Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Hách trưởng lão này là tổng quản lý của các đạo sư ở tầng ba, địa vị khá cao, ngày thường hiếm khi ra mặt. 

       Sau khi lão nhân này xuất hiện, ba, bốn thân ảnh nối tiếp lao đến. Đây là những đạo sư vì cảm ứng được đạo năng lượng khủng bố do Tiêu Đình tạo ra mà tìm đến.

"Các ngươi đang làm gì?"

"Hách trưởng lão, chúng ta chỉ luận bàn một chút."

      Tiếng nói ngọt ngào lễ phép của Liễu Phỉ vang lên. Nàng từng vài lần tiếp xúc với Hách trưởng lão, ông ngày thường đối với học viên khá ôn hòa.

"Luận bàn? Nếu ta không đến kịp, đã xảy ra án mạng."

      Hách trưởng lão lớn tiếng khiển trách, nhìn qua Tiêu Đình, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên.

"Nha đầu, ngươi là Tiêu Đình?"

"Học trò Tiêu Đình ra mắt Hách trưởng lão."

      Hách trưởng lão nhìn Tiêu Đình cười gật đầu, gương mặt dịu đi vài phần, quay sang Liễu Phỉ hỏi.

"Ở đây xảy ra chuyện gì?"

"Hách trưởng lão, từ trước đến nay phòng tu luyện này đều là Phỉ Nhi sử dụng, hôm nay bị chiếm cứ, nên Lôi Nặc huynh mới thay Phỉ Nhi đòi lại công đạo, không ngờ người này lại xuống tay tàn độc, nếu trưởng lão không đến kịp, e rằng đã xảy ra án mạng."

       Liễu Phỉ vừa nói, biểu cảm trên mặt cũng lộ vẻ ủy khuất. Hách trưởng lão nghe xong  nhướng mày, quay sang Tiêu Đình hỏi.

"Nha đầu, ngươi không có gì để nói sao?"

       Tiêu Đình thản nhiên đem vụ việc kể lại một lần, nghe xong vẻ mặt Hách trưởng lão lộ vẻ khó coi, nhíu mày nhìn Lôi Nặc, Lôi Nặc đang ngồi dưới sàn bị nhìn trúng, gương mặt biến sắc vội cúi đầu.

"Lôi Nặc, ngươi thân là học trưởng lại không tuân thủ quy củ, phạt ba mươi ngày hỏa năng."

      Các học viên khác đều sửng sờ với mức phạt nặng này, xem ra lần này Lôi Nặc chảy máu không ít.

"Liễu Phỉ, tuy không trực tiếp tham gia, nhưng ngươi là đầu dây của sự việc, phạt mười ngày hỏa năng."

      Ánh mắt Liễu Phỉ ngây dại, không ngờ mình cũng bị phạt, ngay lập tức dùng ánh mắt uất hận nhìn Tiêu Đình.

"Tiêu Đình ra tay nặng với đồng học, phạt cảnh cáo năm ngày hỏa năng."

      Các học viên lại kinh ngạc nhìn nhau, như nghiệm ra lý do sâu xa nào đó, tiếp tục im lặng cúi đầu.

"Hách trưởng lão, hình phạt quá nhẹ không đủ răn đe, hạ độc thủ với đồng học, đáng bị cấm vào tháp."

"Từ bao giờ đến phiên các ngươi ra quyết định, nếu không phục cứ tìm đại trưởng lão hoặc viện trưởng khiếu nại."

       Liễu Phỉ từ khi vào nội viện đến nay chưa từng được thấy qua, đại trưởng lão như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nàng biết đi đâu để khiếu nại. 

        Liễu Phỉ nghẹn một bụng oán khí, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.

         Trưởng lão đi rồi Tiêu Đình cũng lười để ý xung quanh, đi vào phòng muốn tu luyện tiếp. Đi ngang qua Liễu Phỉ, cô ngừng lại một chút, ôn tồn nói.

