Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố A với những hối hả tất bật vào buổi sớm, tại công viên trung tâm thành phố.

Lâm Hiểu Đình sau khi hoàn tất buổi chạy bộ vừa đi bộ thả lỏng, trong lòng vui vẻ suy nghĩ xem hôm nay ăn gì.

Cô có đôi mắt sáng hữu thần, mày rậm làm gương mặt thêm phần anh khí, răng trắng môi hồng, gương mặt thanh tú, lúc cười rộ ấm áp như gió xuân.

Lúc nghiêm túc lại tản ra một khí áp hờ hững xa cách khiến người ta muốn nhìn thêm vài lần nhưng cũng không dám đến gần.

Dọc đường thu hút không ít ánh nhìn, nhưng đều bị cái nhíu mày nghiêm nghị suy nghĩ hôm nay ăn gì của cô đẩy lùi.

Lâm Hiểu Đình là cô nhi, cũng không biết tại sao, nhưng từ khi bắt đầu có ý thức về thế giới quanh mình, cô đã biết mình tên Lâm Hiểu Đình.

Cái tên như đã được đặt sẵn, các Mẹ trong cô nhi viện cũng theo đó mà gọi.

Hôm nay tâm trạng Lâm Hiểu Đình rất tốt, bởi vì vừa có lương, theo lý nên đối tốt với bản thân một chút, đã lâu không có ăn mì hoành thánh của dì Hoàng, hay  cơm chiên ngũ vị của chú Lý...

Một người trẻ năng động còn rất nhiều dự định kế hoạch chưa làm, chưa nói qua yêu đương, có rất nhiều đam mê và lý tưởng sống chưa hoàn thành.

Đèn đỏ sáng lên, cô nhanh bước qua vạch kẻ đường, một chiếc xe phóng nhanh vượt lên khiến cô chưa kịp phản ứng, chỉ nghe một tiếng va đập thật mạnh, đã mất tri giác.

Khi một lần nữa lấy lại ý thức, cô phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, xung quanh là một mảnh không gian rộng lớn vô cùng vô tận, sương trắng lãng đãng mịt mờ, yên ắng không một tiếng động.

"Đây là đâu, lúc qua đường... mình.. sao mình lại ở đây?"

"Tỉnh?" Một giọng nữ trong trẻo dịu dàng vang lên.

Lâm Hiểu Đình hốt hoảng xoay người lại, thấy một nữ tử tóc trắng vô cùng xinh đẹp, dung nhan mỹ mạo khuynh thành, tầm hai mươi chín ba mươi tuổi.

Vận một bộ y phục cổ trang màu trắng, được tô điểm bằng những ngọn lửa đỏ rực huyễn lệ sống động như thật.

Mái tóc dài đến tận thắt lưng trắng như tuyết, khí chất xuất trần thoát tục, uy nghi ưu nhã, ôn nhu đoan chính.

Khiến người đối diện có cảm giác chỉ dám từ xa kính ngưỡng không dám khinh nhờn.

"Người là ai? Tại sao tôi lại ở đây..." Lâm Hiểu Đình nhìn nữ nhân xa lạ đến xuất thần, lát sau mới khôi phục tinh thần, ngập ngừng hỏi.

"Ta là Thần, Ma hay Yêu không quan trọng... đứa nhỏ, ta sẽ không làm hại con."

Người nọ mỉm cười tràn đầy từ ái, giọng nói mềm nhẹ dễ nghe như có ma lực trấn an làm người yên tâm.

Náng vừa nói vừa xuất ra một quả cầu vô sắc, bên trong tái hiện lại khung cảnh lúc tai nạn xảy ra.

"Đứa nhỏ... con đã chết, ta đang dùng thần thức để giao tiếp với con. "

Chết?!

Lâm Hiểu Đình nhìn bản thân nằm trên vũng máu, xung quanh đám đông vây quanh, đôi mắt cô lúc chết vẫn chưa nhắm lại, lúc này đã vẫn đục không còn tiêu cự.

Thoáng run rẩy lùi về sau hai bước, bàng hoàng kinh hãi nhìn những hình ảnh được tái hiện lại trong quang cầu.

Cô cần có thời gian để chấp nhận việc này, lần đầu tiên Lâm Hiểu Đình cảm thấy may mắn vì là cô nhi.

May mắn không làm Cha Mẹ thương tâm vì cái chết trẻ của mình. Nhưng đang ở tuổi đẹp nhất của đời người, khi những hoạch định về tương lai vừa kịp vẽ ra, khi đã dần biết mình muốn gì cần gì vẩn chưa tự tay hoàn thành, đây là điều khiến cô cảm thấy hối tiếc nhất.

