Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Lâm Minh Tuệ tuy ở trong phòng nhưng nàng không có tâm trạng tu luyện. Mặc dù Tiêu Đình nói không đáng ngại nhưng nghe tin người thân mình bị trúng độc, sao có thể không lo lắng.

    Nàng là con một không có huynh đệ tỷ muội, theo lời kể của nương thân và các trưởng bối trong tộc, nàng có một biểu tỷ lớn hơn mình nhiều tuổi, nhưng vì một số nguyên nhân mà biểu tỷ phải lưu lạc nhân gian, trải qua sinh lão bệnh tử chịu đủ bi ai thống khổ tại phàm nhân giới.

    Đến một ngày nương thân và mẫu thân của Lâm Minh Tuệ vì không chịu được tính ham chơi lười biếng của nàng, đã thống nhất với cô cô Lâm Minh Nguyệt, đem nàng đến Đấu Khí Đại Lục để cùng rèn luyện khổ tu với biểu tỷ.

   Là thế hệ tiếp theo được sinh gia trong một gia tộc là những cường giả đứng đầu ở trung phẩm vị diện là Võ Nguyên đại lục, Lâm Minh Tuệ từ nhỏ đã được hưởng muôn vàn yêu thương cưng chiều, muốn gì được nấy.

     Nàng đã cật lực phản đối việc phải xa rời tổ ấm đi đến một hạ phẩm vị diện khổ tu, nhưng với sự cương quyết của nương thân và cô cô, Lâm Minh Tuệ không thể làm gì khác hơn là phải cúi đầu nghe theo sắp đặt của trưởng bối.

    Thời gian ở cùng Tiêu Đình không dài nhưng cũng không ngắn, Lâm Minh Tuệ dù tuổi nhỏ vô tri nhưng ít nhiều cũng biết suy nghĩ. Thời gian ở cùng Tiêu Đình thật sự rất tốt, tuy phải rời xa gia đình, rời xa những điều kiện hưởng dụng tốt nhất, nhưng Tiêu Đình chưa bao giờ để nàng phải chịu bất cứ thiệt thòi thua thiệt nào.

     Chén để trên kệ còn khua huống chi là hai con người tính tình khác biệt ở cùng nhau, xảy ra xung đột là chuyện khó tránh khỏi, nhưng những gì Tiêu Đình làm cho nàng, nàng đều cảm nhận được.

    Nay Tiêu Đình bị trúng độc đang một mình trong phòng luyện hóa lạc độc, nàng sao có thể không lo lắng. Trời đã khuya nhưng Lâm Minh Tuệ vẫn đứng ngồi không yên, chốc chốc lại nhìn vào vách phòng thử nghe ngóng tình hình của Tiêu Đình.

    Đáp lại nàng chỉ là sự yên lặng đáng sợ, Lâm Minh Tuệ không thể tiếp tục chờ đến sáng, muốn qua phòng Tiêu Đình xem xét. Đứng trước cửa phòng Tiêu Đình, Lâm Minh Tuệ mới phát hiện phòng của Tiêu Đình đã được bao phủ bởi một tầng phòng hộ.

    Lâm Minh Tuệ lấy ra một chủy thủ màu bạc, bên trên khắc trận văn, là một pháp bảo phòng thân Lâm Minh Tuệ vô cùng yêu thích.

   Lâm Minh Tuệ âm thầm vận khí truyền linh lực vào chủy thủ, khoét thủng một mảng nhỏ trên bức tường phòng hộ bên ngoài căn phòng, dùng tay chọc thủng lớp giấy dán trên cửa phòng, đủ để ghé mắt vào xem xét tình hình bên trong.

   Nhìn cảnh tượng bên trong, Lâm Minh Tuệ chỉ hận không thể ba chân bốn cẳng chạy về phòng lấy nước rửa mắt. Mù mắt nàng rồi!

    Lâm Minh Tuệ bỏ chạy trối chết về phòng, tựa vào cửa thở hổn hển, gương mặt vì xấu hổ vừa thẹn vừa giận khi nhìn thấy cảnh xuân trong phòng Tiêu Đình mà ửng đỏ, nàng thật sự rất hối hận, vô cùng hối hận vì đã nhìn vào phòng Tiêu Đình.