"Đừng thấy người khác si mê gương mặt của mình mà tự đắc, sắc đẹp theo thời gian cũng sẽ mất, nên chú trọng tu dưỡng bản thân. Ta không đánh cô, không phải vì ta sợ thế lực của cô, đơn giản là không đáng."

       Nói xong Tiêu Đình đóng cửa phòng lại, mặc kệ Liễu Phỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống.

--------------------------------

      Chỉ trong một buổi chiều đã có rất nhiều tin tức từ trong tháp truyền ra, như việc Liễu Phỉ bị chiếm mất phòng tu luyện. 

       Lôi Nặc-Đấu Linh tứ tinh bị đánh bại, Hách trưởng lão thường ngày uy nghiêm nay lại cư xử có phần ưu ái Tiêu Đình nhiều hơn...

       Các học viên đều biết đến căn phòng tu luyện Tiêu Đình đang sử dụng, có thể nói ít nhiều đã có hiệu quả chấn nhiếp.

       Tu luyện đến sáng, cảm thấy tầng ba đã không đáp ứng nhu cầp năng lượng cho mình, Tiêu Đình bắt đầu đi xuống tầng bốn.

       Không hề có sự ngăn trở nào, Tiêu Đình tìm một phòng tu luyện trung cấp, tu luyện nửa ngày, đúc kết một vài kinh nghiệm tu luyện, nửa ngày còn lại là... nghiên cứu điều chế đan dược.

      Từ trong phòng tu luyện phát ra từng tiếng nổ vang trầm đục, mùi thơm thảo dược kèm theo khói trắng lượn lờ bay trong phòng, Tiêu Đình hồi hộp mở ra bàn tay đang nắm chặt của mình.

     Trong lòng bàn tay là năm viên đan dược màu xanh nhạt, dược tính ôn hòa tản ra một chút hơi lạnh. 

       Do không biết phải làm sao để điều chế đan dược tốt nhất có thể tiêu trừ độc hỏa, Tiêu Đình đã liên lạc với Lam Thiên Tuyết.

      Cả hai người đã cùng thảo luận, thử nghiệm rất nhiều loại dược liệu, sau vài lần thất bại, rốt cuộc thành công.

      Đây là thứ mà tất cả học viên đều sẽ cần, nếu có thể luyện chế đại trà và bán với giá cạnh tranh, cô còn sợ thiếu hỏa năng xài sao.

      Ánh nắng ấm áp buổi bình minh chiếu xuống, khiến một người đã ở trong tháp hai ngày như Tiêu Đình cảm thấy được sống lại. 

       Không khí trong tháp quá mức tù túng ngột ngạt. Thảo nào các đạo sư không cho học viên ở trong đó quá lâu, nếu không sẽ ảnh hưởng tâm cảnh.

        Một đường đi về khu nhà ở của Bàn Môn, Tiêu Đình nhìn thấy có hai học viên đứng gác trước cửa, trên ngực áo họ có đeo huy chương màu bạc, bên trong khắc một đóa sen xanh. Tiêu Đình nhíu mày suy nghĩ, không biết là nhóm thế lực nào muốn gây rối ở Bản Môn.

      Đi đến đại môn, Tiêu Đình mặt lạnh nhìn hai người nọ, hai người này thấy Tiêu Đình, thoáng ngạc nhiên sau chạy tới gần cô, Tiêu Đình thầm thủ thế muốn đánh lại.

"Tiêu học trưởng đã về."

"Khụ... hai người là... người của Bàn Môn sao?"

      Dù sao nhóm tân sinh mới vào nội viên có tới năm mươi người, họ biết Tiêu Đình nhưng Tiêu Đình khó mà biết hết bọn họ. Cả hai không để ý việc bị Tiêu Đình không nhận ra mình, gương mặt sáng lạn cười gãi đầu.

"Huân Nhi học tỷ nói, nếu đã lập môn hộ, thì nên có huy hiệu của riêng mình."

