Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Ám Vụ Sâm Lâm cách Ô Thản thành năm ngày lộ trình, nhưng Lam Thiên Tuyết đã chuẩn bị một cái truyền tống trận, lập tức truyền tống đến bìa rừng của Ám Vụ Sâm Lâm. Rừng cây rậm rạp, các loại cỏ dại dây leo chằng chịt, thỉnh thoảng từ xa lại truyền đến tiếng dã thú gầm rống, khiến khung cảnh càng thêm âm trầm đáng sợ.

          Tiêu Đình vừa phát cây rừng vừa dò đường, tiện tay lại hái thảo dược, vì cô còn quá nhỏ thực lực còn kém, nên chuyến đi lần này chủ yếu là thám hiểm bìa rừng, học và áp dụng thực tế các kỹ năng sinh tồn, truy tìm dấu vết, thuận tiện phân biệt cùng tìm hái một chút thảo dược, giết một số ma thú cấp thấp không thể thấp hơn để tập luyện.

         Ở góc nào đó trong sâm lâm, có một đứa trẻ chừng bảy, tám tuổi vận một thân hắc y, tóc đen tùy ý buộc đuôi ngựa ở sau đầu, lưng đeo túi vải, đang chiến đấu với một con Địa Yết Tử(bọ cạp đất) ma thú nhất giai, cao nữa mét dài hơn hai mét.

       Đứa nhỏ vô cùng chật vật, vừa tránh né các đòn tấn công cùng lúc từ hai chiếc càng to lớn phía trước, đuôi có độc ở phía sau, thỉnh thoảng Địa Yết Tử lại phun nọc độc, mồ hôi nhễ nhại, nhận thấy bản thân sắp đến lúc không thể cầm cự lâu hơn nữa,  đành bất mãn lên tiếng.

"A di, con giết nó được chưa?"

Lam Thiên Tuyết bỉu môi.

"Giết thì quá dễ, quan trọng là thông qua đánh nhau, rèn luyện kỹ năng chiến đấu, tích lũy kinh nghiệm. Không ngờ chưa tới nửa giờ ngươi đã không được, vậy kết thúc đi. "

           Như được đại xá. Tiêu Đình xoát một tiếng, thân ảnh biến mất, sau đó xuất hiện bên hông Địa Yết Tử, tung một cước với tất cả sức lực đá văng Địa Yết Tử đi xa hơn hai mét, không quản chân còn đang đau nhức sau cú đá vừa rồi, cô lập tức phóng tới, nhân lúc Địa Yết Tử còn chưa đứng dậy, vung kiếm chém tới.

"Có lẽ là phun độc hoặc là dùng đuôi."

         Đúng như dự đoán, Địa Yết Tử lảo đảo chưa ổn định thân hình liền gầm lên phun ra nọc độc, sau đó cái đuôi cũng phóng tới, Tiêu Đình hơi nghiêng người né được tia nọc độc, vung kiếm chém đứt đuôi Địa Yết Tử, nhanh như chớp điểm mũi chân bay lên cao, hai tay cầm kiếm đâm một cú chính xác lên đỉnh đầu của Địa Yết Tử, ghìm chặt đầu nó xuống đất.
        Địa Yết Tử gào thét vùng vẫy một lát, sau cùng cũng tuyệt sinh cơ, nằm yên bất động.

   Tiêu Đình phủi bùn đất lấm lem trên người, lấy ra túi nước uống.

      Thở phì phò  đi đến bên xác Địa Yết Tử, rút kiếm trên đỉnh đầu nó ra, nhanh chóng rọc phần ngực thu lấy ma hạch thuộc tính Thổ bỏ vào túi, ma hạch nhất tinh cũng hơn bốn trăm kim tệ. Sau tiếp tục thu lấy nang độc ở miệng Địa Yết Tử, dùng để luyện dược.

        Năm ngày nay, Tiêu Đình hái được rất nhiều thảo dược cấp thấp thông dụng để học chế thuốc, còn giết được sáu ma thú cấp một thu lấy tinh hạch, thu hoạch khá thuận lợi.

"A di, dù sao cũng là lần đầu tiên trốn nhà đi, có thể hay không sớm về, chắc chắn còn phải chịu gia pháp. "
   Lần đầu xa nha Tiêu Đình quả thực rất nhớ nhà, nhớ cả cô nương nhỏ Huân Nhi.

"Chuyện đó ta đã có sắp xếp, hừ... ngồi nghỉ một chút liền về."