 Đây là luyện hóa chất độc? Ta phi! 

    Vị biểu tỷ phóng khoáng hào sảng, anh khí phúc hắc thường ngày của nàng không ngờ lại dẫn phụ nữ vào phòng, còn ở dưới thân của người nọ không ngừng ư ư a a.

    Trở lại với Tiêu Đình, tình hình hiện tại của cô khá nghiêm trọng, cả người lã đi không còn sức lực, sức mạnh hỏa liên vừa mới hấp thụ vào cơ thể đã bị Thải Lân rút đi một phần ba, chỉ có thể yếu ớt bày tỏ thái độ bất mãn đối với Thải Lân.

" Phừng..."

    Nếu cứ tiếp tục, Tiêu Đình có thể sẽ ngất bất cứ lúc nào, đến lúc đó không biết Thải Lân tiếp theo sẽ làm gì mình. Càng nghĩ càng sợ, Tiêu Đình dùng hết tất cả sức lực còn lại của mình triệu hoán ra Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, một ngọn lửa nhỏ yếu ớt lập tức bùng lên bao lấy toàn thân Tiêu Đình.

     Tiếp xúc với dị hỏa, dù Thải Lân có tu dưỡng tốt không dễ lộ biểu cảm ra ngoài, cũng có thể thấy được sắc mặt nàng có chút biến đổi. Vội rời khỏi thân thể của Tiêu Đình, hơi lùi về sau một chút, hiển nhiên nàng nhận ra được đây là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, thứ đã làm cho nàng phải chịu không ít đau khổ.

     Thoát khỏi sự khống chế của Thải Lân, Tiêu Đình ngồi dậy, suy yếu tựa lưng vào đầu giường thở dốc, dồn dị hỏa xuống bàn tay thủ thế, âm trầm cảnh giác nhìn Thải Lân.

" Hộc... ta và tỷ đều là Đấu Tông, nếu tỷ muốn giết ta e là không dễ dàng như tỷ nghĩ... ta nghĩ hẳn là tỷ vẫn chưa lấy lại thực lực đỉnh phong vốn có đi... tỷ biết cái này chứ, là dị hỏa... nếu tỷ muốn, cùng lắm là chúng ta cá chết lưới rách..."

    Nghe được những lời này của Tiêu Đình, hàn ý trong mắt Thải Lân càng thêm nồng đậm, lấy thân phận của nàng từ trước đến giờ, chưa có ai dám nói chuyện như vậy với nàng. Càng nghĩ sự phẫn nộ của Thải Lân càng lên cao, đôi mắt đẹp mang theo hàn ý và tức giận khóa chặt lên người Tiêu Đình.

    Bị Thải Lân nhìn chằm chằm, Tiêu Đình không khỏi cảm thấy toàn thân tê dại, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm. Những gì Tiêu Đình nói đều đúng, đừng nói là hiện tại Thải Lân chưa hoàn toàn hồi phục lại tu vi như trước đây, cho dù là có đôi bên vẫn đều là Đấu Tông, căn bản Thải Lân dù có muốn giết Tiêu Đình cũng không có khả năng.

    Tiêu Đình minh bạch một điều, nếu tỏ ra yếu thế chắc chắn sẽ bị nữ nhân hung danh đỉnh đỉnh chấn nhiếp toàn Gia Mã đế quốc này, đem nuốt xuống ngay cả xương cũng không còn.

      Hơi thở của Tiêu Đình càng lúc càng nặng nề, có thể sẽ ngất bất cứ lúc nào, bên kia giường, Thải Lân một thân xích lõa, thân thể kiều mị nóng bóng ôn nhuận như bạch ngọc phơi bày trước mắt, thản nhiên nhìn Tiêu Đình.

    Đôi bên duy trì thế giằng co đối mắt với nhau, mồ hôi trên trán Tiêu Đình từng giọt men theo đường nét của gương mặt chảy xuống cằm, lặng lẽ rơi xuống. Nhìn ánh mắt sắc lạnh của Thải Lân, Tiêu Đình không khỏi cười lạnh, vì sợ Thải Lân sẽ tập kích bất ngờ nên Tiêu Đình chưa từng lơi lỏng, vẫn luôn thủ thế quan sát nhất cử nhất động của nàng.

    Nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú có phần tái nhợt của Tiêu Đình một lúc lâu, hung hăng lườm một cái, Mỹ Đổ Toa-Thải Lân miễn cưỡng mở miệng, âm thanh mềm mại, khiến người nghe có cảm giác trong lòng như bị một chiếc lông vũ chạm vào, tê dại ngứa ngáy.

" Ngươi... là người đầu tiên dám uy hiếp ta."

" Tỷ... là người phụ nữ đầu tiên cắn ta."

     Tiêu Đình không chịu thua ngẩng cao đầu đáp lại, một tay đưa lên dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, tiện tay lau đi dư vị của Thải Lân còn sót lại trên môi mình, hai người có thể nói là đã tiếp xúc thân mật với nhau, tuy không thể gọi là hôn nhau nhưng căn bản không khác là mấy.

     Nhìn động tác của Tiêu Đình, khóe môi Thải Lân bất giác hơi cong lên, cái lưỡi mềm mại đỏ hồng không xương vươn ra, chậm rãi vẽ ra một đường liếm lấy đôi môi hồng nhuận của mình, động tác lơ đãng này vô tình phóng thích một cổ dã tính mị hoặc, hấp dẫn động lòng người.

" Cổ năng lượng lúc nãy hẳn là do hạt sen của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa ngưng kết mà thành, nếu không phải trước đây trong quá trình thu phục dị hỏa bị trọng thương, loại bảo bối tốt như thế, ta quyết sẽ không lưu lại cho người khác. Uổng cho Cổ Hà mạo hiểm tiến nhập vào sa mạc để tìm dị hỏa, đến cuối cùng người hưởng lợi lại là ngươi."

   Nhìn ngọn lửa xanh đang tung bay trong tay Tiêu Đình, Thải Lân khẽ lắc đầu cười khẩy. Tiêu Đình không có trả lời nàng ngay, cơn đau ở lồng ngực không hiểu từ đâu bùng lên, khiến cô ôm ngực ho khan vài tiếng, từ trong cổ họng nhàn nhạt tỏa ra mùi vị rỉ sét tanh nồng.

" Tỷ nhờ dị hỏa tiến giai thành công, chỗ tốt tỷ nhận được cũng không ít."

" Quá trình tiến giai hung hiểm như thế nào ngươi không phải là không biết, bất quá không thể không nói tới lá gan của ngươi thật sự rất lớn, còn dám đem bản thể tiến hóa của ta nuôi thành sủng vật, phần đảm lược này, qua nhiều năm như vậy ta là lần đầu tiên được nhìn thấy."

     Giọng nói của Thải Lân vẫn mềm nhẹ như nước, nhưng ẩn ẩn trong đó là một tia sát ý lẫm nhiên tuôn ra không một chút cố kỵ.

" Ta không có, là tỷ lúc đó muốn đi theo ta."

" Nói như vậy có cần ta gọi ngươi một tiếng... chủ nhân?"

   Thải Lân hướng Tiêu Đình hé ra nụ cười mê hồn, đôi mắt híp lại tạo thành một đường cong nguy hiểm, cố tình nhấn nhá kéo dài hai tiếng chủ nhân, thanh âm mềm mại nhu nhuyễn đến tận xương cốt. Tiêu Đình lúc này cả người nóng như người bị sốt, miệng lưỡi khô khốc không muốn lên tiếng, chỉ hướng Thải Lân lắc đầu.

" Nhớ kỹ, trên đời này người có tư cách bắt bổn vương gọi là chủ nhân còn chưa được sinh ra."

    Thải Lân âm nhu nở nụ cười, thân thể mềm mại chậm rãi ngã xuống giường nhắm mắt lại, bày ra tư thái mê người điên đảo chúng sinh. Quang mang bảy màu mạnh mẽ bắn ra bốn phía, thân thể nàng dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng hóa hình trở lại thành tiểu xà thất thải.

