Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày giờ hồi cung đã được ấn định là giờ Thìn sáng mai, dựa vào quy của trong cung lúc trước, đêm nay sẽ cử hành đốt lửa dạ tiệc trên núi.

Nữ nhân Ương Quốc sinh trưởng trong đại mạc, xưng là con dân của bầu trời, không chi có thuật cưỡi ngựa rất cao mà còn có thể ca vũ, người người thiên sinh đều có chất giọng tốt. Điều kiện được trời ưu ái như vậy, khó trách bọn họ dám tự gọi bản thân là hài tử được thiên thượng chiếu cố.

Nghĩ đến, dạ tiệc đốt lửa này cũng nhất định làm theo sở thích truyền thống của bọn họ.

Yên lặng đặt quyển sử thư trong tay xuống, Khương Ngưng Túy ngẩng đầu nhìn Lục Hà vẫn đang đi qua đi lại trong phòng mình. Từ khi nghe được tối nay sẽ cử hành dạ tiệc, Lục Hà luôn mang vẻ mặt không thể chờ đợi, hận không thể lập tức tham gia náo nhiệt.

"Nương nương." Thanh Phù vén rèm đi đến, nàng cúi người hành lễ, trong tay mang theo một bộ cung trang được gấp gọn gàng.

"Vừa rồi Bích Diên tỷ tỷ phái người đưa đến bộ cung trang này, nói là Trưởng công chúa chuẩn bị thay nương nương."

Thần tình trầm lắng trên mặt Khương Ngưng Túy giờ khắc này mới có chút chân thật, nàng nghiêng đầu nhìn y phục hoa lệ trong tay Thanh Phù, thấp giọng nói:

"Đặt xuống đi."

"Bộ y phục này thật đẹp, nương nương của chúng ta mặc vào, nhất định sẽ là người xinh đẹp nhất đêm nay." Lục Hà nghĩ gì nói đó, tính khí thẳng thắn, cho nên lời của nàng luôn không khiến người khác cảm thấy dối trá.

Từ trước đến giờ, Khương Ngưng Túy đều không để tâm đến những lời tán dương này, nàng đưa tay vuốt ve từng đường chỉ tỉ mỉ kia, khẽ cười:

"Nếu thật như thế, vậy Trưởng công chúa thì sao?"

"Ấy....." Lục Hà hồn nhiên gãi đầu, cười hì hì đáp:

"Nương nương lại giễu cợt nô tỳ rồi."

Thu hồi tầm mắt quan sát, không biết lại nghĩ đến cái gì, trong mắt của Khương Ngưng Túy thoáng qua một tia mềm mại, nàng khẽ nói:

"Canh giờ không còn sớm, thay ta đổi y phục đi."

Cái gọi là dạ tiệc đốt lửa, lúc nhỏ Khương Ngưng Túy đã từng nhìn thấy trong ti vi, nhưng đó dù sao cũng không phải cảnh tượng chân thật, hôm nay có thể chân thật tận mắt nhìn thấy mới hiểu ra, tràng cảnh nguy nga náo nhiệt kia vĩnh viễn không cách nào có thể bắt chước.

Đống lửa bùng cháy cực cao chiếu sáng cả một vùng trời, chỉ từ xa mà Khương Ngưng Túy cũng có thể cảm giác được cỗ nóng bỏng đó.

Nội quan cất tiếng thông báo, Khương Ngưng Túy mang theo Thanh Phù cùng Lục Hà chậm rãi đi đến. Ương Huyền Lẫm cùng Nhan Y Lam đã ngồi trên chủ tọa, Thái tử cùng đoàn người Nhan Linh Qua cũng đã an vị. Sau khi hành lễ qua một lượt, Khương Ngưng Túy theo chỉ thị của nội quan ngồi vào bên cạnh Thái tử.

Vừa ngồi xuống đã thấy Nhan Quân Nghiêu nhìn thẳng nàng, nàng cũng nhìn sang, khẽ gật đầu một cái xem như chào hỏi.

Trên yến hội, Kỳ Nguyệt cùng cổ oản vũ độc hữu của đại mạc, vũ tư phiên tiên, động tác khinh nhu ưu mỹ, tựa như đám mây thuần khiết giữ bầu trời đại mạc.