       Tiêu Đình ra bờ suối rửa mặt, đang định đứng lên thì nghe tiếng binh khí va chạm nhau, hướng về nơi này với tốc độ cực nhanh, không có nhiều thời gian cô đành nhảy vào bụi rậm gần bên ẩn nấp, liền nghe tiếng gầm đầy ác ý của một nam tử.

"Lão già, độc phát tác xem ngươi cầm cự được bao lâu, ngoan ngoãn đầu hàng, ít ra còn được toàn thây. "

"Khốn kếp, ngươi và tiện nhân kia sẽ không có kết quả tốt!"

        Trung niên nam tử đang tháo chạy khắp người đều là vết thương, khóe miệng chảy ra máu đen thét lên rồi té ngã xuống đất, hấp hối chờ chết.

"Hắc hắc, lão yên tâm lên đường, tổ đội liệp(săn) thú của lão cùng phu nhân ta sẽ tiếp quản thật tốt." 

       Nam tử vẻ mặt hung ác đáp xuống, tiến tới một kiếm dứt khoát chém rơi đầu trung niên nam tử, tháo nhẫn trữ vật của trung niên nam tử rồi nhanh chóng đi mất.

         Đại đạo vô tình, vì lợi ích, vì một món pháp bảo, công pháp hay linh dược, người ta sẵn sàng giết hại lẫn nhau, bước qua xác nhau và xem như đó là chuyện bình thường, Tiêu Đình không hề hoảng sợ vì tràng cảnh trước mắt, chỉ là cảm thấy vô cùng ác cảm với lòng người nơi Tu Chân Giới này, càng cảm thấy không thể tin ai được.

        Cô dùng thần thức xem xét thấy không có ai, định đứng lên rời đi Tiêu Đình lại cảm thấy có gì đó không đúng, xác chết của người nọ.
      Chính xác là ở chiếc giày dưới chân, thần thức vừa quét qua liền bị đẩy ngược lại, cô cởi giày người nọ ra xem xét.
         Nguyên lai dưới miếng lót giày có một miếng vải nhỏ, chất liệu đặc biệt có tác dụng tránh được sự dò xét của thần thức, bên trong là một cái trữ vật, kiểu dáng màu sắc giống hệt cái nam tử kia vừa lấy đi, thì ra vật kia chỉ là ngụy trang.

        Tiêu Đình thu lấy giới chỉ, phát hiện có người đang tiến tới nơi này, Không nói hai lời lập tức nhờ Lam Thiên Tuyết phát động truyền tống trận, nhanh chóng rời đi. Nam tử kia trở lại sau một hồi dò xét không tìm được thứ cần tìm, chỉ biết gào thét một trận.

           Trong phòng tộc trưởng, Tiêu Đình đang hứng chịu vô số keo vuốt tóc bay ra từ miệng Tiêu Chiến, cô đành phải bịa ra chuyện được một cao nhân không màng thế sự nhận làm đồ đệ, còn tặng cho một bộ công pháp mà Lam Thiên Tuyết chuẩn bị sẵn, để c
Cha, các ca ca và người trong tộc tu luyện.

     Tiêu Chiến sau khi xem cuốn công pháp không khỏi kích động, công pháp Địa Giai Sơ Kỳ. Công pháp cao thấp gồm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Mà cao nhất là phẩm chữ Thiên, hầu như đã tuyệt tích ở Đấu Khí đại lục.

         Ở Tiêu gia công pháp cao nhất chỉ Huyền giai trung cấp, này thật là củ khoai nóng bỏng tay, có tiền cũng không mua được, nhưng Tiêu Chiến là tộc trưởng gia phải có gia uy, Tiêu Đình vẫn thọ phạt ba mươi roi cùng quỳ ở từ đường một đêm, còn nói cô muốn đi có cản cũng không cản được nhưng có gan đi thì phải về chấp hành gia pháp.

         Sau khi chịu xong ba mươi roi, Tiêu Đình được Tiêu phu nhân đưa về phòng giúp thoa thuốc, ngủ đến quên trời quên đất. Buổi tối lại đến từ đường quỳ sám hối, Tiêu Đình vừa quỳ vừa mơ màng muốn ngủ lại nghe tiếng bước chân, ngửi được mùi hương quen thuộc liền biết ai đến.

"Huân Nhi, sao muội lại đến đây giờ này?"