"Vì một chút cơ duyên xảo hợp, ta sẽ mang linh hồn con qua một thế giới khác, nơi đó cần làn gió mới để thay đổi, ta sẽ luôn ở trong thần thức của con. Nhớ kỹ, trân trọng cuộc sống mới. "

Bạch y nữ nhân mỉm cười như hoa hàm tiếu, mềm nhẹ nhìn Lâm Hiểu Đình.

Giọng nói dịu dàng dễ nghe mang theo vô vàn quan tâm và gửi gắm, đáng tiếc Lâm Hiểu Đình hiện tại trong lòng trăm mối ngổn ngang, căn bản không có để ý đến những biểu cảm của người đối diện.

Không đợi cô kịp có phản ứng thì không gian sáng lóa lên rồi vụt tắt, khi định thần lại thì thấy chung quanh tối đen chật chội nặng nề. Một trận xô đẩy gò ép làm cô tỉnh lại, ồn ào lại vang lên.

" Chúc mừng lão gia, phu nhân sinh là song thai long phụng... "

.........

Còn nhớ lúc đó khi thấy mình sống lại, lần đầu tiên nhìn thấy Cha Mẹ ở thế giới mới cô đã khóc òa lên, vì cô cuối cùng cũng có nhà, có Cha Mẹ có một gia đình thuộc về mình.

Nhưng mọi việc không dừng ở đó, nữ nhân thần bí kia nói cho cô biết nơi cô sống có tên là Đấu Khí Đại Lục, Cha cô là Tiêu Chiến, cô gọi là Tiêu Đình, tứ tiểu thư Tiêu gia, muội muội của huyền thoại Đấu Phá Thương Khung, Tiêu Viêm!

Đấu Khí Đại Lục, nơi không có ma pháp huyền ảo, linh khí lượn lờ, nơi đây là tu luyện đấu khí, hấp thu đấu khí tu luyện.

Là một nơi rộng lớn hơn Địa Cầu không biết bao nhiêu lần, đại lục mở ra vạn tộc cùng an cư lạc nghiệp, nước sông không phạm nước giếng. Phía Bắc đại lục là nơi ở của Man tộc, phía Nam đại lục là địa bàn của các gia tộc Yêu thú cao cấp có trí tuệ sánh ngang Nhân tộc...

Nơi đây cũng giống với bất kì thế giới tu chân nào mà Tiêu Đình từng được biết qua các tác phẩm về tiên hiệp, cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé. Đây là một nơi mà đôi khi người ta nói chuyện với nhau không phải bằng luật pháp hay lễ nghi mà là bằng vào thực lực.

Tu vi của một người phải dựa vào rất nhiều điều kiện, trước tiên là thực lực thiên phú cùng ngộ tính của mỗi người. Tiếp theo là công pháp, tu vi của một người có thể tiến xa bao nhiêu phụ thuộc rất nhiều vào công pháp, sau đó là các loại đấu kỹ, võ kỹ.

Giống như tên gọi đấu kỹ hay võ kỹ chính là những kỹ năng để phát huy đấu khí, dễ hiểu thì gọi là các đòn đánh, các chiêu thức sử dụng trong đối chiến. Các loại công pháp tu luyện đấu khí, hay đấu kỹ võ kỹ đều được chia theo cấp bậc: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Với phẩm chữ Thiên là cao nhất.

Và điều kiện cuối cùng để một người có thể tiến xa trong tu luyện hay không, đôi khi lại là may mắn, kỳ ngộ. Điều này có thể có nhưng cũng là không với rất nhiều người. Tu Chân Giới chính là như vậy, là một nơi mà người ta có thể sáng tạo kỳ tích, trở thành đại năng đứng trên đỉnh thế giới, cũng là nơi biết bao biết bao thiên tài rơi rụng ôm hận vùi thây...

Ở trong mắt Cha Mẹ, Tiêu Đình vừa sinh đã rất ngoan, không hề khóc lóc ầm ĩ.

Bú sữa no sẽ nằm trong nôi chơi một mình, thỉnh thoảng nhìn lên trần nhà thở dài rồi ngủ, ngây ngốc cả tuần, cô cũng đã nghĩ thông suốt, đây là cuộc sống mới con người mới, phải biết trân trọng.