"Huân Nhi học tỷ đang ở bên trong, bây giờ Bàn Môn đã có đội hộ vệ tuần tra. Mỗi ngày sẽ có bốn người thay phiên trực canh gác, kèm theo mười người dự bị để ứng phó nếu có tình huống xảy ra. Qua ba ngày hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng một ngày hỏa năng."

       Vẫn là Huân Nhi chu đáo, nàng không chỉ thu xếp ổn thỏa mọi việc, còn biết cách thu phục lòng người. Tiêu Đình vỗ vai khích lệ hai người họ.

"Hai ngươi tên gì?"

" Ta là Thiết Mộc, hắn là Tô An, sau này có việc gì cứ gọi chúng ta, dù đánh không lại nhưng Bàn Môn không phải rùa rút đầu."

       Hai người nói xong trở về vị trí canh gác của mình, thái thái vô cùng nghiêm chỉnh. Đi vào bên trong tiểu viện, nhìn lướt qua một lượt không thấy ai, Tiêu Đình nhìn lên cửa sổ trên lầu gác, vị trí phòng của Huân Nhi, nhất thời ngẩn người.

     Huân Nhi đang ở cửa sổ chăm sóc bồn hoa, ánh nắng buổi sớm phủ lên thân hình mảnh mai mềm mại, như tỏa ra một thứ ánh sáng ảo diệu khác, thánh khiết thoát tục, lay động lòng người.

"Đình? Tỷ về rồi."

       Huân Nhi rốt cuộc phát hiện ra Tiêu Đình, trên gươngmặt ửng hồng toát lên sự vui vẻ, âm thanh mềm mại thanh thúy lôi kéo Tiêu Đình trở về thực tại. Tiêu Đình cười gật đầu đi lên lầu các, trong lòng nổi lên ý trêu ghẹo, cô đưa tay véo cằm nàng.

"Chỉ mới hai ngày Bàn Môn như lột xác thành diện mạo mới, muội rất lợi hại."

"Nào có, đều là công lao của Hổ Gia và tất cả mọi người."

"Đúng rồi, ngoài những người làm nhiệm vụ canh gác ra, tỷ không thấy những người khác."

 "Hổ Gia đi Đấu Kỹ Các tìm đấu kỹ tập luyện, Lâm Minh Tuệ đi đấu trường khiêu chiến. Những người khác cứ ba ngày đổi ca trực thì đều đi ra ngoài rèn luyện." Huân Nhi cười khẽ giải thích.

     Nhìn má lúm đồng tiền đáng yêu của nàng, Tiêu Đình không nhịn được tiến tới gần, vuốt nhẹ gương mặt đang cúi xuống vì thẹn thùng, kéo nhẹ ôm nàng vào lòng, hôn lên má nàng.

"Vất vả cho muội."

      Đầu nhỏ tự vào vai Tiêu Đình hơi hơi lắc đầu, Huân nhi vươn ngọc thủ trắng nón thon dài của mình đi vuốt ve cổ Tiêu Đình, thấp giọng lẩm bẩm.

"Tỷ trước đây không có khách sáo với muội như vậy."

         Tiêu Đình cười khẽ bắt lấy bàn tay đang làm loạn của nàng, đưa lên miệng hôn.

"Là vì trước đây tỷ lương tâm bị chó tha, không biết muội đã vì tỷ hy sinh rất nhiều."

     Hài lòng với câu nói của Tiêu Đình, Huân Nhi nhắm mắt cọ mặt vào cổ cô, khóe môi cong lên lộ ra một chút bướng bỉnh, làm nũng.

      Lát sau, như nhớ ra điều gì, sắc mặt nàng nghiên túc lên, tránh thoát khỏi cái ôm của Tiêu Đình. Kéo cô vào phòng mình, đóng cửa lại.

"..."

"Có chuyện gì sao?"

"Cho tỷ gặp một người."

      Huân Nhi cười khẽ, vỗ tay phát ra ám hiệu, từ một góc tối trong phòng, sự hắc ám dần lan ra, ngưng tụ thành một bóng người vận hắc y.

"Ha ha... Tiêu tiểu thư, đã lâu không gặp."