"Đem đồ ăn đến cho tỷ, đói không? " Nàng mỉm cười nhét vào tay Tiêu Đình chiếc khăn tay được gói cẩn thận, bên trong là mấy khối bánh hoa quế. Tiêu Đình hai mắt sáng rỡ, liền ôm nàng vào lòng, hai tay không ngừng xoa má nàng.

"Vẫn là Huân Nhi tốt với tỷ nhất." Tiêu Đình dựa vào vai Huân Nhi kể khổ.

         Hành động này làm Huân Nhi lại nhớ đến chuyện đêm hôm trước, khuôn mặt đỏ đến xuất huyết, liền vùng thoát ra khỏi móng vuốt của Tiêu Đình.

"Tỷ xấu xa đáng ghét, đi không nói một lời, sao tỷ không đi luôn đi! "

"Không gặp lại muội nữa, như vậy tỷ sẽ rất nhớ muội. "

        Tiêu Đình cười cười vẻ mặt biết lỗi, không quỳ nữa mà ngồi xếp bằng dưới đất vừa nói vừa nắm tay nàng kéo lại ngồi gần bên.

"Để ta kể muội nghe, ta theo sư phụ....." Trong từ đường vừa tối vừa lạnh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nói cười, thực dọa người.

          Buổi sáng Tiêu Đình trở về phòng ngủ như heo chết đến tận chiều, sực nhớ cái giới chỉ trữ vật hôm trước lấy được nên mở ra xem, hai mắt liền tỏa sáng, giới chỉ được cất giấu kỹ như vậy, không có đồ quý giá thì cũng là gia tài nhiều năm của trung niên nam tử kia tích cóp.

         Năm vạn kim tệ, hơn hai mươi bình đan dược các loại bao gồm thuốc trị thương, hồi phục  đấu khí cùng gia tăng đấu khí, hàng chục gốc linh dược nhất phẩm, nhị phẩm.

        Còn có năm gốc linh dược tam phẩm. Ma hạch yêu thú tam giai, tứ giai cộng lại hơn trăm. Tiêu Đình đột nhiên bị một miếng bánh lớn rớt trúng đầu đến choáng váng.

"Chỉ có vậy ngươi đã vui mừng? " Lam Thiên Tuyết vừa nói vừa quăng ánh mắt xem nhẹ.

"A di thần tiên của con, với đẳng cấp của người những thứ này chỉ là cỏ rác, nhưng muỗi dù ít cũng là thịt, một kẻ nghèo kiết xác như con hiện tại rất cần những thứ này. "

Nói xong liền đeo vào ngón trỏ bàn tay phải .

"Nha đầu thúi, có giới chỉ ta tặng ngươi còn chưa vừa lòng sao "

"Giới chỉ a di tặng dùng để trữ những vật quý giá quan trọng, sau này những tạp vật, chiến lợi phẩm thu được từ yêu thú hoặc người khác đa số đều không rõ lai lịch không sạch sẽ, sẽ cho vào giới chỉ này. "

         Giới chỉ màu đỏ quý giá Lam Thiên Tuyết tặng, quả Thực Tiêu Đình không còn đeo trên tay nữa, mà xỏ vào sợi dây trên cổ, đeo cùng với miếng ngọc đỏ. Không nói cũng biết, Lam Thiên Tuyết vô cùng hài lòng với câu trả lời, mũi cũng phồng lên gấp ba lần.

**************************

              Đấu Giả: trong Đan Điền ngưng tụ Đấu Khí Toàn từ việc áp súc Đấu Khí sinh ra chất biến. Đấu Giả hấp thu Đấu Khí có chất lượng tốt hơn nên sức mạnh cao hơn. Đấu Giả phân Thành Cửu Tinh.

         Lại thêm bốn năm nữa, Tiêu Đình giờ đã mười một tuổi, lạ thay gương mặt cô so với kiếp trước ở Địa Cầu hoàn toàn giống nhau không chút sai biệt.

       Hiện cô đã là Đấu Giả lục tinh, nhưng điều này chỉ có Tiêu Đình tự biết, bề ngoài vẫn là một nha đầu ham chơi không được việc.

Trong khi Tiêu Viêm chín tuổi đã là đấu khí Chín Đoạn,  mười một tuổi đột phá Mười Đoạn trở thành Đấu Giả, thiên tài như thế khiến Tiêu Đình cảm thấy mình thật kém cỏi.

          Dù đã được Lam Thiên Tuyết hết lòng bồi dưỡng, có công pháp, Tụ Linh Trận phụ trợ nhưng cũng chỉ có thế, đây thật sự là khác biệt giữa thiên tài và người có tố chất bình thường, cô cũng không ganh tỵ hay ghen ghét gì, chỉ hận bản thân kém cỏi, phụ lòng Lam Thiên Tuyết. 

