Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Editor: Ngưng_Chưa_18

-------
Ngưng Tuý.

Nhan Y Lam gọi nàng Ngưng Tuý. Nhưng rõ ràng trong lòng hai người đều hiểu rõ, nàng đã sớm không còn là Khương Ngưng Tuý trước kia.
Sự thật như vậy làm cho Khương Ngưng Tuý bất giác vươn tay đẩy Nhan Y Lam một cái. Hai thân thể nóng ấm như muốn thiêu đốt chung, Nhan Y Lam chẳng những không buông nàng ra, trái lại cái ôm còn có phần siết chặt hơn.

"Buông ta ra." Phí công giãy dụa cũng vô ích, Khương Ngưng Tuý cũng không còn muốn đào thoát, tầm mắt nàng lướt qua Nhan Y Lam, đọng lại ở một nơi mà cả hai đều không thể chạm đến.

"Khương Ngưng Tuý sớm đã chết rồi."
Đem Khương Ngưng Tuý ôm càng chặt vào lòng, hô hấp của Nhan Y Lam loạn nhịp ở bên tai, tràn đầy phiến tình ôn nhu.

"Đừng động." Giọng nói trầm thấp độc hữu của Nhan Y Lam cứ tiến vào trong tai Khương Ngưng Tuý, làm cho lý trí nàng cũng hoà tan dưới nhu tình như nước kia.

"Ngươi yên tâm, nói xong ta sẽ thả ngươi ra."
Ý tứ trong những lời này, trái lại giống như đang chỉ trích Khương Ngưng Túy không chịu cho nàng cơ hội nói ra. Rõ ràng không nên dễ dàng tin tưởng Nhan Y Lam như vậy, nhưng lúc này muốn đẩy nàng ra cũng không có khả năng. Cho nên Khương Ngưng Tuý chậm rãi thở dài một hơi, không nói gì nữa, cũng chẳng giãy dụa nữa.
"Ta vốn nghĩ, ta hẳn là có đủ sự nhẫn nại, chờ ngươi suy nghĩ cẩn thận, chờ ngươi tha thứ cho ta, chờ tới khi ngươi nguyện ý gặp mặt ta. Nhưng ta phát hiện, hiển nhiên ta đã đánh giá bản thân quá cao rồi." Một tay ủng trụ sau đầu Khương Ngưng Tuý, đầu ngón tay tinh tế vuốt ve từng sợi tóc tế nhuyễn của nàng, cười đến bất đắc dĩ.

"Sự bình tĩnh khắc chế của ta, đối với ngươi, một chút cũng không dùng được."
Thanh âm ôn nhu của Nhan Y Lam tựa như một ngọn lửa, đốt sạch đi lý trí vốn có của Khương Ngưng Tuý. Thần sắc trên mắt có chút cứng nhắc, bàn tay luôn kháng cự Nhan Y Lam chậm rãi thả lỏng, giờ khắc này lại không biết nên đặt ở nơi nào.
Nói đến cũng thật buồn cười, đối mặt với một Nhan Y Lam cường thế ban đầu, nàng đều có thể hờ hững mà chống đỡ. Duy chỉ với Nhan Y Lam ôn nhu như thế Khương Ngưng Tuý lại không có chút năng lực kháng cự nào.
"Thứ cảm tình này, đối với ta mà nói không phải là việc tốt." Nhan Y Lam nói:

"Mấy năm nay ta đã quen độc tự nhất nhân, lâu dần cũng không còn cảm thấy khó khăn nữa. Nhưng từ sau khi ngươi xuất hiện, ta mới phát hiện, ta đột nhiên không thể thích ứng thói quen tịch mịch này nữa."