"Là ngài sao, thảo nào có đôi lúc ta cảm nhận được, dường như có người theo dõi ta, không ngờ là ngài."

      Trung niên nam tử này là Lăng Ảnh, người Huân Nhi phân phó đi theo bảo vệ Tiêu đình suốt ngần ấy năm. Lăng Ảnh khôngnói ngay mà quay sang cung kính cúi chào Huân Nhi.

"Tiểu thư."

       Huân Nhi gật đầu với Lăng Ảnh, đôi mắt đẹp mang theo lo lắng nhìn Tiêu Đình, nàng sợ nếu cô biết mình cho người theo dõi, sẽ không vui. 

        Hiểu được tâm tư nàng, Tiêu Đình không giận ngược lại càng vui vẻ, cô nắm tay nàng cười trấn an.

"Ta vốn là tuyến phòng hộ chủ chốt của tiểu thư, nhưng mấy năm trước từ khi cô rời khỏi Ô Thản Thành, ta phụng mệnh tiểu thư, âm thầm đi theo bảo hộ cô. 

      Có thể nói khoảng thời gian này, lực lượng phòng hộ bên người tiểu thư là lỏng lẽo nhất, phải biết những người có dã tâm đối với tiểu thư không phải ít. 

       May mắn tiểu thư không gặp bất cứ nguy hiểm nào, nếu không chúng ta sẽ bị chủ nhân trách phạt."

      Ý tứ trong đó Tiêu Đình hiểu rõ, để đổi lấy an toàn của cô, Huân Nhi phải đánh đổi bằng sự rủi ro, cũng là để Tiêu Đình không bất mãn với việc bị nàng cho người theo dõi.

       Sao cô có thể không hiểu dụng tâm lương khổ của nàng, Tiêu Đình thở dài vuốt tóc nàng, nhỏ giọng nói.

"Hứa với tỷ, muội không được lơ là bản thân, không tin vào thực lực của tỷ sao, nha đầu ngốc."

     Cảm nhận Tiêu Đình không có bất cứ bất mãn hay trách cứ nào, Huân Nhi nhẹ thở ra, bất quá nàng không có giải thích gì thêm.

"Tiêu Đình đa tạ tiền bối thời gian đã chiếu cố."

       Tiêu Đình chắp tay cảm tạ Lăng Ảnh.

" Tiêu tiểu thư không cần khách khí, ta chỉ phụng mệnh hành sự."

---------------------------

      Khi trong phòng chỉ còn lại Huân Nhi và Lăng Ảnh, Huân Nhi tùy ý phất tay lên không, một đạo kim quang bắn ra, bao phủ cả căn phòng, lập kết giới phòng hộ, Lăng Ảnh thấp giọng bẩm báo. 

"Tiểu thư, lần này điều tra Vân Lam Tông, đã tra được một ít thông tin."

"Nói."

       Huân Nhi nhà nhạt ra lệnh, đôi mắt đẹp híp lại, kim quang từ trong đôi mắt ẩn hiện thoát ra.

"Vân Lam Tông trước nay chỉ cố thủ ở Gia Mã đế quốc, nhưng thời gian gần đây đã bí mật qua lại với bọn chúng."

"Ngươi nói là những tên kia?"

"Vâng."

"Vân Lam Tông từ khi nào dính dáng đến bọn chúng? Vân Lam Tông cũng chưa từng có cường giả nổi bật, đối với bọn chúng có ích lợi gì chứ?"

"Thuộc hạ cũng không rõ, bất quá thời gian chúng chỉ mới qua lại trong thời gian gần đây, chính xác là qua lại với tông chủ tiền nhiệm Vân Sơn. Ngay cả Vân Vận cũng không biết chuyện này."

      Huân Nhi gật đầu tựa như đang suy nghĩ, gương mặt vẫn điềm tĩnh, bất quá trong giọng nói của nàng lạnh đi vài phần.

"Nói không chừng bọn chúng muốn mượn tay Vân Sơn để thay chúng... nếu vậy Tiêu gia có thể sẽ gặp nguy hiểm. 