    Nhìn Tiểu Thải đang chi chi ngẩng đầu nhìn mình, Tiêu Đình mới thở phào thở ra một hơi, kiệt quệ ngã vật xuống giường thở gấp từng cơn, vội vàng lấy ra vài viên thuốc bổ sung nguyên khí uống vào, thuốc vừa trôi xuống cổ Tiêu Đình cũng hôn mê bất tỉnh.

______________________________

    Lâm Minh Tuệ bởi vì sự cố hôm qua, nên dù thấy Tiêu Đình dậy muộn cũng không có qua phòng gọi cô dậy, đến gần trưa Tiêu Đình mới tỉnh lại, mệt mỏi mở ra mí mắt nặng trĩu, Tiêu Đình dùng ý thức rời rạc của mình xâu chuỗi lại sự việc hôm qua và tình hình hiện tại của bản thân.

    Quả nhiên là trúng độc. Thật không ngờ đêm qua trong lúc cắn vào môi của Tiêu Đình, Thải Lân đã tiết ra độc xà chuyển vào người cô. Thảo nào hôm qua cô lại vô lực yếu thế trước sự khống chế của Thải Lân.

    Tiêu Đình trong lòng thầm trách bản thân quá mức bất cẩn, may mà độc tố không nhiều nếu không đây có lẽ là giấc ngủ vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Lấy ra Giải Độc Đan nuốt vào, Tiêu Đình giữ nguyên tư thế nằm trên giường, điều tức thân thể triệu hoán ra dị hỏa khu độc cho chính mình.

   Sau khi bài trừ hết độc tố trong người Tiêu Đình mới cảm thấy cơ thể khỏe hơn.

     Lúc rửa mặt súc miệng lại vô tình chạm đến vết thương trên miệng, càng làm Tiêu Đình ấm ức, vết thương do độc tố gây ra dù có dùng loại dược tốt nhất cũng sẽ lâu lành hơn các vết thương do đao kiếm gây ra, tức là cô phải mang vết thương ám muội mà ai cũng có thể hiểu lầm này ít nhất là thêm một, hai ngày nữa.

      Tiểu Hỏa và Tiểu Thải đang cuộn mình ngủ trên giường cũng dậy, Tiêu Đình loay hoay hầu hạ hai tiểu chủ nhân ăn no. Tiểu Hỏa ăn xong rất biết lấy lòng Tiêu Đình, ở trên vai cô không ngừng cọ quẹt.

     Chỉ có Tiểu Thải chậm rãi ăn xong trườn tới bên giường cuộn mình nằm có ý muốn ngủ.

" Tiểu Thải..."

      Đáp lại lời gọi của Tiêu Đình, Tiểu Thải chỉ đơn giản giương đôi mắt màu tím liếc nhìn một cái, thân hình cũng không động tiếp tục nhắm mắt. Nhìn bộ dạng Tiểu Thải giống như đang giận dỗi, hẳn là giận cô vì việc tối qua đã cường ngạnh ép nàng tiếp nhận cổ năng lượng của hỏa liên.

     Tiêu Đình không khỏi cười khổ, ta còn chưa tính sổ với nàng về việc nàng hạ độc thủ với ta, nàng ngược lại còn giận dỗi ta sao. Tiêu Đình đi tới bên giường lấy ra một lọ Tử Tinh Nguyên mở nắp đưa đến trước mặt Tiểu Thải. Một cổ mùi hương mang theo khí tức Hỏa hệ nồng đậm tỏa ra nhanh chóng thu hút được sự chú ý của nàng.

    Tiểu Thải đang nằm trên giường liền ngẩng đầu lên, thân thể mềm mại trườn tới gần Tiêu Đình, đôi mắt màu tím trong trẻo nhìn Tiêu Đình thoáng lên một tia khát vọng. Tiêu Đình bật cười đi tới đưa lọ Tử Tinh Nguyên tới trước mặt nàng. Tiểu Thải liền sử dụng khả năng thuấn di, thoắt một cái đã thân thể nhỏ nhắn đã ở trên cánh tay Tiêu Đình, cái lưỡi nhỏ đưa vào trong lọ ăn ngon lành.