Đây lại là thế giới tu chân hứa hẹn nhiều điều thú vị cùng thử thách đang chờ, nếu đã đến đây tại sao không thử sức mình một phen, chinh phục giới hạn của bản thân và tự mình khám phá thế giới này, chỉ nghĩ đến Tiêu Đình đã thấy vô cùng phấn khích cùng mong chờ.

Cô bắt đầu nói chuyện với vị nữ nhân kia, cũng chỉ biết được người đó tên Lam Thiên Tuyết, theo lời người kia thì nàng là một người quá nhàm chán với thế giới này nên muốn đổi mới nó, vì một vài nguyên nhân khác cô lại vừa vặn là ứng cử phù hợp nên...

"Người không phải người của Ma giới đang muốn ta làm tay sai phục vụ âm mưu nào đó chứ?"

Tiêu Đình không ngần ngại hỏi thẳng nghi vấn trong lòng.

"Ranh con, nếu ta có ý đó cũng không tìm một người tầm thường như ngươi." Lam Thiên Tuyết bỉu môi khinh thường nhãi con còn đỏ hỏn nằm trong nôi.

"Nhưng đã có Tiêu Viêm làm anh hùng ở thế giới này."

Tiêu Đình bỉu môi thoái thác, trách nhiệm nặng nề như vậy lại bắt một tiểu nữ tử như cô gánh vác, đây gọi là vô nhân tính.

"Nếu ngươi không muốn cũng không sao, đây dù sao cũng là tu chân thế giới sự khốc liệt của nó ta nghĩ ngươi ít nhiều cũng đã biết, ta có thể giúp ngươi, nhưng nếu ngươi không cần thì tự mà lăn lộn ở đây, thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Lam Thiên Tuyết lạnh lùng liếc mắt xem thường.

Tiêu Đình nhắm mắt lại suy nghĩ về lời đề nghị của Lam Thiên Tuyết, đại đạo vô tình khó lường nhất vẫn là lòng người, một bước sai lầm đôi khi không có cơ hội quay đầu lại. Tiêu Đình suy nghĩ rất lâu cuối cùng thở ra một hơi dài nghiêm túc nói với Lam Thiên Tuyết.

"Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, nếu người đã giúp con, vậy sau này khi người cần đến chỉ cần là việc mà con làm được, tất nhiên là không trái đạo đức luân thường, trái với quy tắc làm người của con, quyết không từ nan dốc hết sức mình! "

Dù chỉ mới gặp vị nữ tử này không lâu nhưng cô lại có cảm giác người này rất đáng tin cậy, rất thân thuộc, một cảm giác xuất phát từ sâu trong tiềm thức mà chính cô cũng không nhận ra được.

"Tốt, ta chỉ cần có lời này của con, sau này không cần xưng hô quá xa cách như vậy, cứ gọi ta là Tuyết di hay a di là được. "

________________________________

Sau khi được Lam Thiên Tuyết giảng giải các kiến thức cần thiết về tu chân giới, cách thức tu luyện ở Đấu Khí Đại Lục, cô liền nhờ a di xem thử mình có linh căn để tu luyện đấu khí không.

Thật may là có, hơn nữa lại mang trong mình ba hệ thuộc tính là Hỏa, Mộc và Phong. Nhiều hơn tam ca Tiêu Viêm của nàng vốn chỉ có Hỏa, Mộc thuộc tính.

Phàm người có linh căn khi từ bốn đến sáu tuổi là có thể bắt đầu tu luyện đấu khí, cô tự biết mình không phải thiên tài như nam chính, nên đã nhờ a di ngay lập tức khai mở linh căn cho mình, sớm tu luyện vài năm, có thể lấy cần cù bù thông minh .

Lại được a di tặng một miếng ngọc đỏ tươi nhỏ như đồng xu, trên đó khắc chi chít các loại trận văn, hóa ra nó là một cái Tụ Linh Trận thời thời khắc khắc không ngừng hấp thụ đấu khí xung quanh chuyển hóa vào cơ thể Tiêu Đình.

Nên cô mỗi ngày dù là lúc ăn hay đi ngủ cũng là trong trạng thái tu luyện. Trên cái Tụ Linh Trận này còn có phù văn giúp che giấu tu vi, cô có thể yên tâm tu luyện mà không sợ bị phát hiện.

Lam Thiên Tuyết từng nói cô và Tiêu Viêm đều là người đến từ Địa Cầu xuyên đến đây mà vẫn giữ được ký ức kiếp trước, hai kiếp làm người khiến cho linh hồn cùng tinh thần lực của cả hai đều vô cùng cường đại, là lợi thế tu luyện rất lớn, nhưng cô còn có lợi thế khác, cô thì đã biết qua nội dung Đấu Phá Thương Khung nhưng ca ca cô thì không.