Lời ngon tiếng ngọt đúng là say lòng người, đáng tiếc Khương Ngưng Tuý chỉ rũ mắt, đang định lạnh giọng ngắt lời nàng, lại không ngờ thanh âm Nhan Y Lam lại lần nữa vang lên:

"Giống như cảm tính vậy, tuy đó không phải là điều ta mong muốn, nhưng ai bảo người đó là ngươi, khiến ta chút biện pháp cũng không có."
"Lần đầu tiên phát hiện ngươi lại dùng tình với ta, là cái hôm khi ngươi uống rượu say cùng Trì Úy trở về, ngươi kéo lấy ống tay áo của ta thấp giọng cầu ta, ngươi nói Nhan Y Lam, đừng đi."

Cũng là đến mãi về sau, Nhan Y Lam mới thật sự hiểu, ngày đó nàng không rời đi, như vậy vô số lần sau này, nàng rốt cuộc không thể đi được nữa.
"Nói đến cũng thật đáng cười, ta rõ ràng chỉ xem ngươi như một quân cờ, nhưng một khắc kia ta lại cảm thấy áy náy, cảm thấy ti tiện. Cho nên đêm hoa đăng đó, ta tự cho là bản thân đã nói đủ rõ, cũng đủ vô tình. Nhưng Khương Ngưng Tuý, ngươi so với tưởng tượng của ta càng dũng cảm hơn, cũng càng chấp nhất. Đối mặt với ngươi như vậy, ta không thể nào chống đỡ."
Đây không phải là Nhan Y Lam mà Khương Ngưng Tuý quen thuộc, Trưởng công chúa mà nàng biết từ trước đến giờ luôn lòng dạ cực sâu, buồn vui cũng không biểu lộ. Nàng chưa từng nghe được Nhan Y Lam nói ra nhiều lời thật tình như vậy?
Hơi thở của Nhan Y Lam dừng ở nơi vành tai Khương Ngưng Tuý, làm nàng có chút không được tự nhiên. Vòng tay ấm cố tình ôm trụ lấy nàng tựa như hoả xích, khiến nàng giãy cũng không ra, nóng đến giống như muốn cùng nung chảy cả hai.
"Ngươi hỏi ta, lúc nhìn kẻ không biết chút gì như ngươi, vì cái gọi là chân tướng mà thống khổ rối rắm, ta có phải sẽ cảm thấy rất buồn cười hay không." Nhan Y Lam nói đến đây, đôi tay ôm lấy Khương Ngưng Tuý hơi thả lỏng, hai người cứ thế chạm mắt nhìn nhau.

"Làm sao sẽ chứ? Ngưng Túy, lúc ngươi vì những chuyện này mà thống khổ, ta làm sao lại không phải chứ?"
Ánh mắt Nhan Y Lam sáng trong như ngọc, dường như đã mang tinh không mênh mông thu vào. Rõ ràng chưa từng say dưới điềm ngôn mật ngữ, nhưng giờ khắc này, con tim Khương Ngưng Tuý lại không khỏi loạn nhịp, trên mặt ửng hồng. Nàng bỗng dưng nghiêng đầu, tách khỏi ánh nhìn chăm chú của Nhan Y Lam.

"Ngươi nói ngươi muốn xuất cung, mặc dù ta đã đáp ứng ngươi, nhưng không có nghĩa là ta sẽ buông tay như vậy. Đợi cho ngày sau Thái tử đăng cơ, ta sẽ đi tìm ngươi, đến lúc đó, ngươi trốn cũng không trốn được, chân trời góc biển, ta nhất định sẽ tìm được ngươi." Nhan Y Lam chậm rãi tiến đến gần, khoé miệng dần dần cong lên ý cười lay động lòng người.