    Đến khi ăn hết hai phần Tử Tinh Nguyên trong lọ Tiểu Thải mới dừng lại, quấn lấy cánh tay Tiêu Đình dụi dụi, bộ dạng như bị say mồi. Tiêu Đình khẽ cười đưa tay vuốt ve Tiểu Thải, mà oán khí trong lòng Tiểu Thải sớm đã tiêu tan, không còn bày xích Tiêu Đình, tùy ý để cho Tiêu Đình vuốt ve. Cái đầu nhỏ lắc lắc phì một cái, phun ra một đoàn tử sắc hỏa diễm nho nhỏ, thiêu rụi xà gỗ trong phòng thành tro.

    Nhìn Tiểu Thải đem năng lượng Tử Tinh Nguyên ra làm đồ chơi, liên tục phì phì phun ra lửa, cô chỉ biết thở dài cất lọ Tử Tinh Nguyên vào trữ vật. Hy vọng sau này khi trở lại là nữ vương cao cao tại thượng, nàng sẽ không đuổi giết ta.

    Tiêu Đình ra khỏi phòng phân phó tiểu nhị chuẩn bị điểm tâm xong qua phòng Lâm Minh Tuệ. Vừa gặp Lâm Minh Tuệ, Tiêu Đình đã cảm thấy có gì đó không ổn, cảm thấy ánh mắt Lâm Minh Tuệ hôm nay nhìn mình rất lạ, lườm nguýt, soi mói, châm chọc có đủ.

    Đối với ánh mắt đặc sắc của Lâm Minh Tuệ, Tiêu Đình không tiện hỏi, đôi bên im lặng ăn sáng. Tiêu Đình vì bị thương ở miệng, mở miệng nói chuyện hay ăn uống sẽ có điểm bất tiện nên chỉ ăn cháo trắng, thỉnh thoảng trong lúc ăn sẽ động đến vết thương, đôi lần phải đưa tay lên sờ vết thương xuýt xoa.

    Lâm Minh Tuệ nhìn thấy vết thương trên miệng của Tiêu Đình, trong đầu lại nhớ tới những hình ảnh tối qua, mặt không khỏi nóng lên. Không nhịn được lên tiếng hỏi thăm Tiêu Đình.

" Hôm qua tỷ luyện hóa lạc độc thành công chứ, muội đã rất lo cho tỷ."

" À... không sao."

     Lâm Minh Tuệ nghe xong không cảm xúc nhìn Tiêu Đình, tỏ ý "tỷ nói xem ta có tin không". Thật sự là luyện hóa độc hay là bị luyện hóa? Lâm Minh Tuệ trong lòng âm thầm thở dài. 

" Muội hôm nay có chuyện gì không vừa ý? Cứ liên tục thở dài."

" A... muội không sao, vết thương... ừm vết thương trên miệng tỷ là bị gì?"

" Là... do tối qua tỷ không cẩn thận bị vấp ngã vào thành cửa."

     Tiêu Đình láo không chớp mắt tim không loạn nhịp, mặt không đỏ thản nhiên vừa nói vừa ăn cháo. Lâm Minh Tuệ tròn mắt nhìn Tiêu Đình, thật không ngờ biểu tỷ của nàng rất có khiếu diễn xuất.

" Cái thành cửa đó cũng lợi hại thật, có thể làm Đấu Tông như tỷ bị thương, sau này tỷ cẩn thận một chút đừng để cái thành cửa đó làm bị thương nữa."

"..."

________________________

     Tiêu Đình và Lâm Minh Tuệ đến Nạp Lan gia cũng là giữa trưa, phụ tử Nạp Lan Túc còn đang lo lắng không biết tại sao hôm nay Tiêu Đình còn chưa tới, vừa nghe tin hai người tiến vào phủ liền dẫn theo Nạp Lan Yên Nhiên đích thân ra đón.

     Như thường lệ Tiêu Đình trong lúc khu độc cho lão gia tử sẽ đuổi hết mọi người ra ngoài, Nạp Lan Yên Nhiên và Lâm Minh Tuệ trong lúc chờ đợi sẽ có thời gian nhàn rỗi ngồi cùng nhau.