          Từ trước đến giờ Tiêu Đình chưa bao có ý nghĩ phá hủy cơ duyên hay lấn lướt Tiêu Viêm, hắn có vận mệnh của hắn cô có đại đạo của riêng mình, nước sông không phạm nước suối.
          Trong bốn năm tiếp theo cô lại càng điên cuồng tu luyện, các vũ kỹ a di cho cũng nhiều hơn, Long Tượng Quyền, Khống Hỏa Thuật, Khai Sơn Tạo Hóa Kiếm Quyết, mỗi một loại cô đều chuyên cần khổ luyện.

         Lam Thiên Tuyết tu luyện là theo Kiếm tu, nên Tiêu Đình cũng lấy kiếm làm chủ đạo, mặc dù ngoài miệng nàng luôn nói mình không biết luyện đan, nhưng Lam Thiên Tuyết lại dần bộc lộ cho thấy sự tinh thông y thuật, cùng các bí phương điều chế các loại thuốc bột, thuốc nước có rất nhiều tác dụng thần diệu, không hề thua kém luyện dược sư nơi đây.
           Tiêu Đình yêu thích không thôi với việc điều chế thuốc, vừa tu luyện, cô vừa say mê nghiên cứu học điều chế thuốc, siêng năng lại thêm có Lam Thiên Tuyết tận tâm chỉ dạy, luyện dược thuật của cô cũng có chút thành tựu sơ bộ.

        Khi nhìn lại hàng chục bình đựng thuốc do Tiêu Đình điều chế, Lam Thiên Tuyết không khỏi rùng mình, thuốc ngứa, thuốc độc, xuân dược... không loại ác bá nào mà không có.

            Tiêu Viêm hiện là thiên tài mấy trăm năm khó gặp của Tiêu gia, danh tiếng lẫy lừng thì Tứ tiểu thư Tiêu gia cũng tai tiếng vang xa, thường xuyên bỏ nhà đi rong, theo khảo hạch hàng năm của gia tộc hiện tại chỉ đạt tứ đoạn đấu khí,  là tiêu biểu của thế hệ ăn không ngồi rồi vô tích sự.

           Tối nay sẽ có lễ hội thả hoa đăng, là lễ hội lớn nhất trong năm của Ô Thản Thành. Tiêu Đình và Huân Nhi đã hẹn tối nay cùng nhau đi thả hoa đăng, nhưng đến giờ chót Tiêu Viêm cũng đi theo.
          Nghĩ bằng đầu gối cũng biết,  Tam ca của cô cũng rất yêu thích Huân Nhi. Tiêu Đình chỉ khẽ thở dài, nam chính yêu nữ chính thì có gì sai chứ. Bất quá trong lòng lại dâng lên một trận chua xót mất mát, chỉ đành chờ xem quyết định của Huân Nhi.

     Cả hai đã sớm chuẩn bị cho ngày lễ hội này, Huân Nhi còn đặc biệt đặt may y phục cho Tiêu Đình.

    Cả hai đều vận y phục màu lam nhạt thanh thoát nhẹ nhàng, đứng gần nhau không có cảm giác như tỷ muội, thế quái nào lại có cảm giác như một đôi tình lữ.

         Không hổ là lễ hội lớn nhất trong năm, đèn đuốc sáng như ban ngày,  người tham gia lễ hội đông nghịt. Tiêu Đình cầm tay Huân Nhi thích thú đi dạo qua các gian hàng, cùng ngắm nghía mua sắm.

          Cô cũng tranh thủ mua một chút đồ chơi cùng vài món trang sức nhỏ nhắn tinh xảo tặng cho Huân Nhi. Khiến nàng từ suốt buổi đến giờ luôn vui vẻ mãn nguyện, nụ cười nở trên môi chưa bao giờ tắt. Tiêu Viêm cũng rất lịch thiệp, luôn đi trước mở đường cho các nàng.

        Tiếp theo là đến gian hàng bán hoa đăng, cả ba vào chọn lựa một hồi, cuối cùng đều chọn một kiểu giống hệt nhau. Nguyên do Tiêu Đình chỉ thích đơn giản, nên vừa ghé vào sạp liền nhanh chóng chọn lấy một cái hoa đăng Thanh Liên, vô cùng mộc mạc tao nhã.