Vũ khúc vừa dừng, nghênh đón vô số tiếng vỗ tay khen ngợi.

Đáng tiếc, điệu vũ tuy đẹp nhưng sợ là không người có lòng thưởng thức.

Ương Huyền Lẫm từ đầu đến cuối luôn khó chịu nhấp rượu, sắc mặt cũng không có quá nhiều biến hóa, chỉ là đã không còn tìm được nét vui sướng lúc ban đầu đến Đại Nhan trên thần tình đó nữa. Ấy vậy mà, Nhan Y Lam ngồi bên cạnh hắn lại như không nhìn thấy nét ưu tư biến hóa đó, nàng một tay chống đầu, một tay khẽ niết ly rượu trắng ngần, mỗi lần uống cũng sẽ khẽ chạm vào ly rượu của Ương Huyền Lẫm một chút, rõ ràng là động tác mời rượu, nhưng lại mang theo mùi vị khiêu khích, khiến Ương Huyền Lẫm cùng lúc không quá thoải mái, nhưng nàng vẫn chỉ mạn bất kinh tâm cười.

Khương Ngưng Túy nhìn nhìn, trong đầu chỉ nổi lên một kết luận. Người như Nhan Y Lam, quả thật là không biết sống chết.

Tựa hồ cảm giác được cái nhìn chăm chú của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam nghiêng đầu nhìn sang, đôi con ngươi sáng ngời yêu dã cứ thế chăm chú bắt được tầm mắt của Khương Ngưng Túy. Đôi mắt lấp lánh ánh ra quang mang đỏ rực ki tựa như biết nói, trong đó tràn đầy ý thưởng thức.

Đang nghĩ phải nên làm sao bất động thanh sắc dời mắt đi, Khương Ngưng Túy lại thấy Nhan Y Lam hướng nàng nâng ly rượu, giữa khoảng không làm động tác cạn ly.

Bên khóe mọi câu lên ý cười cổ hoặc mị diễm, nhưng Khương Ngưng Túy chỉ yên lặng thu hồi tầm mắt, cũng không có ý định đáp lại lời mời kia.

Khiến Ương Huyền Lẫm không thoải mái cả đêm, hiện giờ lại ăn cay ở chỗ Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam hung hăn uống cạn cả ly rượu, nhưng vừa nếm một cái, lại bất giác ghét bỏ đặt xuống, nàng chỉ cảm thấy rượu này đã bị người thâu lương hoán trụ*, ngay cả mùi vị đều không đúng rồi.

Bích Diên từ đầu đến cuối đều đứng bên cạnh Nhan Y Lam cho nên đều nhìn ra từng cái biến hóa nhỏ nhất của người này, nàng không khỏi che miệng cười khẽ. Trên đời này, cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, xem như nàng đã triệt để hiểu rõ.

"Thái tử phi Nhan Quốc."

Kỳ Nguyệt lúc này đã khiêu vũ xong, giờ đã thay đổi y thường, dưới ánh mắt mọi người đi đến trước mặt Khương Ngưng Túy, lúc nói chuyện, đôi mắt như vầng nhật nguyệt cong lên, mắt ngọc mày ngài, vô cùng khiến người yêu thích.

Khương Ngưng Túy gật đầu nói:

"Kỳ Nguyệt công chúa tìm ta?"

"Ta đến để nói lời xin lỗi với Thái tử phi." Kỳ Nguyệt nói đến đây, tự mình rót một ly rượu.

"Trách chính ta lỗ mãng, rất nhiều việc không hiểu rõ, lại khiến Thái tử phi không thoải mái. Hôm nay nghĩ lại, thật sự là rất hồ đồ. Ly rượu này, ta kính Thái tử phi, coi như là bồi lỗi vì đã có hành động nông nỗi đến Thái tử phi."

Dứt lời, Kỳ Nguyệt ngửa đầu kính cạn trước, nàng lung lay ly rượu trống rống, ánh mắt trong suốt lại chân thành.