" Theo ta thấy muội và biểu tỷ của muội đều là người có thực lực, biểu tỷ của muội lại có dị hỏa, nếu muốn hai người đều có thể có được địa vị cùng danh tiếng không nhỏ ở Gia Mã đế quốc. Nhưng ta được biết muội và biểu tỷ của muội còn chưa... là luyện dược sư?"

     Lần đầu vô tình gặp nhau trước cửa Mặc gia, Nạp Lan Yên Nhiên dù đã thử dò xét nhưng vẫn không thể biết được tu vi của Tiêu Đình và Lâm Minh Tuệ, lúc đó nàng đã rất kinh ngạc, đôi bên tuổi tác chênh lệch không quá nhiều, nàng chưa bao giờ tự nhận mình là thiên tài giỏi hơn người khác, nhưng đều là người tu luyện, nàng đối với đối phương liền sinh ra ý muốn tìm hiểu.

" Biểu tỷ có nói qua, danh hiệu hay địa vị không làm nên một người, muội cũng cảm thấy việc đem thực lực của mình cho tất cả mọi người đều biết thật sự là một việc vô cùng ngu ngốc."

    Lâm Minh Tuệ đem một khối bánh bỏ vào miệng ăn, nhìn qua Nạp Lan Yên Nhiên nhàn nhã uống trà, khóe miệng cong lên muốn trêu chọc.

" Chẳng phải tỷ cũng không muốn khoe khoang thực lực đó thôi."

" Sư phụ ta nói cái gọi là cấp bậc hay huy chương, cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi."

    Nhận ra Lâm Minh Tuệ có ý châm chọc mình, Nạp Lan Yên Nhiên đơn giản cười nói.

" Thật không ngờ biểu tỷ của muội và sư phụ của tỷ lại có chung suy nghĩ."

    Lâm Minh Tuệ nói xong liền im lặng, liếc nhìn Nạp Lan Yên Nhiên đang ngồi bên cạnh, tinh thần lực tản ra vòng quanh người nàng, muốn dò xét một chút thực lực của Nạp Lan Yên Nhiên. Đáng tiếc trên người nàng dường như có mang pháp bảo ngăn cản sự dò xét của tinh thần lực, tạo thành một màng mỏng bao quanh Nạp Lan Yên Nhiên, khiến tinh thần lực bị ngăn cách ở bên ngoài.

    Dò xét cả nửa ngày vẫn không tra được gì, Lâm minh Tuệ trong lòng thầm than một tiếng, chậm rãi thu lại tinh thần lực, quay sang thấy Nạp Lan Yên Nhiên đang mỉm cười thâm ý nhìn mình, trong lòng bất chợt nhảy lên một cái. Bàn tay đang để bên dưới hơi dùng sức nắm lại, cố nặn ra vẻ mặt thản nhiên, vô tội.

" Tỷ làm sao vậy?"

" Thật không ngờ muội đối với thực lực của tỷ, lại quan tâm như vậy..." Nạp Lan Yên Nhiên nhìn Lâm Minh Tuệ, ý cười trên mặt càng thêm nồng đậm "Tỷ tuy không phải là luyện dược sư, nhưng trời sinh thể chất đặc biệt, đối với tinh thần lực vô cùng mẫn cảm."

" Đã sớm nghe qua đại tiểu thư của Nạp Lan gia thiên phú hơn người, là nhân tài đại diện cho lớp trẻ của Gia Mã đế quốc, nên muội nhịn không được tò mò muốn dò xét một chút. Cẩn thận như vậy vẫn bị tỷ phát hiện ra được."

     Chuyện lén lút làm bị phát hiện, Lâm Minh Tuệ cũng không phủ nhận, bỉu môi nhún vai thản nhiên uống trà như không có chuyện gì.

" Thật không..."