"A di, người đã đem con tới đây thì cũng phải cho con một ít công pháp đấu kỹ, linh đan, dị hỏa, pháp khí để phòng thân, nếu có thêm một cái nhẫn trữ vật với không gian thật lớn để chứa đồ thì càng tốt. "

Lúc này gân xanh nổi đầy mặt Lam Thiên Tuyết, mở miệng ra là vô sỉ dùng công phu sư tử ngoạm thực muốn đem thịt trên người mình cạo xuống một lớp, còn không bằng cường đạo thổ phỉ.

Tại sao cái tốt không học lại học cái xấu, bản chất xấu xa lại vô sỉ, giống người kia tới như vậy!

"Đừng quên hiện tại ngươi chỉ là một trẻ sơ sinh, chỉ cần hấp thu đấu khí nuôi dưỡng gân cốt kinh mạch cho tốt là được, công pháp đấu kỹ ít nhất phải chờ đến lúc năm, sáu tuổi mới bắt đầu tập được, đừng vì nóng vội mà làm ảnh hưởng đến căn cơ và sự phát triển tự nhiên của thân thể." Lam Thiên Tuyết nói gần như muốn thét lên.

" Ng... vậy con có thể nhờ a di một việc được không? "

"Nói!"

_________________________________

Tiêu Đình chợt nghĩ đến mẫu thân, từ sau khi sinh huynh muội hai người thì sức khỏe Tiêu thị càng yếu đi, đến lúc Tiêu Viêm được năm tuổi thì sau một trận bạo bệnh mà qua đời, nên cô muốn nhờ Lam Thiên Tuyết nghĩ xem có cách nào để cứu được nàng không.

Cô từ nhỏ đã là cô nhi, chưa từng được hưởng ấm ấp tình thân gia đình, nay xuyên đến đây may mắn Cha Mẹ song toàn, cô không muốn chỉ qua vài năm mình lại mất đi mẫu thân.

Thật không ngờ là Lam Thiên Tuyết lại rất tinh thông y thuật cùng bào chế thuốc, sau khi dùng tinh thần lực thăm dò liền phát hiện đích thực sau khi sinh hài tử, Tiêu thị- mẫu thân của cô bị hao tổn huyết khí quá độ, kinh mạch tắc nghẽn vô tình lưu lại ám bệnh dẫn đến sức khỏe ngày càng suy yếu, chỉ cần truyền đấu khí đả thông chỗ bế tắc, nuôi dưỡng cải tạo lại kinh mạch thì sẽ không sao.

Nhưng một đứa trẻ mới một tháng tuổi làm sao mở miệng đây?

"Dễ thôi, chỉ cần hấp thu đấu khí rồi truyền qua cho... mẫu thân của con, việc đả thông kinh mạch và chữa bệnh còn lại sẽ do ta lo, bất quá với lượng đấu khí ít ỏi này phải sau một năm mới có thể trị được tận gốc." Lam Thiên Tuyết vốn đang  tự tin bàn cách chữa bệnh đột nhiên hơi ngừng lại, ánh mắt thoáng ảm đạm bi thương.

"Sao người không dùng chân khí của mình truyền cho mẫu thân của con, như vậy không nhanh hơn sao?" Tiêu Đình vì nghe được bệnh của mẫu thân có thể chữa được vui mừng không ngừng đong đưa hai cánh tay nhỏ.

Lam Thiên Tuyết lắc đầu.

"Ta đến từ vị diện(hành tinh, đại lục) khác, công pháp có thể khác nhau nhưng căn cơ chung quy là trăm sông đổ về một biển, nên mọi người dù ở đâu vẫn có thể tu luyện được. Nhưng đặc thù thể chất, thổ nhưỡng tài nguyên, đặc biệt là năng lượng Thiên Địa mỗi nơi lại không giống nhau.

Nên chân nguyên trong người cũng không giống. Nơi đây là hấp thu tu luyện đấu khí để tăng sức mạnh đấu khí cho bản thân, nhưng nơi ta ở lại là hấp thu linh khí chuyển thành chân khí, giống như một người máu A không thể truyền máu cho người nhóm máu B vậy. "

Thế là tiểu Đình Đình phát sinh biến hóa lớn, từ một hài tử nổi tiếng nhu thuận ngoan ngoãn, không khóc không nháo nay mỗi ngày đều muốn được mẫu thân ẳm bồng dỗ dành suốt một giờ.
Nếu không vừa nằm vào nôi sẽ khíc đến đỏ mặt khó thở, mà còn nhất quyết phải nắm cổ tay nương không buông, thật khiến Tiêu thị vừa đau lòng vừa buồn cười.