    Thật giống thiếu nữ thanh nhã đơn thuần không nhiễm bụi trần ở bên cạnh.

        Huân Nhi thấy thế liền chọn cái giống hệt, Tiêu Viêm không để ý nhiều, chỉ thấy Huân Nhi chọn xong hoa đăng cũng muốn lấy cái giống hệt nàng, vì thế đều giống nhau.

           Người ra kẻ vào chọn mua hoa đăng cũng vô cùng đông đúc, chen lấn xô đẩy thế nào lại ép Huân Nhi mất thăng bằng, suýt ngã vào sạp hàng, theo phản xạ chống tay lên quầy hàng để giữ thăng bằng, tay không biết va vào đâu, ngón trỏ lại bị trầy xước một đường.

    Tiêu Đình thấy thế vội vàng xuýt xoa ngậm vào trong miệng, cái lưỡi nóng ướt khẽ liếm láp vết thương.

         Xúc cảm kỳ lạ từ ngón tay truyền đến, như điện giật lan ra toàn thân khiến chân Huân Nhi  như nhũn ra, chỉ vội vàng rụt tay lại, cúi mặt xuống giấu đi khuôn mặt ửng đỏ, lí nhí nói mình không sao. Lúc này Tiêu Đình mới ý thức được hành vi của mình, mặt cũng nóng lên.

        Huân Nhi vẫn luôn có thắc mắc không rõ, Tiêu Đình đã từng nói với nàng cô thuộc Phong, Hỏa cùng Mộc thuộc tính, nhưng sao thỉnh thoảng tiếp xúc gần nàng, lại có cảm giác như bị trúng công kích của người có Lôi hệ? Lẽ nào tỷ ấy có thêm Lôi hệ mà không biết?

-----------------------------------

          Từng đợt pháo hoa vang, lên báo hiệu khai mạc lễ hội thả hoa đăng, vừa vặn giải vây cho hai người trong tình thế ngượng ngùng.

       Mọi người kéo nhau ra bờ sông bắt đầu cầu nguyện, cùng thả hoa đăng. Trên đường về không nhịn được Huân Nhi hỏi Tiêu Đình cầu nguyện cái gì, Tiêu Đình vừa nắm tay bảo trụ Huân Nhi giữa đám đông vừa cười nói.

"Nói ra sẽ mất linh, bất quá điều ước này có liên quan đến muội có nói cũng không sao, tỷ mong mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh Huân Nhi, được nhìn thấy muội cười, mỗi ngày đều có thể cùng vui vẻ như hôm nay. "

"Tỷ lại trêu muội..." Giọng nói tuy biểu thị bất mãn không tin tưởng, nhưng trong lòng nàng dâng lên niềm vui nho nhỏ, ý cười trên mặt vô cùng nồng đậm khó thể che giấu, vì nàng cũng có mong muốn tương tự. Nếu mỗi ngày đều có thể ở cùng tỷ tỷ, đều vui vẻ vô ưu như hôm nay thì hay biết mấy.

"Tỷ suốt ngày mặt cứ đăm đăm, như thể ai cũng thiếu nợ mình mà cũng biết vui vẻ sao?"

"Tỷ chỉ vui vẻ khi ở cùng muội."

Huân Nhi đơn thuần thiện lương, dù có lúc ranh mãnh nghịch ngợm cũng rất đáng yêu, cho dù bị gạt Tiêu Đình cũng tình nguyện giúp nàng đếm tiền.

Không như thế giới ngoài kia, nhuốm đầy máu tanh tội lỗi dơ bẩn, suốt ngày đánh đánh giết giết.
 
  Nàng chính là mảnh tịnh thổ thuần khiết làm Tiêu Đình lắng đọng lại, điểm tựa cũng là niềm an ủi tinh thần của Tiêu Đình sau Lam Thiên Tuyết.

Tiêu Đình không nghỉ ngợi nhiều trực tiếp dứt khoát nói ra cảm nhận trong lòng, chỉ tội nghiệp tiểu Huân Nhi, trong một đêm trúng không biết bao nhiêu mũi tên.

         Đi được nửa đường thì phía trước có người đánh nhau, cả một nhóm hơn mười người đang vây đánh hai người, Tiêu Đình nhanh mắt phát hiện người quen, lập tức chạy đến túm lấy cổ áo một tên trong đó đấm một quyền vào mặt hắn, sau đó tung một cước vào sườn một tên bên cạnh.