     Nhìn dáng vẻ hiện tại của Lâm Minh Tuệ, Nạp Lan Yên Nhiên khẽ cười, đôi mắt đẹp chuyên chú nhìn Lâm Minh Tuệ. Đối với người khách quý của Nạp Lan gia này, trong lòng nàng ẩn ẩn có một loại cảm giác kỳ dị, nhưng từ đầu đến cuối cũng không giải thích được đó là gì. Trong lòng thoáng có chút rối rắm, mày liễu chợt nhíu lại.

      Cả hai có thể nói là vô sự nhàn nhã thưởng trà, nếu như không bị làm phiền bởi một nam nhân.

" Yên Nhiên."

     Nam tử vừa gọi tên Nạp Lan Yên Nhiên nhắm hướng lương đình đi tới, hắn khoác lên người bộ trường bào chuyên biệt của luyện dược sư, huy hiệu trên ngực có ba đạo ngân bạc, dưới ánh nắng vô cùng chói mắt. 

    Hắn tuổi vẫn còn trẻ, chỉ tầm hai mươi, thân hình cao ngất, gương mặt tuấn tú nhu hòa, lại là luyện dược sư tam phẩm, luận về thân phận hay tướng mạo, đều có thể dễ dàng làm cho không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ phải xao động.

" Liễu huynh."

    Nạp Lan Yên Nhiên nghe có người gọi tên liền quay lại, phát hiện người mới tới là Liễu Linh, trên môi khẽ nở nụ cười xã giao đứng dậy đưa tay mời Liễu Linh ngồi vào bàn.

" Yên Nhiên, vị cô nương đây là..."

" Đây là Lâm Minh Tuệ Lâm tiểu thư, là khách quý của Nạp Lan gia. Minh Tuệ giới thiệu với muội đây là Liễu Linh, bằng hữu của tỷ, huynh ấy là luyện dược sư."

   Lâm Minh Tuệ nhìn đối phương gật đầu một cái tỏ ý chào hỏi, âm thầm quan sát đánh giá đối phương một chút. Liễu Linh rất nhanh bỏ qua Lâm Minh Tuệ, chuyên tâm nói chuyện cùng Nạp Lan Yên Nhiên.

    Nạp Lan Yên Nhiên từ nhỏ tu dưỡng vô cùng tốt, buồn vui khó lộ ra với người ngoài, đối với Liễu Linh đều lấy lễ chủ-khách, bằng hữu chi giao tiếp đãi. Không xa cách nhưng cũng không thân thiết, thỉnh thoảng sẽ quay sang tiếp chuyện với Lâm Minh Tuệ, không để nàng có cảm giác bị bỏ quên.

    Lâm Minh Tuệ mặt ngoài tuy không có gì nhưng trong lòng sớm không ổn, một nam một nữ, trai tài gái sắc, nhìn như một đôi tình nhân hoàn mỹ trời se đất tạo, cho dù chỉ mới gặp nhưng nhìn thái độ, cử chỉ của Liễu Linh dù nàng có mù cũng biết hắn có ý với Nạp Lan Yên Nhiên.

     Trong lòng không hiểu sao cảm thấy vô cùng phiền muộn đắng chát, Liễu Linh đôi khi muốn nói gì đó với Nạp Lan Yên Nhiên nhìn sang Lâm Minh Tuệ đang ngồi bên cạnh lại thôi. 

    Ngụ ý quá rõ, nàng là bóng đèn cản trở không gian riêng của hai người bọn họ, nói không chừng Nạp Lan Yên Nhiên cũng cảm thấy như vậy, chẳng qua họ hiện đang nhờ vả biểu tỷ nên mới không tiện nói thẳng ra.

" Biểu tỷ của muội không biết đã khu độc thế nào, muội đi xem một chút, không làm phiền hai người."

      Càng nghĩ càng khó chịu, Lâm Minh Tuệ nói xong không cần xem biểu tình của Nạp Lan Yên Nhiên và Liễu Linh, trực tiếp đứng dậy rời đi, hoàn toàn không biết Nạp Lan Yên Nhiên đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình.

    Liễu Linh không chỉ là luyện dược sư tam phẩm mà còn là đồ đệ thân truyền của Đan Vương Cổ Hà, về tình về lý Nạp Lan Yên Nhiên dù có chán ghét hắn hay không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net