chế có chút khàn khàn.

"Ta đây hỏi lại ngươi, thời điểm Trưởng công chúa phát hiện ta rơi xuống nước, đã làm cái gì?"

"Thời điểm Trưởng công chúa đuổi tới, thị vệ đã đem nương nương từ dưới nước cứu lên bờ." Thanh Phù cố gắng hồi tưởng lại cảnh phát sinh ngày ấy, nhưng sự tình ngày ấy quá mức đột ngột không kịp phòng bị, cảnh tượng chất chồng cùng một chỗ, trí nhớ thật sự là hỗn độn không chịu nổi.

"Trưởng công chúa trên mặt không có biểu tình gì, nhưng  nô tỳ nhìn nhìn, lại cảm thấy cả trái tim đều run rẩy. Trưởng công chúa chỉ là chậm rãi đi đến, ôm nương nương vào lòng, lâu thật lâu cũng không có buông ra."

Nghe tới đó, đáng ra trong lòng Khương Ngưng Tuý phải là đau xót khổ sở, nhưng nàng lại mệt mỏi nhắm mắt, đến khi mở ra, đôi mắt chỉ còn lạnh lùng lý trí tựa như vô cùng trấn định.

"Thật lâu thật lâu... Đều không buông ra?" Chậm rãi lập lại lời Thanh Phù nói, Khương Ngưng Tuý hơi cười cười, nụ cười nhìn qua lại bi thương cùng châm chọc.

"Chỉ là vô ý rơi xuống nước, vì sao Trưởng công chúa chỉ bình chân như vại mà ôm ta, lại không lập tức truyền gọi Thái y?"

Thanh Phù bả vai run mạnh, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng chỉ trông thấy đáy mắt bình tĩnh của Khương Ngưng Tuý, lòng nàng trầm xuống, dưới ánh mắt của Thái tử phi, tim nàng đột nhiên cảm thấy run rẩy cùng tuyệt vọng.

"Vì sao chứ?" Mỗi một lời nói tựa như dao cắt vào lòng Khương Ngưng Tuý, sự thật thình lình bày ra còn đau đớn kinh khủng hơn khi nàng chịu hình trượng. Phong thư trong tay bị nắm chặt tới rúm ró, đó chính là di ngôn duy nhất mà Thái tử phi để lại trước khi rơi xuống nước.

"Là vì Trưởng công chúa muốn để cho Thái tử phi khi đó chết đi, hay là thời khắc được cứu lên khỏi bờ, Thái tử phi đã không còn hô hấp?"

Bả vai Thanh Phù dường như cũng không chịu nổi mà càng run rẩy nhiều hơn, thời khắc này nàng không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Khương Ngưng Tuý nữa, cũng không dám trả lời câu hỏi của nàng, chỉ có thể rũ đầu quỳ xuống, thấp giọng kinh hô:

"Nương nương bớt giận!"

Thật sự là một bàn cờ lớn.

Xem ra, ta đã định trước chưa từng là đối thủ của ngươi.

Khương Ngưng Tuý nghĩ đến đây, đôi mắt đỏ bừng như bị bỏng, nhưng lại không một giọt lệ nào có thể rơi xuống.

Nhan Y Lam, chung quy vẫn là ta thua. Cũng đúng, bàn cờ này ngay từ đầu, ta đã là kẻ thua cuộc, cần gì đến khi biết được kết quả lại hối hận chứ?

Chậm rãi đứng dậy, Khương Ngưng Tuý xoay người hướng ra ngoài điện, mà trong nháy mắt mở cửa, không ngờ lại gặp Lục Hà vừa vặn trở về, Khương Ngưng Tuý lướt qua Lục Hà, lên tiếng nói:

"Bãi giá Phượng Nghi cung."

Lục Hà bị tiếng nói bất thình lình của Khương Ngưng Tuý làm giật mình, tới khi hoàn hồn liền thấy Thanh Phù đang thất thần quỳ rạp trên mặt đất, gương mặt tràn đầy hoảng loạn, hai bả vai run rẩy kịch liệt như là bị đánh đến xương cốt vỡ toang.

"Thanh Phù tỷ tỷ, đây là làm sao vậy?"

"Mau, nhanh chóng chuyển lời tới Trưởng công chúa." Thanh Phù không kịp trả lời, chỉ vội đẩy Lục Hà hướng ra ngoài điện, miệng bất giác nỉ non:

"Nếu báo muộn, sợ là cả hoàng cung này đều sẽ rối loạn mất."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net