     Dù sao bọn chúng cũng biết vật đó có ở Tiêu gia, tuy đã biết quan hệ của chúng ta và Tiêu gia, nhưng lại mượn tay kẻ khác làm thay, quả nhiên càng lúc càng càn rỡ."

      Lăng Ảnh gật đầu, cúi nhìn xuống đất, chần chừ nói.

"Tiểu thư, người đến Tiêu gia đã mười mấy năm, là để âm thầm tìm lấy vật kia, đến nay vẫn chưa có kết quả, có một số người trong tộc rất bất mãn, nếu không phải trước đây đã từng lập huyết thệ với Tiêu gia, chỉ e họ đã dùng biện pháp mạnh."

"Không cần để ý đến bọn họ!"

      Huân Nhi khẽ quát, chau mày thật lâu, đôi mắt lại bắn ra kim quang.

"Việc này tạm thời đừng cho tỷ ấy biết, chú ý một chút phía Tiêu gia, tránh để xảy ra tình huống xấu."

"Vâng."

------------------------------------

      Buổi sáng ở đại sảnh, Tiêu Viêm tìm gặp Tiêu Đình và Huân Nhi. Tiêu Viêm ngại ngùng nói.

"Mọi người đều có mặt đông đủ, ta có chuyện muốn nói. Ta dự định sẽ vào tháp tu luyện một thời gian, việc ở Bàn Môn phải nhờ mọi người trông coi."

"Huynh tính tu luyện bao lâu?"

     Tiêu Đình mân mê tách trà trong tay, từ đầu tới cuối đều chưa từng nhìn Tiêu Viêm. Lập môn hộ cũng là hắn, để người khác trông coi cũng là hắn, lại cực nhọc Huân Nhi và mọi người, Tiêu Đình đương nhiên không vui.

"Cũng không biết chính xác, nhưng ta nghĩ sẽ ở trong tháp đến khi đột phá được bát tinh Đại Đấu Sư." Tiêu Viêm cười ngượng ngùng.

"Ừm."

      Tiêu Đình không mặn không nhạt ừm một tiếng xem như đáp lại, Huân Nhi mím môi nhìn Tiêu Đình, ở dưới gầm bàn kín đáo đá vào chân cô một cái, đối với Tiêu Viêm mỉm cười.

"Tiêu Viêm ca ca cứ an tâm tu luyện, muội và mọi người sẽ thay huynh trông coi Bàn Môn, chờ huynh đột phá tu vi, Bàn Môn chúng ta sẽ tăng thêm lực lượng."

      Tiêu Viêm đi rồi, Huân Nhi quay sang nhìn Tiêu Đình khẽ cười, véo má cô kéo kéo như kéo khối bột nhão.

"Là ai thiếu nợ tỷ không trả đây?"

"Tỷ lo muội nhiều việc vất vả thôi."

     Tiêu Đình nhích lại gần Huân Nhi, cằm tựa lên vai nàng tỉ tê.

"Không mệt, muội ở nội viện cũng nhàm chán, làm một ít việc vì mọi người cũng tốt mà."

"Hừ, muội quán xuyến mọi việc để tam ca an tâm tu luyện, tỷ nên vui hay buồn đây... Ai, ui..."

       Tiêu Đình ôm lấy eo nhỏ của mình không ngừng xuýt xoa, không nói cũng biết là tình huống gì, Huân Nhi trừng mắt nhìn Tiêu Đình nhẹ nhàng phun ra ba chữ.

"Không đứng đắn."

      Tiêu Đình biết sai một lần nữa nhích lại gần Huân Nhi, ôm lấy nàng thuận tiện nắm luôn hai tay nàng.

"Tỷ có việc muốn bàn với muội, muội biết ở nội viện có nơi nào chuyên cung cấp thảo dược và ma hạch yêu thú?"

     Suy nghĩ một chút, Huân Nhi nói.