Nghĩ lại, Kỳ Nguyệt ban đầu là vì ngộ nhận Khương Ngưng Túy là Liễu Hoán Tuyết, lại đặc biệt chạy đến nói lời xin lỗi với nàng. Sở dĩ nàng không nói rõ, bất quá là không muốn khơi dậy khó chịu trong lòng Thái tử thôi.

Khương Ngưng Túy cười một tiếng, không khỏi có chút yêu thích với vị công chúa đại mạc chân thật thần túy, tuy kiêu căng nhâm tính, nhưng cũng dám làm dám chịu trước mặt này. Nàng nâng ly, nói:

"Ta cũng không đặt trong lòng, Kỳ Nguyệt công chúa cũng không cần lưu tâm."

"Hôm đó, trên sân so tài, nhìn thấy Thái tử phi dù thân hãm trong nguy hiểm, nhưng cổ quyết đoán lâm nguy không sợ kia, ta thật sự cảm thấy kém." Kỳ Nguyệt ngượng ngừng gãi má, cười nói:

"Ta thua tâm phục khẩu phục, sau này Thái tử phi là mẫu nghi thiên hạ, nhất định sẽ mang đến phúc trạch cho con dân Đại Nhan."

Khương Ngưng Túy hơi có chút kinh ngạc.

"Kỳ Nguyệt công chúa cũng muốn trở về?"

"Đúng vậy, ngày mai hoàng huynh về cung, ta tự nhiên cũng phải đi theo." Kỳ Nguyệt nói đến đây, ánh mắt không tự chủ mà hướng về Nhan Quân Nghiêu đang ngồi bên cạnh, nãy giờ vẫn không nói gì. Nàng do dự một phen, sau đó đi đến trước mặt Nhan Quân Nghiêu.

"Thái tử Nhan Quốc, có mấy lời ta muốn nói riêng với ngươi một chút."

Nhan Quân Nghiêu vẫn luôn không tập trung xem biểu diễn, nghe được Kỳ Nguyệt nói như vậy, theo bản năng hắn muốn mở miệng cự tuyệt, lại thấy thần tình của Kỳ Nguyệt lộ ra chút thấp thỏm bất an, đôi mắt cười chăm chú nhìn hắn, trong đó đều là hi vọng.

Gật đầu một cái, Nhan Quân Nghiêu nâng tay, tỏ ý là rừng cây nhỏ cách đó không xa.

"Được."

Nhìn thấy Nhan Quân Nghiêu cùng Kỳ Nguyệt rời đi, Khương Ngưng Túy không khỏi có chút ngây người.

Sau này Thái tử phi là mẫu nghi thiên hạ, nhất định sẽ mang đến phúc trạch cho con dân Đại Nhan.

Mẫu nghi thiên hạ?

Bốn chữ này, giờ phút này nghe được, đích xác là có chút châm chọc không nói nên lời. Đừng nói là Kỳ Nguyệt, sợ rằng tất cả mọi người đều không biết, vị trí Thái tử phi này nàng đã đảm nhiệm không còn bao lâu.

Nghĩ đến đây, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn về hướng Nhan Y Lam, đúng lúc này, Nhan Y Lam cũng trùng hợp đứng dậy, sau đó, chỉ một ánh mắt, nàng đã tìm được Khương Ngưng Túy giữa đám người. Hướng đến cách đó không xa nghiêng đầu một chút, Nhan Y Lam cười đến mị hoặc phong tình vạn chủng.

Rõ ràng đã biết được tính tình ác liệt của Nhan Y Lam, đây có lẽ chỉ là một chút kỹ xảo của nàng, nhưng Khương Ngưng Túy vẫn đứng lên, bước theo phương hướng Nhan Y Lam rời đi.

====

Rừng cây phía Đông hết sức an tĩnh, so với yến hội náo nhiệt rõ ràng khác biệt một trời một vực, tầm mắt giống như bị phủ một chiếc khăn, chỉ có vầng trăng trên đỉnh đầu làm đèn. Ánh mắt không thể thích ứng với bóng tối bất ngờ, Khương Ngưng Túy dè dặt đạp lá khô đi về trước, cho đến khi trước mắt dần dần thích ứng, Khương Ngưng Túy mới có thể nhìn thấy rõ ràng.