Sau một năm kiên trì dùng số đấu khí ít ỏi mà bản thân có thể tập hợp được để chữa hết bệnh cho mẫu thân, cô đã không còn chướng ngại trong lòng nên bắt đầu chăm chỉ miệt mài tu luyện.

...

Sơ Đoạn Đấu Khí: hấp thu Đấu Khí trong Trời Đất để tăng cường cơ thể, gân cốt và mạch lạc. Tạo căn cơ trụ cột vững chắc cho các cảnh giới về sau. Sơ Đoạn Đấu khí phân thành Cửu Đoạn.

Tiêu Đình trong năm năm này nhờ có tụ linh trận nên ngày cũng như đêm đều trong trạng thái điên cuồng tu luyện hiện đang là Tứ đoạn đấu khí, cơ thể không ngừng được cải tạo nên trông cô cùng chắc khỏe chiều cao vóc dáng đều không hề thua kém Tam ca Tiêu Viêm.

Lúc này đây tại hoa viên Tiêu gia thoạt nhìn bên trong lương đình hóng mát giữa hồ sen, có một mỹ phụ đang ngồi ăn điểm tâm cùng bốn nam hài, phải... thoạt nhìn là Bốn-Nam-Hài.

Vì Tiêu Đình từ khi biết nói cùng chạy nhảy đã không muốn vận nữ trang váy dài sa y thướt tha, lại còn lấp liếm rằng vì muốn mặc y phục quần dài, trường bào giống các ca ca để dễ dàng hoạt động chạy nhảy.

Khi mọi người đều phản đối thì trong một lần tắm lại lõa thể chạy rong trong phòng tắm tránh né khắp nơi không cho ai động vào, nếu không đồng ý thì cái gì cũng không mặc.

Đến lúc mọi người bắt đầu tức giận định dùng biện pháp mạnh thì cô lại đứng ở góc phòng uất ức cắn môi nước mắt lưng tròng, đôi mắt mọng nước muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu, khiến cho mẫu thân và các nhũ mẫu chỉ hận không thể lập tức chạy đến ôm lấy mà yêu thương cưng chiều.
Muốn mặc gì liền mặc, Tứ tiểu thư bảo bối của các nàng thoải mái vui vẻ mới quan trọng.

Thiếu phụ cười đôn hậu nhìn một đám giặc con đang ăn như rồng cuốn, càn quét một bàn điểm tâm chậm rãi nói.

"Ba hôm nữa chúng ta sẽ chào đón một thành viên mới đến ở cùng gia tộc ta, là một tiểu muội muội nhỏ hơn Viêm nhi và Đình nhi một tuổi, các con không có ý kiến gì về việc này chứ?"

Tiêu Đình nghe xong mắt sáng lóe như đèn pha, rốt cuộc Huân Nhi cũng xuất hiện, trước đây khi xem Đấu Phá Thương Khung cô cảm thấy nhân vật Huân Nhi này rất đáng yêu, trong đầu đã vô số lần thử tưởng tượng xem nàng sẽ như thế nào.

Nay lại có thể được gặp một Huân Nhi bằng xương bằng thịt, trong lòng Tiêu Đình vô cùng phấn khởi mong chờ.

Các ca ca của cô đều không có ý kiến gì về việc nhà có thêm một tiểu muội, Tiêu Hằng chín tuổi còn nói thêm.

"Con không có ý kiến, có thêm một tiểu muội cũng tốt, chỉ cần không hung dữ như a tứ là được. "

"Huynh nói cái gì?" Tiêu Đình đang ăn phải ngừng lại. Dùng ánh mắt bén như dao nhìn Đại ca.

Tiêu Lệ tám tuổi bên cạnh cũng thêm vào.

"Phải ngoan hiền một chút, nếu không sau này không gả ra ngoài được. "

"Huynh muốn chết phải không, hôm qua là ai bị đè đánh dưới đất khóc la om sòm?"

Tiếng cười nói la hét từ trong lương đình không ngừng truyền đến, một màn minh tranh ám đấu đang diễn ra kịch liệt dưới gầm bàn.