"Ở đây có một hội chợ, để trao đổi mua bán các mặt hàng, thảo dược cũng có ở đó, đa phần là do các học viên sưu tầm được, lấy hỏa năng để trao đổi."

"Tỷ định điều chế loại đan dược có tác dụng giải trừ hỏa độc trong tháp, bất quá phải dùng khá nhiều dược liệu,  nếu thành công bán ra, chúng ta lo gì không có hỏa năng."

     Lấy tính tình của Tiêu Đình, cô sẽ không làm việc gì không nắm chắc, Huân Nhi gật đầu mỉm cười, ngón tay tỉ mỉ vuốt tay Tiêu Đình.

"Lần trước tỷ đã muốn đưa hết hỏa năng cho muội, luyện đan cần phải mua dược liệu, tỷ đưa tạp phiến cho muội, để muội chuyển hỏa năng qua cho tỷ."

"Không cần, muội cứ giữ lấy, tỷ tự có cách."

      Tiêu Đình làm bộ dáng như chim sẻ mổ thóc mổ mổ hôn lên má Huân Nhi, dặn dò vài câu liền bỏ đi ra ngoài. Huân Nhi  ôm lấy gương mặt nóng bừng của mình nhìn xung quanh, may mắn là không bị bắt gặp.

      Chợ giao dịch ở nội viện nằm ở một quảng trường vô vùng rộng lớn, không khí nhộn nhịp, người qua lại đông đúc tiếng người huyên náo nhốn nháo khiến Tiêu Đình nhất thời không phân định được phương hướng.

       Kinh ngạc một lúc Tiêu Đình bắt đầu hòa vào dòng người tìm mua thảo dược, hơn một giờ lựa chọn tiêu phí hết ba mươi ngày hỏa năng, nhìn tạp phiến không còn hỏa năng, Tiêu Đình thở dài.

      Đi đến một gian hàng, Tiêu Đình nhận thấy những người đi qua đây đều khép nép vượt qua thật nhanh như sợ kinh động hay đắc tội chủ gian hàng này.

      Chủ gian hàng này là một nam sinh thân hình cao lớn, gian hàng thực chất là một trải một tấm thảm dưới đất, đồ vật bày bán khá đa dạng, có thảo dược lẫn ma hạch. 

       Có điều thanh niên này ngồi khoanh tay nhắm mắt, không hề giống đang buôn bán.

       Người này hơi thở rối loạn, tản ra khí tức bạo lệ, tinh thần không ổn định, hỷ nộ vô thường, đấu khí quanh thân cũng không ổn định. Dấu hiệu của việc nhiễm hỏa độc quá sâu.

     Nhìn lướt qua gian hàng của hắn, Tiêu Đình càng thêm kinh ngạc, người này bày bán ma hạch yêu thú đủ tất cả các thuộc tính, khá nhiều trong số đó là ma hạch tứ tinh tương đương Đấu Linh. Nhưng hấp dẫn nhất là một đoạn dây leo.

      Dây leo to như cổ tay trẻ em, dài hơn nữa thước, trong xanh như ngọc bích, tỏa ra mùi thơm khiến tinh thần vô cùng thoải mái.

     Thanh Mộc Tiên Đằng.

      Tiêu Đình ngồi xổm muốn đưa tay sờ thử, một cổ kình phong từ phía nam sinh ngồi khoanh tay đánh tới, Tiêu Đình phản xạ nhanh nhạy lập tức rụt tay lại, nam sinh không mở mắt, lạnh lùng nói.

"Không mua thì đừng động vào."

"Ta mua, huynh cứ ra giá."

     Nam sinh lúc này mở mắt, kinh ngạc nhìn Tiêu Đình, mà Tiêu Đình cũng tương tự nhìn hắn. 

       Nếungười thường sau khi tu luyện trong tháp, đôi mắt sẽ có một chút sưng đỏ, thì người này, toàn bộ tròng trắng đều bị nhiễm đỏ, cô lần đầu thấy người bị độc hỏa nhập thể nặng như vậy.