Minh nguyệt nhô cao, bên tai truyền đến tiếng nước chảy róc rách, Nhan Y Lam đứng trướ khe suối, nguyệt quang vằng vặc lay động dưới mặt nước, tựa như vô vàn tinh tú trên thiên không, mà Nhan Y Lam đứng ở nơi đó, gương mặt không tỳ vết, đẹp đến khiến người ngạt thở.

"Đến đây."

Nghe thấy tiếng bước chân của Khương Ngưng Túy dừng lại, Nhan Y Lam xoay đầu, hướng nàng khẽ cười, ý cười minh diễm hơn cả thiên vạn tinh tú.

Rõ ràng không nên tùy ý thỏa hiệp như vậy, nhưng chân của nàng lại giống như bị sai khiến, thân thể đã thuận theo lời Nhan Y Lam trước cả ý thức.

"Ngươi xem."

Nhan Y Lam nói đến đây, nhẹ nhàng mở ra bàn tay phải, một con đom đóm từ bên trong vỗ cách hai cái, chậm rãi bay vào không trung, vẽ ra một đường sáng quanh co trong đêm tối.

Trong thành phố mà Khương Ngưng Túy từng sống, đom đóm chỉ là một hình ảnh mờ hồ, nàng cũng chưa từng được thấy tận mắt.

Khương Ngưng Túy cau mày, có chút nghi hoặc:

"Trưởng công chúa..."

"Xuỵt" Nhan Y Lam khẽ đặt ngón trỏ lên môi Khương Ngưng Túy, dáng vẻ nhu mì cùng ý cười nhàn nhạt này thật khiến người kinh ngạc khó mà tưởng tượng.

"Ngưng Túy, hôm nay là thất tịch đấy."

Thất tịch.

Khương Ngưng Túy hơi ngẩn ra, lại thấy Nhan Y Lam giống như có ma thuật, mảnh khăn lụa trong tay vừa động liền có vô số đom đóm từ bên trong tranh nhau bay ra, nhất thời, cơ hồ sắp choáng váng tầm mắt của Khương Ngưng Túy.

Tựa như giữa bầu trời đêm trong trẻo được treo lên từng trản từng tràn đăng hỏa nhiều màu, toàn bộ khe núi cũng sáng lên, đom đóm vũ động, không thể nhìn hết, giống như một mảnh tiên cảnh vô nhân bất nhập, mà Khương Ngưng Túy là người lạc vào kỳ cảnh, bất tri bất giác đã bị bức họa linh động trước mắt hấp dẫn.

Đối với sự xuất thần này của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam cảm thấy rất hài lòng, nụ cười càng thêm mấy phần đắc ý.

"Thích không?"

Quả thật rất thích.

Đây là lần thất tịch đầu tiên mà Khương Ngưng Túy trải qua trong đời, cũng là lần khó quên nhất.

Nhưng khi nàng nhìn sang gương mặt tự đắc của Nhan Y Lam, đôi môi khẽ chần chừ, cuối cùng, lời nói ra luôn không cách nào khiến Nhan Y Lam cao hứng.

"Ngây thơ."

Phản ứng của Khương Ngưng Túy hoàn toàn như Nhan Y Lam đã đoán trước. Nàng bật cười, từ phía sau ôm lấy Khương Ngưng Túy, ranh mãnh nói:

"Ta dụng tâm lương khổ, ngươi cứ như vậy đáp lại ta sao?"

Biết rõ những lời này của Nhan Y Lam bất quá chỉ là đùa giỡn, nhưng Khương Ngưng Túy vẫn không thể ức chế mà trầm mặc chốc lát, nàng khẽ cắn môi, không nói gì.

"Ngưng Túy." Thấp giọng gọi tên Khương Ngưng Túy, ngữ khí trầm thấp lại nóng bóng của Nhan Y Lam liền rơi vào bên tai.

"Từ rất sớm đã muốn hỏi ngươi, nếu ngươi không phải Ngưng Túy, vậy rốt cuộc ngươi là ai?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net