"Đến lúc đó, ta sẽ không thả ngươi nữa."
Khương Ngưng Tuý chợt giơ tay đẩy Nhan Y Lam ra, không ngờ lúc này đây Nhan Y Lam lại thật sự không làm khó nàng, ngoan ngoãn thối lui hai ba bước, bảo trì một khoảng cách hợp lý giữa cả hai.
Diện vô biểu tình nhìn Nhan Y Lam trước mắt, gương mặt lãnh mạc của Khương Ngưng Túy trong khoảnh khắc thoáng qua một tia ngây ngẩn, nàng rũ mắt, thất thần nói:

"Ta không tin."
Khương Ngưng Tuý thấp giọng nói xong, chỉ chốc lát sau, nàng lại nặng nhọc thầm thì một lần nữa, tựa như muốn nhắc nhở chính mình:

"Ta không tin."
"Không tin cũng không sao." Nhan Y Lam khẽ kéo tay Khương Ngưng Tuý, phát hiện đôi bàn tay này giữa đêm mùa hạ lại lạnh như băng, không khỏi có chút thương tiếc. Nhẹ đưa bàn tay Khương Ngưng Tuý đặt lên ngực mình, Nhan Y Lam cười nói:

"Dù sao ta có cả đời để chứng minh."
Nơi lòng bàn tay chạm đến chính là trái tim của Nhan Y Lam, nơi đó bang bang nhảy lên, chính là nhịp tim ấm áp của Nhan Y Lam. Khương Ngưng Tuý muốn rút tay về, nhưng ý niệm này vĩnh viễn chỉ dừng lại trong đầu, tay nàng cuối cùng không thể dời đi.
Ý chí vốn lạnh lùng như thép lại dần dần tan rã, chậm rãi hoá thành xuân thuỷ, chảy về nội tâm khô cạn của Khương Ngưng Tuý, một đường uốn lượn hội tụ. Đáy mắt có chút nóng hổi ngày càng trào dâng, hơi nước mông lung bao trùm toàn bộ tầm mắt, khiến gương mặt của Nhan Y Lam trước mặt cũng dần mơ hồ, nhưng từng cái nhăn mày từng tiếng cười của nàng lại vĩnh viễn niêm phong trong đầu. Thời điểm nước mắt trượt ra khỏi hốc mắt, Khương Ngưng Tuý lại không biết bản thân nàng cũng sẽ yếu ớt như thế. Nhưng bởi người trước mắt là Nhan Y Lam, cho nên mặc kệ nàng nói gì làm gì, Khương Ngưng Tuý cũng không thể nào cự tuyệt.
Ngay từ đầu chính là cam tâm tình nguyện bị Nhan Y Lam lợi dụng, cho nên dù đến phút cuối cùng, Khương Ngưng Túy cũng sẽ không trách bất kỳ người nào, càng sẽ không hận nàng. Chữ hận này, quá mức sâu nặng. Với Nhan Y Lam, nếu cường ngạnh bắt nàng phải chọn giữa yêu hay hận, vậy thì đáp án cho tới bây giờ đều chỉ là yêu mà không phải hận.
Tựa hồ lý trí cũng không cho phép chính mình yếu đuối như thế, cũng tựa hồ không thể thích ứng với hoàn cảnh phiến tình hiện tại, Khương Ngưng Tuý thu nước mắt. Nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt luôn đạm mạc bình tĩnh nhìn sang Nhan Y Lam, đôi môi tiêm bạc mím lại, lời nói cũng đầy lạnh bạc. Chỉ là, thanh âm thanh lãnh kia nay đã nhiễm nhiều cảm xúc phức tạp, nên nghe vài cũng không hề giống biểu tình lạnh băng kia.