_________________________

Ba ngày rất nhanh đã đến, Huân Nhi từ trên xe ngựa bước xuống theo các trưởng bối Tiêu gia vào nhà, đi đến sảnh chính ra mắt tộc trưởng cùng các thành viên quan trọng trong Tiêu gia.

Từ lúc Huân Nhi bước vào cửa cho đến lúc đang cúi chào hành lễ với các trưởng bối trong tộc, Tiêu Đình với tâm trạng khấp khởi và đôi mắt hiếu kì đều chưa một lần rời mắt khỏi nàng.

Váy dài xanh nhạt, thái độ ôn nhã lễ phép, không hề vì bản thân là một nữ hài tử ở nơi xa lạ mà tỏ ra nhút nhát sợ sệt. Da trắng như tuyết, tóc đen như mực, đôi mắt đen to tròn trong trẻo linh động, cái miệng nhỏ xinh môi đỏ như son, là một tiểu mỹ nhân vô cùng xinh đẹp khả ái.

"Thật đáng yêu... "

Tiêu Đình nhìn đến ngơ ngẩn, khóe môi cũng vô thức cong lên tạo nên nụ cười phá lệ rạng rỡ, đến lúc Huân Nhi tới trước mặt vẫn chưa có ý định thu lại.

Huân Nhi là vì nhiệm vụ gia tộc đến đây tìm Đà Xá Cổ Đế ngọc, nhưng cho dù tâm cơ như thế nào cũng chỉ là một tiểu hài tử bốn tuổi, đi đến một nơi toàn những con người xa lạ, trong lòng nàng cũng không khỏi hồi hộp bất an, không được thoải mái tự nhiên.

Ấy thế mà từ trong đám đông ngần ấy người, lại có một người thành thật cười đến rạng rỡ khi trông thấy nàng, không hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười đó tâm trạng nàng vốn đang khẩn trương cũng thả lỏng không ít. Tiêu Đình mạnh dạn bước đến nắm tay nàng:

"Huân Nhi muội muội, chào mừng muội đến Tiêu gia, kể từ bây giờ chúng ta là người một nhà, tỷ là Tiêu Đình. "

Tiêu phu nhân cười hòa ái xoa đầu cả Tiêu Đình cùng Huân Nhi hướng ba hài tử còn lại nói.

"Đúng vậy, từ giờ các con là người một nhà, các con phải chiếu cố tiểu muội muội, có biết không."

..............................................................

Buổi tối, Tiêu Đình vô cùng nghe lời chạy đến phòng của Huân Nhi để "chiếu cố" nàng, trong ấn tượng lúc ban đầu của Huân Nhi, vị tỷ tỷ kia vừa chạy đến trước mặt nàng, chìa ra một hộp nhỏ bằng gỗ.

"Tặng muội, quà mừng muội là thành viên mới trong nhà. "

Huân Nhi còn đang bất ngờ không biết làm sao cho phải, thì ai kia đã nhét chiếc hộp vào tay nàng. Sau đó ân cần hỏi han đủ thứ nào là có vừa ý với phòng ốc không, có còn thiếu vật dụng nào không...

"Ân, mọi thứ đều tốt, muội rất thích nơi này, tỷ tỷ đừng lo."

"Ưhm, vậy... trễ rồi, mệt mỏi cả ngày muội cũng nên nghỉ sớm, Huân Nhi... ngủ ngon... "

Trước khi đi Tiêu Đình còn không quên tặng kèm một nụ cười sáng lạng cho Huân Nhi, khiến tiểu cô nương lại càng thêm bối rối không quen.

"Ưm, tỷ tỷ ngủ ngon. "

"Ưhm, tạm biệt muội. "

Nói rồi lại chạy biến đi như cơn gió còn tự giác khép cửa phòng lại. Chờ Tiêu Đình đi rồi, Huân Nhi ôm chiếc hộp trên tay, cẩn thận mở ra, nhất thời đôi mắt mở to, có chút ngạc nhiên đưa tay nhẹ sờ lên món đồ bên trong. Là một đóa sen xanh được chạm khắc tinh xảo từ ngọc nguyên khối, vô cùng thanh nhã đẹp mắt.

"Thật đẹp..."

Từ nhỏ sống trong đại gia tộc, các phe phái trong gia tộc vì lợi ích không ngừng tính kế đấu đá lẫn nhau, nàng là con của tộc trưởng ngay từ khi sinh ra trách nhiệm của nàng đã nặng nề hơn bất cứ ai.

Tuy còn nhỏ nhưng nàng đã sống khép kín buồn vui không dễ lộ ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net