"Bốn trăm ngày hỏa năng."

       Nghe giá xong tâm Tiêu Đình như chết lặng, giá trên trời này rõ ràng là ngoài khả năng chi trả của cô.

"Ta không biết tác dụng của đám dây leo này, nhưng có hai yêu thú cấp bậc Đấu Vương đấu nhau đến sống chết để tranh giành nó, ta suýt mất mạng mới lấy được, nên giá này không đắt."

     Cướp từ tay hai yêu thú cấp Đấu Vương, không hổ là kẻ điên cuồng nhất nội viện.

"Huynh có nhận trao đổi bằng đồ vật không? Ta không có nhiều hỏa năng."

"Có thể, đấu kỹ cấp Địa giai."

      Chết lặng tập hai. Tiêu Đình lắc đầu ngại ngùng nói.

"Ta cũng không có đấu kỹ Địa giai."

      Dường như đã quá quen với cảnh này, nam sinh chỉ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhắm mắt. 

      Nhưng chỉ một phút sau, một cỗ khí tức bạo liệt từ thân thể nam sinh bốc lên, thực lực đạt mức thất tinh Đấu Linh. Nam sinh mở mắt ra, đôi con ngươi màu đen đã muốn bị hồng mang xâm chiếm.

"Ngươi muốn ăn đòn? Không mua thì cút!"

"Ta không có nhiều hỏa năng, không có đấu kỹ Địa giai, nhưng..."

     Nộ khí của nam sinh toàn bộ bộc phát, toàn thân tản ra lệ khí màu đỏ, hắn đứng dậy vung tay đấm về phía Tiêu Đình.

       Tiêu Đình bình thản chụp lấy quyền thủ của nam sinh, siết chặt. Nam sinh muốn rút tay lại không được, gầm lên muốn đánh tiếp, kim quang từ tay Tiêu Đình tản ra, đẩy lùi đấu khí màu đỏ trong tay nam sinh, tự tin nói.

"Nhưng ta có thể tẩy trừ độc hỏa trong người huynh."

Nam sinh khựng lại thân thể, lúc sau khiêp sợ nhìn Tiêu Đình.

"Ngươi nói cái gì?!"

"Ta nói, chúng ta làm giao dịch, ta giúp huynh tiêu trừ độc hỏa, huynh đưa ta thanh đằng, được sao?"

        Đẩy tay nam sinh qua một bên, Tiêu Đình khoanh tay chờ hắn trả lời. Vẻ kinhngạc dần biến mất, nam sinh lạnh lùng nhìn Tiêu Đình.

"Ta đã tìm rất nhiều cách, nhưng vẫn chưa có ai chữa được, ta lấy gì tin ngươi."

"Nhữngngười khác không làm được, không có nghĩa ta không làm được. Tình trạng bản thân không phải huynh không biết, nếu để lâu đến lúc độc hỏa không chế hoàn toàn tâm trí, e rằng... Hơn nữa, ta sẽ trị hết độc hỏa trong người huynh, mới lấy thanh đằng, thế nào?"

      Tiêu Đình vừa nói vừa búng tay, gọi ra Thanh Liên Địa tâm Hỏa, đốm lửa nhỏ lập lèo trên ngón tay, tản ra nhiệt độ nóng chảy khủng bố, ngay lập tức thu được sự kinh ngạc của nam sinh, hắn suy nghĩ một chút nói.

"Hỏa diễm này đích xác mạnh hơn của dám người bên luyện dược hệ, như vậy đi, nếu ngươi trừ hết độc hỏa, đưa thêm cho ta một trăm ngày hỏa năng, thanh đằng này là của ngươi."

       Tiêu Đình trầm mặt nhìn đôi mắt đỏ ngầu của nam sinh, nói rõ ràng từng chữ.

"Đây là giao dịch, thuận mua vừa bán, ta sẽ không đưa thêm bất cứ thứ gì, người rõ hơn tình trạng bản thân không phải ta mà là huynh, nếu cứ kéo dài, chỉ e tông sư luyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net