"Trưởng công chúa vẫn vô lại như vậy."
Đã nhiều ngày nay, Khương Ngưng Tuý đóng cửa không gặp, hoặc là mắt lạnh đối đãi, lúc này đây Nhan Y Lam vốn tưởng sẽ lại nghênh đón lời nói lạnh nhạt khác, nhưng không ngờ lại được một mặt mềm mại yếu ớt khác của nàng.
Nghe thấy Khương Ngưng Túy lãnh ngôn lãnh ngữ như ngày thường, ý tứ bên trong luôn mang theo không chút nể mặt, khiêm tốn lễ phép khi đối mặt với quân vương, Nhan Y Lam đột nhiên lại muốn nở nụ cười. Nàng vốn định trêu tức Khương Ngưng Tuý một phen, nhưng lại cảm thấy nếu làm vậy lúc này liền có chút đại sát phong cảnh.
Nghĩ một lúc, Nhan Y Lam bỗng dưng tiến đến gần, hai tay vô cùng ôn nhu nâng gương mặt Khương Ngưng Tuý, cái hôn sủng nịnh như mưa phùn ngày xuân, giăng giăng đáp trên đôi môi Khương Ngưng Tuý.
Khí tức của Nhan Y Lam như ly rượu làm say lòng người, lý trí cứ thế bị đánh đi thất linh bát tán, Khương Ngưng Tuý bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ có thể lấy tay đẩy Nhan Y Lam, vẻ mặt tư thái tràn đầy ý cự tuyệt. Nhưng có lẽ vì hương rượu trên người Nhan Y Lam khiến người có chút say, đôi tay Khương Ngưng Tuý đang phí công giãy dụa dần dần mất đi phương hướng, chỉ vô lực khoát lên vai Nhan Y Lam.
Nụ hôn này, như lửa nóng nhẵn nhụi, vừa cường thế lại vừa ôn nhu, phảng phất như mưa phùn, lại mang theo hoả liệt triền miên muốn đốt cháy tia lý trí cuối cùng của Khương Ngưng Tuý. Sự trói buộc tự giữ mình cũng biến mất không còn nữa, chỉ còn ý niệm duy nhất nơi đáy lòng theo bản năng làm chủ hết thảy.
Cái hôn vừa qua đi, Khương Ngưng Tuý hơi thở dốc, ngực một trận phập phồng. Nhan Y Lam thân thủ đem nàng ôm vào trong lòng, phát hiện Khương Ngưng Tuý cũng không cự tuyệt, khuôn mặt nàng mới toả ra một nụ cười chân thật mà vui sướng.

"Đêm nay ngươi đi tìm ta, không phải có chuyện muốn nói với ta sao?"
Nhan Y Lam vừa nói như vậy, Khương Ngưng Tuý mới đột nhiên nhớ đến ý định ban đầu mình tìm đến, nhưng lúc này, lời nói lại như tắc nghẹn trong yết hầu, thật muốn mở miệng lại thế nào cũng không nói được ra.
Nhìn thấu ý trong sự trầm mặc kia, Nhan Y Lam cười vạch trần:

"Không phải tối nay muốn giúp Trì Úy giữ ta lại sao? Ngươi cùng Trì Uý mưu đồ bí mật lâu như vậy, sao gần đến thời khắc mấu chốt rồi, ngươi lại rơi nhịp vậy?"
Lời nói của Nhan Y Lam làm Khương Ngưng Tuý khẽ nhíu mày, nàng nhìn Nhan Y Lam, nói:

"Ngươi đều biết?"
Nhan Y Lam mỉm cười, ngữ khí không rõ là đang chế nhạo hay đang tức giận:

"Có thể làm ngươi thay đổi bản tính đến tìm ta, trong cung này ai có khả năng như vậy, còn cần ta cố sức đoán sao?"

Vừa nhìn vẻ mặt của Nhan Y Lam liền đã biết nàng có tính toán, Khương Ngưng Tuý nghĩ ngợi, trầm giọng nói:

"Trưởng công chúa lại muốn giở thủ đoạn gì đây?"
Nhan Y Lam mỉm cười:

"Lời này nghe thật mới mẻ, chẳng lẽ người vọng tưởng giở thủ đoạn trước mặt ta cùng Bắc Ương Vương không phải là các ngươi sao?"
Câu nói của Nhan Y Lam khiến Khương Ngưng Tuý không biết nói gì, nàng im lặng chống đỡ, muốn nói gì đó nhưng lại cuối cùng chỉ trầm mặc.
"Có điều tối nay, ta cam tâm tình nguyện bị ngươi lợi dụng." Nhan Y Lam nói xong, chậm rãi tới gần Khương Ngưng Tuý, cười đến phong hoa tuyệt đại.