         Tiếp theo chặn lại tay một tên đang chuẩn bị đánh xuống người quen của Tiêu Đình, tung một đấm vào mặt hắn, mỗi một đòn cô tung ra đều đi kèm với tiếng răng rắc của xương cốt bị gãy. Tiêu Đình vốn là luyện Sơn Thể, lúc này dù chưa dẫn động đấu khí, nhưng cũng đủ để cho đám người răng rơi đầy đất.

         Chỉ trong chớp mắt hạ ba người, ai cũng không kịp phản ứng, Tiêu Đình vội đỡ dậy người đang bị đánh ngồi bệt dưới đất.

"Đại ca, Nhị ca... xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đánh nhau với bọn Gia Liệt Đoàn gia tộc? "

           Ở Ô Thản thành có ba đại gia tộc là Tiêu gia, gia tộc Gia Liệt Đoàn cùng gia tộc Áo Ba, cả ba đều đấu đá, cạnh tranh gay gắt ở mọi phương diện không ưa thích gì nhau, dẫn đến đám con cháu của mỗi nhà cũng đối địch nhau không kém gì các bậc cha chú.

"Bọn ta đang đi trên đường thì bắt gặp bọn chúng lôi kéo hai tiểu cô nương, còn nói là muốn đem họ về phủ cho thiếu gia bọn hắn chơi đùa, bọn ta đến giải vây cho hai cô nương kia nên xảy ra ẩu đả với chúng." Tiêu Hằng lau máu trên khóe miệng hậm hực nói.

          Trong đám người bên kia bước ra một thanh niên chừng mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc hoa lệ, gương mặt âm trầm xảo quyệt, là Đấu Giả nhất tinh, cũng là nhất biểu thiên tài của Gia Liệt tộc, thảo nào không xem ai ra gì.

"Thì ra là đám tạp chủng của Tiêu gia, dám phá hỏng việc tốt của bản thiếu gia, các ngươi hôm nay một người cũng đừng toàn vẹn mà về." Lại liếc nhìn qua Huân Nhi, ánh mắt dâng lên một tia hèn mọn.

 "Tiểu cô nương khả ái như vậy, ai cũng không nỡ làm hại, chỉ cần qua đây với bổn thiếu gia ta sẽ đưa nàng về. "

     Những tràng cười khả ố vang lên không ngớt, một tên trong nhóm còn bước lên phía trước nịnh nọt.

"Tiểu cô nương phải biết thức thời, Nhị thiếu gia nhà ta... "

"Bốp..."

        Lời còn chưa nói hết đã bị đánh vào mặt, mạnh đến nỗi văng ra bên ngoài, va vào một sạp hàng bên kia đường nằm bất động không rõ sống chết. 

Rồng có nghịch lân(vảy ngược), là điểm yếu của rồng, kẻ nào dám chạm vào sẽ phải chết, Huân Nhi là điểm yếu trí mạng của Tiêu Đình, dám đánh chủ ý lên nàng khiến cô thật sự bạo nộ.

Tiêu Đình bước lên phía trước chỉ vào tên thiếu gia.

"Ngươi! Bước ra, hôm nay ta không phế ngươi tên của ta sẽ viết ngược. " Huân Nhi lo sợ liền kéo tay Tiêu Đình lại, không chỉ Huân Nhi mà các ca ca khác cũng kéo nàng lại.

"Đừng, tỷ... hắn là Đấu Giả! " Huân Nhi lo lắng đến mắt cũng đỏ lên, gấp gáp ôm lấy cánh tay Tiêu Đình.

"Yên tâm, tỷ tự có chừng mực. " Tiêu Đình nói xong liền vùng thoát khỏi tay Huân Nhi, tiến lên phía trước.

"Được, bổn thiếu gia hôm nay không ra oai các ngươi lại nghĩ ta là con hổ giấy!"

"Phá Toái Chưởng. "

          Hắn đã dốc hết thực lực vào đòn đánh phủ đầu này, ý đồ muốn diệt đối phương ngay từ chiêu đầu tiên, kình lực mạnh mẽ nhanh chóng áp sát hướng ngay ngực của Tiêu Đình đánh tới.
     Chiêu thức đấu pháp hèn hạ quả nhiên phường vô sỉ, Tiêu Đình cười khinh bỉ vận công toàn lực vào bàn tay thủ thế, chờ chưởng phong tới gần lập tức đánh trả, quyết định thắng thua chỉ trong một đòn này.

"Long Tượng Quyền."

          Quyền đối cứng với chưởng, Tiêu Đình chẳng những không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net