"Nếu như là ngươi, ta cũng không ngại làm hôn quân một lần."
Không đợi Khương Ngưng Tuý tiêu hoá hết lời nói ý cười này, cái hôn bá đạo y hệt Nhan Y Lam mãnh liệt úp đến. Chỉ là lần này, Khương Ngưng Tuý đến một câu cự tuyệt cũng không có cơ hội để nói.

=====
Bên trong nội trướng của Nhan Y Lam, Nhan Linh Qua một lần nữa bưng tới bầu rượu, nàng vén liêm trướng, nhìn thân ảnh Ương Huyền Lẫm đưa lưng về nàng dưới ngọn chúc quang, dáng người cương nghị vĩ ngạn, lại có chút đơn côi hàm xúc.
"Đại vương." Lần nữa thay Ương Huyền Lẫm rót đầy chén rượu, Nhan Linh Qua mở miệng nói:

"Uống rượu thương thân, tận hứng là được rồi."
Ương Huyền Lẫm không trả lời, ánh sáng hôn ám dừng ở sườn mặt tuấn nhã của hắn, càng trở nên hiu quạnh. Đầu ngón tay khẽ niết chén rượu, lâm vào một mảnh trầm tư, cũng không có đáp lời.
"Bẩm Vương."
Giữa không gian trầm mặc, thị vệ bên người Ương Huyền Lẫm bỗng từ bên ngoài tiến vào, hành lễ nói:

"Thuộc hạ đã hỏi thăm, Trưởng công chúa nay đang ở doanh trướng của Thái tử phi, sợ là..."
"Choang."
Chén rượu rơi xuống đất tạo nên một âm thanh chói tai,khiến tên thị vệ trước mặt cũng cả kinh. Biết được vương của mình đang tức giận, hắn thân mình cứng nhắc, hô hấp cũng bắt đầu chậm lại.
Nghiêng đầu tỏ ý với thị vệ, bảo hắn lui ra trước, Nhan Linh Qua đứng dậy, đi đến bên người Ương Huyền Lẫm, vẻ mặt ôn nhu mang theo chút không đành lòng.
Nhan Linh Qua vốn định nói gì đó, nhưng lại thấy Ương Huyền Lẫm khoát tay:

"Cô vương vẫn nghĩ rằng, một ngày nào đó nàng sẽ cam tâm tình nguyện gả cho cô vương."
"Đại vương..."
"Nàng muốn cái gì mà cô vương không thể cho nàng? Cho dù là cả giang sơn thiên hạ này, cô vương cũng có thể vì nàng mà một tay đánh hạ. Nhưng vì sao, nàng lại cố tình động tâm động tình với một tiểu nha đầu?" Nhớ tới những lời trước đó của Nhan Y Lam, Ương Huyền Lẫm cảm thấy buồn cười lại cảm thấy đáng buồn.

"Nàng nói với cô vương, nàng rất quý trọng Khương Ngưng Tuý. Nàng thế nhưng lại nói với cô vương, nàng nguyện ý vì Khương Ngưng Tuý làm bất kỳ chuyện gì. Cô vương làm sao lại không rõ chứ, trên đời này, ai còn có thể hiểu loại cảm thụ này so với cô vương đây?"
Nhìn thấy dáng vẻ thì thào tự nói của Ương Huyền Lẫm, trái tim của Nhan Linh Qua như bị đao cắt, cái loại đau khổ cảm đồng thân thụ này, nàng lại vĩnh viễn không thể nói cùng Ương Huyền Lẫm.
Ương Huyền Lẫm, trên thế gian này, người hiểu loại cảm giác đó, đâu phải chỉ một mình người?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net